Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết do đâu mà ngay sau đó lòng Văn Toàn lại nặng và khó chịu, anh luôn ỷ lại chuyện Ngọc Hải đã cưng chiều, sủng nịnh anh đến vô đối. Giờ đột ngột phải chấp nhận chuyện cậu không ở bên mình, không ai lải nhải, chẳng ai hạ giọng, xuống nước trước thì buồn lắm.

Văn Toàn buồn đến muốn khóc, Ngọc Hải đưa tay lau nước mắt còn chưa rơi xuống của anh và bảo.

" không có, em đi công tác vài hôm, nên em mới kêu anh cứ về nhà của bác Nguyễn mà ở. Đến khi em giải quyết xong chuyện sẽ về đón anh "

" thật...thật sao? "

Ngữ điệu của câu hỏi này chẳng khác gì câu trước kia đã hỏi Ngọc Hải, vẫn mang sự chần chừ trong đó. Nhưng lần này thì đan xen vui mừng chứ chẳng phải chứa buồn lòng.

" thật, đừng khóc, ngoan, ngoan nào. Anh khóc là em đau ở đây này, ngoan đừng khóc vậy chứ "1

Ngọc Hải cho tay còn lại chỉ chỉ vào tim mình sau đó cũng ôm chặt Văn Toàn vào lòng. Những gì nói với anh đều là thật, cậu chẳng buông tay anh một cách dễ dàng như thế đâu, huống chi cũng chưa đến một tháng mà.

" ngoan, sao lại khóc như thế chứ? Ngoan, ngoan nào "

Ngọc Hải ân cần dỗ dành, trước kia toàn thấy anh khóc vì bị thương, vì giận quá mức, vì sợ. Còn kỳ này là đặc biệt, có thể nói là vì cậu mới khóc.

Văn Toàn cũng không nói gì, cố gắng không khóc nằm gọn trong lòng Ngọc Hải, sự buồn tủi này chẳng rõ là từ đâu xuất hiện, nhưng khiến anh khó chịu đến mức thở không đặng.

Ngọc Hải thì thấy vui lắm, do hiểu lầm những gì cậu nói mà Văn Toàn đã khóc, dường như đã nói lên điều gì đó. Phải chăng quan hệ cả hai đã tiến lên thêm được một bước?

Ngọc Hải dỗ xong Văn Toàn thì tiếp tục lái xe đi về nhà. Trước khi cởi dây an toàn và xuống xe thì anh lên tiếng.

" tôi sẽ ở đây, chờ cậu đi công tác về được không? "

Trên đường về, Văn Toàn đã suy nghĩ rất nhiều. Đến cuối là đưa ra quyết định như lời vừa nói. Thật, không hiểu nổi bản thân anh đang nghĩ gì mà lại muốn như thế.

Nhưng suy cho cùng vẫn là đáp án từ Văn Toàn, lựa chọn này càng khiến Ngọc Hải vui mà thôi. +

" quá được là đằng khác, ban đầu em sợ anh ở nơi này một mình nên buồn thôi "

Ngọc Hải nói xong cũng xuống xe. Cậu sợ bản thân đi công tác rồi Văn Toàn phải ở một mình trong căn nhà lớn, chắc hẳn anh sẽ thấy cô độc, lạnh lẽo, buồn đến mức chẳng cười nổi. Thành ra đã hỏi thử ý anh xem sao.

Nào ngờ lại khiến Văn Toàn hiểu lầm, thấy anh buồn buồn như thế thì lòng cậu cũng đâu dễ chịu.

Yêu nhau thì tâm liền tâm, chỉ cần một người khổ, thì người còn lại đau không kém hoặc gấp đôi chứ chẳng vừa.

" lúc em đi công tác rồi nếu anh buồn, có thể đi chơi, hoặc về nhà bác Tiêu "

" không cần cậu chỉ a "

Văn Toàn cũng nhanh lấy lại tinh thần, nhưng vẫn còn chút gượng ép bản thân...chứ chưa hoàn toàn thả lỏng tự tại.

" được rồi, anh lớn hơn em sáu tuổi mà đúng không? Coi như em nói sai đi nha, nha, nha "

Ngọc Hải ôm Văn Toàn trong vòng tay mà tự hỏi rồi tự xin lỗi. Anh thở ra một hơi cộng vẻ mặt bất cần. Sự u mê trong cậu vẫn là hết phương pháp chữa.

Ngọc Hải đặt Văn Toàn xuống giường rồi ngồi xuống cởi dép ra giúp anh.

" Cậu, đi đâu? "

Văn Toàn trong lòng có một thắc mắc, không nhịn được mà khẽ hỏi.

" Thâm Quyến, sao vậy anh? Anh muốn đi cùng à?

Ngọc Hải ngước lên hỏi, cậu thấy nếu anh muốn đến đó du lịch cũng không tệ. Tuy không hẳn là nổi trội về ngành này nhưng khung cảnh và sự phát triển đáng ghi nhận.

" không có, hỏi cho biết thôi "

Ngọc Hải cười nhạt, đứng lên đi rót nước cho Văn Toàn. Nếu anh không hỏi thì sáng trước khi đi cậu cũng sẽ nói mà thôi.

" cậu thật là đi công tác? "

Ngọc Hải đưa mắt đi đôi với sự kinh ngạc nhìn Văn Toàn, anh hỏi vậy là đang nghi ngờ gì sao?

" anh sợ em đi ngoại tình à? "

Văn Toàn bị trêu một câu liền sinh khí. Quay mặt đi hướng khác, vẻ mặt không quan tâm và chẳng thèm cầm ly nước bảo.

" tôi có là gì của cậu đâu, muốn đi đâu thì đi...ngoại tình với mấy cô cũng được "

Miệng nói là vậy, nhưng lòng Văn Toàn đúng là khó chịu. Biết rõ là Ngọc Hải đang chọc tức anh thôi, nhưng vẫn là rất để tâm.

" lại giận rồi à? "3

Ngọc Hải đặt ly nước xuống bàn rồi ôm lấy Văn Toàn từ phía sau, mặt gác lên vai của anh mà hỏi.

" ai bảo nào? "

Bộ dạng của Văn Toàn giờ này không phải dỗi thì là gì chứ? Ngọc Hải cười nhẹ một cái đầy sủng nịnh, cho tay siết chặt lấy anh hơn và bảo rằng.

" em thật đi công tác, đi làm lễ động thổ rồi về với anh ngay "

Ngọc Hải làm sao có gan ngoại tình? Cậu đã tốt vượt mức cho phép rồi mà Văn Toàn vẫn chưa hề có gì được xem là đáp lại. Vậy nếu như cậu còn mèo mỡ thì chẳng phải nhận được một cái thẻ đỏ từ anh sao?

" mặc xác cậu "

Văn Toàn ban đầu không biết Ngọc Hải sẽ đi công tác hay đi giải quyết chuyện gì ở thế giới ngầm nên mới tò mò hỏi. Vì nghĩ lỡ cậu đi đánh đấm cũng đâu dám nói với anh, thành ra mới hỏi.

Nhưng Văn Toàn lại thấy, bản thân lo xa rồi. Sao phải nghĩ cho Ngọc Hải đến thế? Muốn biết cậu đi đâu, làm gì, muốn nghe lời thật từ cậu làm gì? Dù có bị người ta bắn chết cũng đâu liên quan đến anh chứ.

" được rồi, là em không nên chọc anh, đừng giận nữa nha "

Ngọc Hải kéo Văn Toàn ngã ra giường, song nằm xuống ôm lấy anh. Anh không thích nên cho cơ thể dịch chuyển muốn thối lui thoát khỏi cái ôm chặt siết của cậu.

" tránh xa tôi ra "

" không tránh, không tránh "

Ngọc Hải biết Văn Toàn không phải vì bực mà muốn cậu thôi ôm, nguyên nhân chẳng phải do vẫn còn giận lẫy sao? Do đó cậu càng ôm siết, khiến anh thở muốn không nổi.

" được rồi, đừng nghịch nữa...tránh ra đi.... "

Miệng luôn bảo Ngọc Hải tránh ra, nhưng cơ thể đã thôi phản kháng, nằm yên đó mặc cho cậu ôm chặt.

" một chút thôi, mai em đi rồi, đi tận ba ngày, nhớ lắm đó "

Ngọc Hải hạ giọng cầu xin, cậu sợ rồi đây đi công tác mấy hôm sẽ nhớ Văn Toàn đến chết mất. Nên giờ đây ôm bù, hít hơi bù, kẻo đi xa rồi nhớ không kiểm soát được.

" liên quan gì tôi? "

Văn Toàn vẫn nằm yên, người nghiêng sang bên cho Ngọc Hải thuận tiện ôm lấy cái eo nhỏ của mình. Cũng như để cho cậu có thể dễ dàng hôn hít chỗ ót và hõm cổ trắng ngọc của anh.

" em mà nhớ anh đến chết thì nghĩ xem anh tránh được liên quan không? Anh chính là nguyên nhân, là gián tiếp. Mà thường thì gián tiếp nặng tội lắm đó nha "

Ngọc Hải thao thao bất tuyệt nói, nói xong miệng còn gặm gặm cổ Văn Toàn. Anh rụt cổ lại, đưa tay ra sau đánh lên người cậu.

" biến thái, bẩn "

Nước bọt của Ngọc Hải còn đọng trên da thịt của Văn Toàn, làm anh thấy muốn nôn chết đi được. Thịt da con người mà cạp cạp cắn cắn cái gì chứ?2

" em còn muốn nuốt luôn anh vào bụng đó a "

Ngọc Hải leo hẳn lên người Văn Toàn, anh đưa tay tát nhẹ cậu một cái, rồi nói.

" cậu nuốt nổi không mà đòi? Muốn nghẹn họng chết à? "

Văn Toàn cũng 60 ký có trên, Ngọc Hải liệu có gặm nhắm nổi hay không mà mặt hăng hái như thê?10

" không chỉ nổi, mà còn chẳng nhả xương "

Ngọc Hải cười tít mắt nói, ngón tay thì gõ gõ môi Văn Toàn. Cậu muốn tạo nên một mối tình trong sáng, hợp với tích cách của anh nên mọi thứ đều cố kiềm chế. Chứ thật với bản tính của cậu mà đối với những món muốn sở hữu thì đã làm thịt anh lâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro