8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em mệt lả người, nằm ngủ khó nhọc trong lòng người kia, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt xám đang nhìn em đầy dịu dàng. Hiện tại đã sang hừng đông rồi.

Tưởng tượng luôn tốt đẹp, nhưng hiện thực là vợ chồng Dư đã trở về, rạng sáng năm giờ lôi gã ra hỏi chuyện. Còn Đồng Vũ Khôn nhớ đến cậu bạn Trương Trạch Vũ đã bị lãng quên ngày hôm qua, lập tức độn thổ trở về Hogwarts.

Hôm sau, Dư Vũ Hàm gặp mặt Đồng Vũ Khôn ở thư viện. Chúa Cứu Thế mang theo quầng thâm mắt và đôi mắt đỏ ửng dọa người vô cùng. Khó có thể tưởng tượng cậu trai tối qua còn nhiệt liệt lửa tình giờ lại có vẻ mặt phờ phạc thế này. Chuyện gì đã xảy ra? Lúc chia tay mặt còn phơi phới như hoa, nồng nàn tình ý mà.

Đồng Vũ Khôn nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dư Vũ Hàm, mệt mỏi kêu một tiếng, "Dư Vũ Hàm"

"Đồng Vũ Khôn, tôi chờ em ở Tháp Thiên Văn." Nói xong, Vương Tử Slytherin xoay người rời đi.

Đồng Vũ Khôn vội vã đi theo, không rảnh để tâm đến Trạch Vũ  và Trương Cực đang muốn rớt luôn mắt ra ngoài, và cả Blaise vừa bị Dư Vũ Hàm vứt lại.

"Em gặp ác mộng." Câu mở đầu của Đồng Vũ Khôn làm Dư Vũ Hàm trợn mắt không chút ưu nhã, "Em mơ thấy chúng ta của mười chín năm sau, lúc ấy chúng ta đang ở nhà ga tiễn bọn nhỏ đến Hogwarts."

Dư Vũ Hàm hơi hứng thú, nhướng mi đợi Đồng Vũ Khôn nói tiếp.

"Em có ba đứa con, James, Lily và Albus, và em kết hôn với Diêu Dục Thần. Anh có một đứa con gọi là Scorpius, anh và Astoria đứng chung một chỗ, ở khoảng cách rất xa gật đầu với em rồi rời đi."

"Tôi thích cái tên Scorpius này."

"Vũ Hàm!" Đôi mắt Đồng Vũ Khôn đã ươn ướt, "Đó dường như là sự thật, em không cách nào không đau lòng, ngay lúc nhìn thấy hình dáng anh trong mơ, tim em muốn nát tan."

"Nhưng đó chỉ là mơ, không phải sao?" Dư Vũ Hàm không cho là đúng, "Nếu em để ý như vậy, chúng ta có thể ngay lập tức sinh một đứa."

......

Nghe lời của Dư Vũ Hàm, Đồng Vũ Khôn ngốc ra, trợn mắt há mồm nhìn gã, qua nửa ngày mới hỏi, "Làm sao sinh?"

Dư Vũ Hàm nheo mắt, thong thả nói, "Đương nhiên là đợi đến kiếp sau của em."

Đồng Vũ Khôn cảm thấy bản thân vừa bị đào cho một cái hố lớn, sau đó bị gã đẩy xuống dưới.

Nhưng mà Dư Vũ Hàm chỉ mới nói một một nửa sự thật thôi. Gã đương nhiên biết bệnh viện sẽ không cấp tử cung ma pháp cho hai đứa trẻ vị thành niên, huống hồ bọn họ còn chưa chính thức trở thành bạn lữ. Nhưng cũng không phải bây giờ hai người không thể có con, chợ đen thường cung cấp ma dược sinh con cho phù thủy, chỉ là loại ma pháp đen không rõ ràng, không minh bạch này có độ nguy hiểm cực cao, mà gã sẽ không mạo hiểm mạng sống của Đồng Vũ Khôn như vậy.

(Mày dám làm gì con mẹ là mẹ đập mày chet)

Cho nên, gã chỉ đang muốn trêu chọc Đồng Vũ Khôn xíu thôi. Chúa Cứu Thế còn thật sự hỏi làm sao sinh con, cậu bé ngu ngốc.

Dư Vũ Hàm tiến lên, cúi đầu hôn cậu trai mắt xanh lục đang suy tư.

Thể xác và tinh thần của gã chưa bao giờ thoải mái như vậy, có lẽ, gã nghĩ, đây gọi là hạnh phúc, yêu một người, mà trùng hợp, người đó cũng yêu mình.

Một lúc lâu sau, gã ôm Đồng Vũ Khôn trong lòng, "Nghe lời em vừa nói, tôi quả thật muốn ngay lập tức có con."

Đồng Vũ Khôn vội vàng nói, "Nếu anh nguyện ý, đợi em kiếp sau!"

Dư Vũ Hàm mỉm cười, "Em nên đi hỏi Cậu Chành Biết Tuốt Trương Trạch Vũ đã đi."

Vì thế vào lúc ăn tối, một đoạn hội thoại kì quặc xuất hiện.

"Tớ muốn có con," Đồng Vũ Khôn thấp giọng nói, "Tớ phải làm gì đây?"

Trương Trạch Vũ thiếu điều cắn phải lưỡi mình, "Bồ nói gì chứ? Bồ muốn làm gì?"

"Này...nhỏ giọng thôi, đừng để Trương Cực nghe được. Tớ không muốn cả trường Hogwarts đều biết chuyện này đâu."

"Bồ điên rồi à? Bồ vừa mới chia tay với Diêu Dục Thần rồi, bồ đừng có mà mơ có thể có con với em ấy."

"Tớ muốn nói," Đồng Vũ Khôn cẩn trọng nhìn bốn phía, "Tớ tự sinh."

.......

(Mẹ cạn lời với 2 đứa, làm gì làm đi, mẹ bất lực)

Merlin ơi, thượng đế ơi, ai có thể nói cho cậu biết người trước mặt đang bị gì không, cậu ấy quên bản thân là một thằng con trai sao? Khoan đã, đây là Thế Giới Pháp Thuật, không phải là không thể, nhưng vấn đề là, Hermione nhanh chóng nắm được trọng tâm trong lúc hoảng loạn, "Cha chúng nó là ai?"

Có một người bạn thông minh nhạy bén, Đồng Vũ Khôn đôi khi sẽ bị áp lực rất lớn, điển hình như lúc này.

Cố gắng né ánh mắt của Trương Trạch Vũ, em cúi đầu xuống thấp."Chờ một thời gian sau tớ sẽ nói cho bồ biết, bồ cần phải làm tốt công tác tâm lý đã, vì nó có thể sẽ rất dọa người đấy."

"Được, vậy mười giờ tối nay, bồ mặc áo choàng tàng hình đến gặp tớ. Tớ sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt, ai cũng được, chỉ cần không phải là Dư Vũ Hàm."

"Tại sao chứ?" Đồng Vũ Khôn gấp gáp hô, âm thanh cao hơn một tông.

"Tớ biết ngay mà! Merlin ơi!" Trương Trạch Vũ thật sự muốn ngất đi.

"Hai bồ đang nói gì vậy?" Trương Cực quay đầu, "Mau xem thư tình của Zabini này."

"Đưa cho tớ, Trương Cực!"

.........

"Mười giờ tối nay, tớ phải được biết hết mọi thứ." Trạch Vũ nhanh chóng nói, "Và đừng ấu trĩ vậy nữa Trương Cực, bồ lắc tớ đau cả đầu!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro