Chương 16: Quá đột ngột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi thử vai của Mingyu được ấn định vào lúc 10 giờ sáng tại khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố. 

Lái xe từ bờ biển trở về thành phố mất hai tiếng, Mingyu nói đi từ bảy giờ là được, nhưng để đề phòng, Seokmin vẫn đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ.

Đến sáu giờ, chuông báo thức đinh tai nhức óc vang lên trong căn phòng yên tĩnh của khách sạn.

Mingyu lập tức mở mắt ra, nhưng Seokmin nằm bên cạnh hắn lại mơ màng tắt chuông báo thức đi, sau đó trở mình, đặt cánh tay và bắp đùi đè lên người Mingyu, lại ngủ thiếp đi. 

Mingyu quay đầu nhìn Seokmin đang dựa vào vai mình, cũng không biết anh mơ thấy cái gì, bờ môi khẽ động, khóe miệng dính nước miếng ươn ướt làm cho đôi môi trông hơi hồng.

Có lẽ là mơ thấy bữa ăn khuya tối hôm qua, môi hơi mấp máy, dựa vào vai Mingyu.

Răng cửa khẽ cắn lên bả vai rắn chắc, như là cảm nhận được cắn không nổi, lại đổi thành răng nanh cắn, đầu lưỡi cũng như có như không lướt qua "thức ăn" trong miệng.

Mingyu yên lặng nhìn Seokmin một lúc, sau đó rời mắt khỏi môi anh.

Mặc dù "anh đẹp trai" này đi ngủ không ngáy to, nhưng có vẻ như cũng không thành thật cho lắm.

Đồng hồ báo thức được đặt lúc bảy giờ nên cũng không sợ ngủ quên.

Mingyu để mặc cho Seokmin ôm hắn gặm cắn, sau đó lại nhắm mắt lại, định ngủ đến bảy giờ lại dậy.

Nhưng mà không bao lâu sau, người bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh, Seokmin ngẩng đầu lên, nửa tỉnh nửa mê nhìn Mingyu hỏi: "Mấy giờ rồi? Có phải ngủ quên rồi không?"

Nói xong, anh liền bật dậy muốn xuống giường đi rửa mặt, nhưng lại bị Mingyu tay thon dài kéo trở lại giường.

"Bây giờ mới có sáu rưỡi," Mingyu nói, "Anh còn có thể ngủ thêm một lúc."

"Vậy cũng được." Seokmin thở phào nhẹ nhõm, cũng quên mất là ai khăng khăng đặt đồng hồ báo thức lúc sáu giờ, cả người như quả bóng xì hơi, lại ngả lưng xuống gối ngủ thiếp đi.

Khi đồng hồ báo thức reo lần nữa, bên cạnh Seokmin đã trống rỗng.

Anh từ trên giường ngồi dậy với chóp tóc lộn xộn như ổ gà, nhìn Mingyu vừa từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi: "Cậu rửa mặt xong rồi à?"

"Ừ." Mingyu nói, "Tôi tỉnh rồi thì không ngủ lại được."

Tối hôm qua, hai người cũng không đi ngủ sớm, vừa ăn khuya vừa trò chuyện đóng phim, lúc đi ngủ cũng sắp một rưỡi.

Sáu, bảy giờ sáng, tỉnh dậy liền không ngủ được, anh còn tưởng chỉ có người già mới như vậy.

"Cậu trở về thu dọn hành lý trước đi." Seokmin xỏ dép lê, buồn ngủ đi về phía nhà vệ sinh, "Gặp nhau ở nhà hàng."

Rốt cuộc là ngủ không đủ giấc, Seokmin bước đi lảo đảo, lúc đi tới cửa nhà vệ sinh, theo quán tính khiến anh ngã về phía trước, suýt chút nữa ngã dập mặt.

Mingyu đỡ lấy cánh tay Seokmin: "Anh đừng để bị ngã."

"Làm sao có thể." Seokmin xua tay, đầu óc dần tỉnh táo lại, anh đi tới toilet, đang định móc đồ ra xả lũ, nhưng thấy Mingyu vẫn canh ở cửa, liền buồn cười hỏi: "Tôi đi vệ sinh cậu còn nhìn à?"

Mingyu ngẩn người, nhanh chóng quay mặt đi: "Tôi trở về thu dọn hành lý."

Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ muốn chạy trốn của Mingyu, Seokmin lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa hắn. Anh duỗi cổ, nói vọng ra ngoài cửa: "Cậu là đang thẹn thùng sao? Mingoo à, đừng thẹn thùng mà, anh cho em xem."

Đáp lại anh là tiếng đóng cửa thật mạnh.

Đám người Donghyun ngủ muộn, lúc Seokmin rời khỏi phòng, vẫn chưa có ai thức dậy. Anh gửi tin nhắn cho Donghyun, nói mình có việc phải đi trước, sau đó xách ba lô đi đến nhà hàng ở dưới tầng.

Lúc này, Mingyu đã tìm được một chỗ ngồi trong góc không có người, mặc dù hắn vẫn đội mũ lưỡi trai như cũ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài vị khách tò mò nhìn về phía hắn.

"Lúc nào rảnh cho tôi mấy tấm ảnh có chữ ký của cậu?" Seokmin cầm đĩa đi tới ngồi xuống đối diện Mingyu, "Tôi bán đi lấy tiền."

Vốn là thuận miệng nói đùa một câu, không ngờ hắn lại dừng đũa, nghiêm túc nhìn anh hỏi: "Anh rất thiếu tiền sao?"

Seokmin: "..."

Seokmin thật sự rất muốn hỏi Mingyu là không nhìn thấy trên dưới người anh đều là hàng hiệu sao? Nhưng đúng lúc này điện thoại của Mingyu đột nhiên vang lên, cắt ngang suy nghĩ này của anh.

Mingyu nhìn ID người gọi, cũng không ý tránh né, nhận điện thoại trước mặt Seokmin: "Mẹ."

"Chuẩn bị cho buổi thử vai như thế nào rồi?" Yumin hỏi.

"Rất tốt." Mingyu nói.

"Cứ phát huy như bình thường là được, vai diễn này là của con." Giọng Yumin nghe không có chút lo lắng nào, "Chín giờ, chú Han sẽ đón con ở cổng sau của trường học, đừng đến muộn."

"Không cần bảo chú Han đến đón con đâu." Mingyu nói, "Con không ở trường."

Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, khi Yumin lên tiếng lần nữa, giọng điệu rõ ràng trầm xuống vài bậc.

"Con không ở trường là có ý gì? Không ở trường thì con ở đâu?"

"Lớp tổ chức du lịch mùa thu, con ở biển."

"Không phải mẹ đã nói hôm nay phải đi thử vai, bảo con đừng đi sao?"

"Bây giờ, con ngồi xe của bạn trở về, tới kịp."

Từ 'bạn' này được thốt ra từ miệng Mingyu, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy lạ.

Mingyu có đồng nghiệp, có tiền bối, có cộng sự mà hắn quen biết trong công việc, nhưng hắn lại không có bạn bè thực sự.

"Bạn nào?" Yumin hỏi, "Không phải mẹ đã dặn con là không được kết bạn lung tung rồi sao?"

"Mẹ từng gặp rồi." Giọng điệu Mingyu rất bình tĩnh, "Trước đây, người từng chụp ảnh bìa tạp chí Tết Nguyên Đán với con."

Nói đến đây, Mingyu ngẩng đầu lên nhìn Seokmin, mà đúng lúc anh cũng đang nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cậu còn nhớ tôi không?"

Đầu bên kia lại trầm mặc, một lúc sau, Yumin không chắc hỏi: "Họ Lee?"

"Vâng." Mingyu gật đầu với Seokmin.

Yumin hỏi vài câu, bao gồm Seokmin học năm mấy, khoa nào, sau đó lại nói: "Nếu mẹ nhớ không lầm thì thằng bé có quan hệ họ hàng với viện trưởng Choi."

"Vâng." Mingyu đáp.

"Được rồi." Giọng điệu Yumin thoải mái lại, "Đừng đến muộn, bảo thằng bé lái xe chú ý an toàn."

"Vâng."

Tuy nói trong công việc, Mingyu đều nghe theo sự sắp xếp của Yumin, nhưng trong rất nhiều chuyện khác, hắn cũng không để ý lắm đến thái độ của bà.

Ví dụ như hắn thích ăn mặc thoải mái nhưng Yumin lại chê không đẹp, hắn thích ăn đậu phụ thối nhưng Yumin lại chê khẩu vị của hắn không hợp với hình tượng.

Sở thích của hắn đừng bao giờ hy mong sẽ được bà tán thành, nhưng...

Yumin ngầm đồng ý cho hắn kết bạn với Seokmin, điều này khiến tâm trạng hắn không hiểu sao có chút vui vẻ.

"Người nhà cậu đều có trí nhớ tốt như vậy sao?" Seokmin cắn một ngụm nửa quả trứng gà, một bên má phồng lên.

"Dù sao, mẹ tôi cũng là người quản lý của tôi, bà ấy nhớ rất rõ mọi chuyện trong công việc."

Mingyu không có nói tại sao hắn nhớ, bởi vì hắn không thể nói mấy câu như 'Tôi có ấn tượng sâu sắc với anh vì anh đẹp' được.

Cũng may, Seokmin cũng không có hỏi tới, anh nhai vài lần rồi nuốt trứng gà xuống, nói: "Mau ăn đi, chúng ta đi sớm một chút."

Bumblebee đậu ở bãi đỗ xe của khách sạn rất bắt mắt, Mingyu tự giác ngồi vào ghế lái phụ, nhưng thành thật mà nói, với chiều cao 1m87 của hắn ngồi vào thật sự có chút ngột ngạt.

"Cậu điều chỉnh ghế ra sau đi." Seokmin nhìn Mingyu không duỗi thẳng được chân, nói: "Lúc trước, Donghyun từng ngồi, cậu ấy thấp hơn cậu."

Mingyu nhìn phía dưới bên phải, đưa tay tìm nút điều chỉnh ghế ngồi, nhưng hắn tìm một lúc lâu cũng không tìm được.

"Lùi lại đi." Seokmin sợ kẹt xe trong thành phố, thấy Mingyu vẫn còn lề mề ở đó, chủ động xoay người qua, một tay chống lên tựa đầu lái phụ, một tay lần mò bên chân hắn, tìm nút điều chỉnh, đẩy về phía sau.

Ghế điện di chuyển về phía sau, đôi chân cong lên cuối cùng cũng có thể duỗi thẳng.

Seokmin ở trong tư thế này, nhìn Mingyu hỏi: "Còn muốn lùi ra sau chút nữa không?"

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Mingyu thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của Seokmin phả vào má hắn.

Hắn nhìn lông mi anh, vô thức gật đầu, nhưng sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức lắc đầu nói: "Không cần, chỉ là lưng ghế còn hơi thẳng."

Seokmin điều chỉnh lại lưng ghế ra sau, khoảng cách chóp mũi hai người cuối cùng cũng giãn ra một chút.

"Đúng là đại minh tinh." Seokmin trêu chọc một câu, thuận tay giúp Mingyu thắt dây an toàn, "Còn phải để tôi hầu hạ."

Mingyu quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, buồn bực nói một câu 'Cảm ơn'.

Bumblebee đi dọc theo con đường ven biển, phong cảnh hai bên khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Sáng chủ nhật không có nhiều xe, đôi khi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng chiếc xe nào trên đường, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.

"Cậu biết lái xe không?" Seokmin trò chuyện với Mingyu.

Mingyu không nói 'không biết', chỉ nói: "Đóng xong bộ phim này sẽ đi học."

Cửa sổ xe không đóng lại, gió biển thổi qua, hai người câu được câu không trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, Mingyu chỉ cảm thấy không bao lâu, Seokmin đã lái xe trở về trung tâm thành phố, dừng ở trước cửa khách sạn nơi hắn thử vai.

Seungho không đi cổng sau của trường đón Mingyu, mà trực tiếp đi tới khách sạn đợi.

Trông thấy Mingyu đi xuống từ một chiếc xe thể thao nóng bỏng, ông lập tức đi tới, vừa nhận ba lô trong tay hắn, vừa hơi khom lưng, chào hỏi Seokmin đang ngồi trong xe: "Xin chào, Lee Seokmin, tôi là trợ lý của Mingyu."

Mingyu tiếp lời, "Chú ấy là chú Han."

Seokmin vốn không có ý định xuống xe, nhưng thấy có người lớn chào hỏi mình, anh bước ra cửa xe, cách nóc xe gật đầu với người đối diện: "Chào chú Han."

"À, xin chào." Seungho cười nói, "Chú nghe nói cháu đã năm ba, Mingoo của chúng tôi mới lên năm nhất, sau này nếu nó có điều gì không hiểu, cháu dẫn dắt nó nhiều một chút."

Seokmin không quen đối phương, ngắn gọn đáp lại 'Vâng'.

Nhưng sau khi đáp xong, anh lại nhìn về phía Mingyu, cố ý bắt chước gọi: "Mingoo."

Mingyu nhìn đi chỗ khác, không ai chú ý tới vành tai hắn có chút ửng đỏ.

"Vậy chúng tôi đi trước." Seungho nói, "Cháu đi đường chú ý an toàn."

Ba người tạm biệt nhau, Seokmin đang định trở lại xe, nhưng lúc này Mingyu đột nhiên gọi anh lại: "Bây giờ, anh trở về trường sao?"

"Ừ." Seokmin nói, "Sao vậy?"

"Có việc gì cần trở về trường à?"

"Đi ngủ."

Hắn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu anh không có việc gì, thì có muốn đi thử vai với tôi không?"

"Hả?" Anh không hiểu ý Mingyu, "Ý cậu là muốn tôi chờ cậu, lát nữa đưa cậu về?"

"Không phải." Mingyu nói, "Ý tôi là đi lên thử vai, xem có vai diễn nào thích hợp với anh không."

Hiểu được ý Mingyu, Seokmin ngẩn người, theo bản năng lùi lại: "Có đột ngột quá không? Người ta có mời tôi đi thử vai đâu?"

"Tôi nói một tiếng là được." Mingyu nói.

Seokmin tỏ ra do dự: "Nhưng ngay cả sơ yếu lý lịch tôi cũng không có."

"Không cần." Mingyu nói.

"Nhưng mà..."

"Seokmin." Mingyu ngắt lời anh, "Anh không dám à?"

Seokmin đời này không thể chịu được nhất chính là người khác coi thường anh, huống chi người này còn là Mingyu.

Anh đóng sầm cửa xe lại, ném chìa khóa vào tay em trai đỗ xe rồi nói: "Thử thì thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro