Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junkyu rất hài lòng với trạng thái sinh hoạt hiện tại, điều cậu mong chờ nhất mỗi ngày về nhà là được nấu cơm ăn cùng Haruto, quan hệ ngày càng hòa hợp.

Junkyu đem ly vào phòng nước, nghĩ đến ngày hôm qua ăn thịt bò hầm rất ngon, tôm bóc vỏ cũng không tồi, cậu không biết hôm nay nên ăn cái gì.

Mới vừa rót cho mình một tách cà phê, đồng nghiệp A và B cùng bước vào.

Junkyu hướng về phía các nàng gật đầu hai cái, xem như chào hỏi.

Đồng nghiệp A cười tủm tỉm nghiêng người tới trước mặt cậu, "Junkyu, gần đây cậu có chuyện gì tốt phải không!"

Đồng nghiệp B cũng phụ họa: "Ây dô, gần đây cậu ta rất hay nhớ tới cái gì đó rồi cười rộ lên, thật giống với người đang yêu đương á nha."

Khuôn mặt của Haruto mạc danh kỳ diệu hiện lên trong đầu Junkyu, cậu nhìn vào đôi mắt đầy ẩn ý của đồng nghiệp mà cười khan, "Haha, không có đâu."

Đồng nghiệp A làm mặt quỷ mà nói: "Cậu không cần nói gì cả, bọn tôi đều hiểu, nếu có thầm yêu phải tỏ tình với người ta nghe chưa."

Junkyu trở lại nơi làm việc của mình, nhớ lại những lời đồng nghiệp nói, nhưng cậu chỉ thỉnh thoảng nhớ tới Haruto mà thôi, hẳn sẽ không khoa trương như vậy đi.

Sau đó cậu đối mặt với màn hình đen xì của điện thoại di động, khóe miệng vô thức kéo lên một đường cong.

Junkyu nhanh chóng thu hồi suy nghĩ vừa nãy, bắt đầu tự vấn.

Xem ra từ khi Haruto nấu cơm cho cậu, cậu quả thực đã vô tình làm phiền anh rất nhiều chuyện, mỗi ngày đều chờ anh ấy nấu cơm đến tận răng, có phải quá ỷ lại không?

Nếu cứ quen sống như vậy, không biết chừng một ngày nào đó Junkyu thực sự sẽ nảy sinh hảo cảm với anh.

Như vậy không thể được, vừa mới chấm dứt một đoạn duyên tình thầm kín, cậu không bao giờ muốn yêu thầm người khác nữa.

Hơn nữa Haruto vừa nhìn đã biết là thẳng nam, hành động cùng lời nói đơn giản là của thẳng nam, vậy mà kết quả lại âm thầm hao tổn tâm tư tình cảm của chính mình.

Junkyu uống một ngụm cà phê, ánh mắt kiên định, quyết từ căn nguyên thượng nguồn ngăn chặn hết thảy hậu họa.

Để bảo vệ một mối quan hệ bền vững tốt đẹp, cần phải vạch ra ranh giới rõ ràng với Haruto trong vấn đề này.

Sau khi ăn tối, cậu hạ quyết tâm, gọi Haruto đang chuẩn bị trở về phòng lại, "Cái kia, Haruto tiên sinh."

Haruto xoay người nhìn cậu.

"Có chuyện gì vậy?"

"Từ ngày mai trở đi, tôi tính quay về ăn cơm hộp một mình." Junkyu do dự nửa ngày vẫn là nói ra.

Haruto sắc mặt khẽ biến, "Là tôi nấu ăn không ngon sao?"

Junkyu nuốt nước miếng, "Không, không phải..."

Haruto tiến đến vài bước, "Nói như vậy, cậu có vấn đề với tôi?"

Junkyu theo bản năng lùi lại vài bước, "Không đúng không đúng..."

Junkyu phát hiện rằng sau lưng cậu chính là vách tường, không thể lùi hơn được nữa.

Cậu nhìn Haruto, người cao hơn cậu một cái đầu, tay chống lên tường nhìn chằm chằm vào mắt cậu, "Vậy thì vì cái gì? Cậu ghét tôi sao?"

Haruto mặt mày cương nghị, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hơi nghiêng sang một bên, bóng đổ xuống khóe mắt trũng sâu cùng sống mũi cao.

Junkyu ngẩng đầu nhìn lập tức ngây người.

Mũi của Haruto cũng quá đỉnh đi.

Junkyu đột nhiên lấy lại tinh thần, ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, trên mặt đều nóng lên, hoảng loạn quay đầu đi, "Tôi chỉ là...!luôn cảm thấy cứ như vậy là đang chiếm tiện nghi của anh."

Haruto tựa hồ cười một chút, ghé vào tai cậu nói: "Tôi không ngại."

Tư thế dựa gần vào nhau này, Junkyu có chút không thở nổi, nhịp tim đập mất kiểm soát càng lúc càng nhanh, ấp úng không nói nên lời.

Junkyu không thành công vạch ra ranh giới thở dài, Haruto lại gần một chút bản thân liền chống đỡ không được, thật là sắc đẹp chết người nha, đặc biệt cậu còn là gay, Haruto trong lòng cậu coi như là cực phẩm.

Tuy rằng tự dặn lòng đừng nghĩ nhiều, nhưng thời điểm đối mặt với nhan sắc kia, Junkyu vẫn khó có thể ngăn chặn con tim đập bình bịch, còn có hảo cảm ngày càng tăng lên.

Lại thở dài một hơi, Junkyu vuốt vuốt tóc, ý tự bảo rằng đừng có nghĩ linh tinh gì, như vậy đối với Haruto cũng không tôn trọng, cho nên cậu nhất định phải kiềm chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harukyu