Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà đã là việc của hai mươi phút sau. Woohyun xuống xe đầu tiên, một mực đi vào nhà. Trong gara chỉ còn lại hai người.

"Không phải muốn chơi cùng Dobi và Bacon sao? Đứng đây làm gì?"

Sunggyu khóa xe xong, vừa đóng cửa gara vừa hỏi người đang chăm chăm nhìn mình.
Sungyeol không trả lời câu hỏi của hắn, đứng thẳng người.

"Người lúc nãy là ai?"

"Ai?"

"Trong thang máy."

"Hỏi làm gì?"

"Park Jiyeon?"

"Cậu không cần biết."

Sunggyu vẫn vẻ bình thản, quay người đi vào nhà. Sungyeol nhìn biểu cảm ấy, không hẳn gọi là khó chịu, chỉ bước nhanh hơn cùng nói với giọng giễu cợt.

"Cuối cùng Woohyun cũng thoát khỏi anh."

Một câu nói làm cho bước chân hắn dừng lại, cau mày.

"Ý gì?"

"Tự hiểu. Không phải anh thông minh lắm sao?"

"..."

"Tôi đợi ngày này lâu rồi. Tốt nhất nhanh nhanh rời xa Woohyun. Chị ta trở về chẳng phải việc hay ho."

"Nói rõ đi."

Sunggyu giống như không kiềm chế được có chút cao giọng.

"Tốt cho anh, cô ta, hai đứa nhỏ và đặc biệt là cậu ấy."

Mỉm cười, Sungyeol chạy vào nhà đến cạnh hai đứa nhỏ đang lăn lộn trên thảm lông mềm, vui vẻ đùa nghịch.

Sunggyu cau chặt mày, tâm trí cũng không biết trôi đi đâu. Chỉ đến khi được Woohyun gọi vào ăn tối mới bừng tỉnh.

Vào nhà, nhìn hai đứa nhỏ đang mút ngón tay thấy mình liền cười khanh khách, sâu trong tim dãy lên hạnh phúc. Ngồi xuống ôm lấy hai đứa nhỏ vào lòng, yêu thương mà hôn lên cả khuôn mặt mũm mĩm trắng nộn kia.

"Em rửa tay rồi ăn tối."

Yoon Mina vừa bày thức ăn vừa nhắc nhở Sunggyu. Hắn nhu thuận nghe lời. Đặt hai đứa nhỏ chơi trên thảm lông mềm, đứng dậy đi rửa tay, xong xuôi liền thả người trên ghế, hướng Yoon Mina không đầu không đuôi hỏi.

"... Chị sẽ làm gì khi người yêu quay lại sau vài năm không liên lạc... Chị có gia đình nhưng vẫn còn tình cảm với người đó."

Yoon Mina có chút ngạc nhiên, bất quá chỉ là một chút, rất nhanh bình thường trở lại.

"Trường hợp em hỏi có yêu người mình cưới không?"

".. Không biết."

"Nếu vậy chị cần thời gian suy nghĩ xem ai mới là người quan trọng đối với chị. Ai là người làm chị hạnh phúc nếu vui , đau khi buồn."

"..."

"Nếu em cùng cô gái kia có việc gì thì suy nghĩ tốt nhất rồi nhanh chóng giải quyết đi. Để lâu chỉ thêm rắc rối. Thà là một người đau còn tốt hơn cả ba người."

Sunggyu không đáp chỉ im lặng, Mina cô nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài. Yêu là khổ như vậy sao?

*

Bữa tối rất nhanh trôi qua, đồng hồ điểm đúng tám rưỡi tối, Sungyeol chào mọi người rồi ra về. Đến nhà không nhìn đến phòng khách có những ai liền một mực lên phòng. Đổ ập trên giường êm ái, lấy ra điện thoại bấm số ai đó gọi đi. Bên kia rất lâu mới nghe máy. Sungyeol còn nghe được tiếng rên rỉ nhỏ. Nhịp tim ngưng trệ vài giây sau đó run run mà nói 'Xin lỗi làm phiền' rồi liền tắt máy.

Bản thân cực kỳ muốn khóc, bất quá nước mắt không tài nào rơi xuống được, chỉ có thể ngây ngốc cười.

Điện thoại ngay sau đó liền vang lên. Giữ tâm tình bình ổn nhất, ậm ừ hỏi.

"Sao?"

"Gọi anh có việc gì?"

Bên kia giọng nói quen thuộc của Myungsoo truyền tới.

"Park Jiyeon trở về rồi."

"Anh biết."

"Vậy tôi tắt..."

"Lâu không nói chuyện, chỉ có nhiêu đó muốn nói sao?"

"Anh muốn gì?"

"Hỏi thăm một câu làm em thấy khó chịu?"

"Hẳn là anh khỏe đi, vậy nên không cần hỏi."

"Làm sao em biết anh khỏe?"

"Có cần phải nói lý do không?"

".. Không cần."

"Được. Tôi chỉ muốn nhắc, lo giải quyết vấn đề. Nếu Woohyun lại làm sao, tôi tuyệt đối cùng anh và Sunggyu không độ trời chung. Ngủ ngon."

Tút.

Tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu. Sungyeol không ngờ bản thân lại mạnh mẽ đến vậy. Còn có diễn xuất cũng thật tốt. Sau này có hay không nên làm diễn viên?

Tự cười bản thân một chút.

Xuống giường lấy bộ đồ thoải mái đi vào phòng tắm, thay đồ xong liền tắt điện lên giường. Hôm nay mệt rồi. Ngủ sớm cho khỏe.

*

Ở một căn nhà to lớn khác, trong phòng rộng, trên giường có ba thân ảnh lăn lộn chuẩn bị đi ngủ. Yoon Mina tắt điện, vừa nằm lên gối êm liền có điện thoại phá đám. Có chút bất mãn cầm nó lên, sau đó ánh mắt nhìn chữ "Anh 20 tuổi" không khỏi chép miệng.

"Gì?"

"Em ngủ chưa?"

Đầu bên kia tự dưng cao hứng hỏi.

"Đang ngủ thì bị phá giấc."

"Anh tưởng em đang chơi với Bacon và Dobi."

"Trẻ con cần ngủ sớm."

"Ha."

"Bị bệnh sao? Cười gì?"

"Đột nhiên anh muốn cười thôi."

"Câm miệng đi. Tôi buồn ngủ."

"À, vậy em ngủ ngon a."

"Biết, cảm ơn."

"Em không chúc lại sao?"

"Ngủ ngon."

"Ai?"

"Dạ, em chúc anh ngủ ngon. Được chưa? Giờ mãn nguyện chưa?"

Yoon Mina giọng nói chẳng chút nào mang theo dịu dàng, giống như cua bò ngang một đường thẳng. Người kia ấy vậy lại vui như điên ừ ừ rồi tắt máy.

Yoon Mina có chút buồn cười. Cái người đó, tên Lee Sungjong phải không nhỉ? Nói thật ra cũng.. rất tốt. Đẹp, giỏi, tài. Nam nhân như vậy ai lại không yêu mến? Nhớ có lần cậu ta hẹn đi ăn trưa, rảnh rỗi nên liền đồng ý. Đang cùng nhau ngồi ăn thì có một đám nữ sinh chẳng biết ở đâu chạy ra tặng hết cái này đến cái kia cho cậu ta. Lúc đó thật chỉ muốn bật cười. Đúng là con nít. Người yêu thích xếp hàng dài như thế, ấy vậy mà suốt ngày dành hết thời gian cho bà chị như cô. Yoon Mina sâu trong lòng thì có thích cậu ta. Lâu lâu lại cảm thấy bản thân là trâu già gặm cỏ non. Có chút tủi. Nhưng mà mặc kệ đi. Hiện tại vấn đề đó không quan trọng, điều quan trọng là cô muốn đi ngủ. Vậy đó. Ngủ sớm tốt cho sức khỏe.

Đắp chăn cẩn thận, Yoon Mina nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Cũng căn nhà to lớn đó, ở một phòng khác có đèn ngủ cùng ánh trăng huyền ảo chiếu rọi. Trên giường, hai thân ảnh ôm lấy đầy hạnh phúc.

Sunggyu nửa nằm nửa ngồi ôm lấy Woohyun đang cọ cọ trong ngực mình, yêu thương xoa mái tóc mềm hơi rối của cậu hỏi.

"Em cọ cái gì?"

"A.. Sunggyu, em ngứa mũi."

Woohyun nghiêng đầu đáp.

"Cọ như vậy được cái gì?"

Vừa hỏi, Sunggyu vừa ôm người kia lại gần, nương theo ánh sáng hiu hắt nhìn mũi người kia.

Woohyun sụt sịt mũi vài cái, ngây ngô trả lời.

"Như vậy sẽ bớt ngứa một chút."

"Làm sao lại bị như này?"

"Em không biết. Ư~ anh sờ thoải mái a."

"Mũi không đỏ. Một chút sẽ hết."

Bàn tay to ấm áp của Sunggyu đặc biệt ôn nhu xoa xoa mũi nhỏ của Woohyun. Sau đó ôm người đối diện vào lòng, lưỡng lự hỏi.

"Em đối với tôi là gì?"

"Thương anh."

"Dừng lại ở mức đó?"

".. Không."

Woohyun ngẩng đầu hôn môi Sunggyu.

"Kim Sunggyu, em yêu anh. Nam Woohyun yêu anh."

Bởi vì trong phòng ánh sáng không tốt, cho nên Woohyun không thể thấy sự chấn động cùng tia vui mừng của Sunggyu.

Sunggyu giây trước cao hứng, giây sau liền rơi vào trầm mặc.

"Nếu sau này tôi phản bội em thì sao?"

"Không chịu đựng được em sẽ lập tức rời xa anh. Không bao giờ xuất hiện nữa."

Nghe cậu không chút ấp úng trả lời làm Sunggyu trái tim khẽ nhói. Siết chặt lấy cậu, hắn khẽ thì thầm "đừng bao giờ như vậy."

Nếu là lúc trước, cho dù Woohyun đi đâu Sunggyu cũng có thể yên ổn mà sống. Nhưng hiện tại có lẽ không được rồi. Chỉ cần xa thân ảnh nhỏ đang nhu thuận nằm trong lòng mình một chút liền cảm thấy nhớ thương thật nhiều rồi. Sao có thể rời xa mãi mãi?

"Đừng bao giờ như vậy. Ngoan ngoãn ở cạnh để tôi yêu thương em đi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro