Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Toàn loáng thoáng nghe được câu trả lời của tên trộm rồi mới anh lâm vào hôn mê, đối phương liền tay đỡ anh...

" từ nay về sau anh là của Quế Ngọc Hải này rồi Văn Toàn à "

Cậu cười khinh một cái rồi trực tiếp ôm anh lên rời khỏi đây...

Văn Toàn tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một căn phòng rất rộng lớn, so với phòng của anh ở nhà thì chỉ có thể nói là lớn hơn...

Nhưng đây là đâu? Anh không quen nên có chút sợ...tác dụng của thuốc mê vẫn làm đầu anh còn đau đau.

" anh tỉnh rồi a "

" cậu là tên trộm đêm qua á "

Văn Toàn hơi giật mình khi nghe tiếng người vang lên, quay sang thì bắt gặp đối phương từ trong nhà vệ sinh đi ra

Anh nhìn cái gương mặt này, màu tóc này, sao quen vậy ta, nhưng giờ không có mắt kính lại nhìn chẳng rõ.

" nếu em nói đúng thì sao ? "

Ngọc Hải thấy anh vì để cố gắng nhìn rõ mặt cậu mà cả hai mắt đều muốn híp lại, mày thì chau muốn dán sát vào nhau mà phì cười, đi lại lấy lens đeo vào giúp anh.

Khi ngủ đeo lens không tốt nên Ngọc Hải đã giúp Văn Toàn tháo ra còn kiêm luôn việc nhỏ mắt cho anh. Do anh còn mê man do thuốc thành ra không hay không biết gì hết.

Giả sử đêm qua Ngọc Hải làm gì Văn Toàn, thì anh cũng không hay hề biết gì.

" vậy cậu bắt tôi làm gì a...cậu định bắt cóc tống tiền á ? "

Văn Toàn nhìn rõ rồi thì bắt đầu chuyển sang suy nghĩ vấn đề, nghĩ xong thì phát hoảng, liền nhảy cẫng lên một cái, cho cơ thể mình lùi về sau....để khoảng cách của cả hai trở nên xa.

Thấy Văn Toàn mang vẻ mặt hoảng sợ vì nghĩ lung tung mà Ngọc Hải lại không thể nén cười, vẻ mặt này của anh đúng là đáng yêu chẳng tả nổi.

" cậu...cậu cười cái gì chứ ? "

Văn Toàn chu chu môi hỏi , con người này từ đêm qua anh đã thấy lạ rồi . Bây giờ chính là không hiểu nổi đối phương muốn gì...

Ngọc Hải nhà cao cửa rộng như thế, vậy vì cái gì lại ban đêm ban hôm lén vào nhà Văn Toàn để trộm đồ. Còn mang anh về đây nữa...tóm lại là cậu muốn cái gì đây ?

Hiện tại thì đầu và lòng của Văn Toàn chỉ biết dùng câu thấp thỏm không yên để diễn ra.

" anh à... "

Ngọc Hải vào chuyện chính , nụ cười trên môi cũng tắt. Cho tay cầm lấy tay Văn Toàn...

" ai anh của cậu...nghe mà sởn gai ốc "

Văn Toàn xùy xùy, thu tay của mình lại không cho cậu nắm...

" từ đây về sau, đây sẽ là nhà của anh. Anh có thích không? "

Ngọc Hải vẫn với tay theo để bắt lấy tay anh, giọng rất nhỏ nhẹ và đầy nhu tình hỏi

Văn Toàn nghe xong câu nói của cậu liền kinh ngạc và cao giọng hỏi...

" cái gì? Nhà của tôi á...cậu bị bệnh á? Tôi cũng có nhà mà. "

" nhưng đây mới là nơi anh sống đến cuối đời "

Văn Toàn chớp chớp mắt, lòng thầm nghĩ cái người đối diện mình có phải mang vấn đề gì về thần kinh không? Lạ lùng đến mức anh chẳng biết dùng từ gì để diễn tả nữa rồi. Vốn từ của anh dường như cạn kiệt khi đối diện với người như cậu...

" tôi thật không hiểu cậu nói gì hết, cậu cho tôi về nhà đi mà...tôi muốn về nhà "

Văn Toàn cố cười thân thiện song nhẹ thu cái tay lại, rồi định cho chân xuống giường .

Nhưng Ngọc Hải nhanh tay hơn, đã cho tay ôm lấy Văn Toàn rồi áp anh ngã xuống giường.

" a.... "

Đồng thời điểm bị cậu đột ngột áp sát như thế, Văn Toàn chỉ biết nhắm mắt mà hét lên...

Văn Toàn nghĩ mình lại sắp sửa trải qua tình cảnh gì nữa đây? Sao mà anh khổ dữ vầy?

" em có nói là anh được phép đi à? "

Ngọc Hải nằm hẳn trên người Văn Toàn...ngón tay nhè nhẹ gõ gõ môi của anh

" cậu lấy quyền gì bắt ép tôi ở đây chứ ? Tôi kiện cậu đó, cậu tin không ? "

Cậu cười lớn sau khi đón nhận lời hăm dọa từ anh. Văn Toàn lại nhíu mày, anh cũng muốn tìm xem cái nút cười của đối phương ở đâu để tắt nó đi.

Chứ từ khi hồi đêm gặp Ngọc Hải cho đến bây giờ thì Văn Toàn thấy cậu cứ cười suốt. Mới nghiêm túc được mấy phút thì đã lại tiếp tục rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro