1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng sớm xuyên qua, ánh nắng nhỏ vụn xuyên thấu qua cửa sổ lớn sát đất tiến vào toàn bộ căn phòng, trải xuống sàn ánh sáng ấm áp vàng rực.

Thiếu niên nằm ở trên giường mày nhíu lại, hô hấp hơi khó chịu, không có sức thức tỉnh, mỏi mệt cực kì cùng đau nhức khắp người, thân thể nặng nề giống như bị xe tải nghiền nát thật mạnh mà cán qua.

Trong lúc hôn mê cậu khó chịu hừ ngâm ra tiếng, mí mắt mỏng như cánh ve kịch liệt động vài cái, cuối cùng đần độn mở bừng mắt.

Tầm mắt có chút mơ hồ, cậu trở mình, chớp đôi mắt hỗn độn, làm sương mù nơi đáy mắt tan hết, khuôn mặt tinh xảo của nam nhân lập tức tiến vào đôi mắt đen của cậu.

Dưới chăn, một cánh tay rắn chắc cường thế vòng lấy eo cậu, tim đập mạnh mẽ mà hữu lực cùng độ ấm cực nóng lôi cuốn Thẩm Tại Luân.

Đầu tóc nam nhân hỗn độn rơi trên gối đầu màu trắng, bộ dạng của hắn quá mức tinh xảo, ngũ quan hình dáng rõ ràng, làn da trắng nõn thậm chí nhìn không thấy một lỗ chân lông. Lông mi dài mà rậm rạp được căn chỉnh, giống một cây quạt nhỏ che đi cặp mắt đào hoa thâm thúy. Mỗi tấc trên người tựa như được đao phủ lành nghề cắt ra, đẹp đẽ đáng chú ý.

Tầm mắt Thẩm Tại Luân không khỏi bắt đầu trượt xuống, lướt qua cằm hắn, trên mặt có một dấu vết màu đỏ, đó là đêm qua cậu bị nam nhân trêu đùa đến xấu hổ và giận dữ nên nảy sinh ác độc cắn một ngụm lưu lại dấu răng.

Cuối cùng ánh mắt cậu dừng ở trên xương quai xanh và vai của nam nhân, trên vai đối phương có mấy vết cào màu đỏ, ở giữa làn da tuyết trắng cực kỳ bắt mắt, đó cũng là kiệt tác của cậu.

Thẩm Tại Luân mím môi, nhịn đau chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, đầu có chút đau não trướng. Eo cậu mỏi lại mềm, đặc biệt là bộ vị nào đó ở đằng sau khó có thể miêu tả thành lời, mỗi lần động một chút, liền tràn ra một cỗ đau đớn nóng rát.

Nam nhân ngủ ở bên cạnh bị động tác đứng dậy của cậu đánh thức, lông mi mảnh dài run rẩy, mí mắt động sau đó là mở bừng mắt.

Đập vào mắt là da thịt trắng nõn của nam sinh, thiếu niên tóc đen thân thể trần trụi, lười nhác dựa vào đầu giường, chăn màu trắng trượt xuống trên eo bụng của cậu, trước ngực với phía sau lưng đều rậm rạp dấu hôn xanh tím trải rộng toàn thân, ở trên da thịt ngọc ngà phi thường rõ ràng, như hồng mai nở rộ tươi đẹp, hết sức ái muội đồng thời còn có một hương vị mông lung hỗn loạn.

Ánh mắt đột nhiên sâu thẳm vài phần, Lý Hi Thừa vươn cánh tay thon dài nhưng đường cong hoàn mỹ, câu lấy eo Thẩm Tại Luân sau đó hướng trong lồng ngực mình kéo vào.

Da thịt kề sát, hô hấp giao thoa.

Nhìn trên mặt cậu còn mang theo thần sắc hơi ngây thơ, Lý Hi Thừa xoay người một cái liền đem Thẩm Tại Luân đè ở dưới thân.

Môi mỏng nhẹ cong, mặt mày ôn nhu, hắn cúi đầu, cướp lấy cánh môi hấp háy của đối phương, một nụ hôn sâu kiểu Pháp nồng nàn trao tới.

"Chào buổi sáng."

Tiếng nói trầm thấp, mang theo sự ám ách khi thức dậy buổi sáng.

Thẩm Tại Luân ở dưới thân Lý Hi Thừa không thoải mái giật giật:

"Buông tôi ra, tôi muốn đi tắm rửa".

Đêm qua la quá nhiều, làm cho âm thanh của cậu khi sáng sớm tỉnh lại khàn khàn.

Có chút khó chịu, trên người nhão dính dính, đặc biệt là đồ vật đêm qua nam nhân lưu lại trong cơ thể. Trải qua một lượt động tác rất nhỏ vừa rồi, Thẩm Tại Luân có thể rõ ràng cảm giác được, những chất lỏng ướt át dính nhớp trong cơ thể mình từ giữa kẽ mông chảy ra, chảy xuống ở trên giường.

"Không thoải mái à?".

Lý Hi Thừa dùng tay vuốt ve gò má non mịn của cậu, môi mỏng dần dần chuyển dời đến vành tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm chạp liếm láp, ở bên trong vành tai cậu đánh vòng, làm thân thể mẫn cảm của Thẩm Tại Luân nổi lên từng đợt mê mang nhỏ.

"Ưm......" thân thể Thẩm Tại Luân khẽ run.

"Nhưng mà bảo bối thoạt nhìn rất có tinh thần."

Nam nhân hình dáng thâm thúy, hai tròng mắt tối tăm, lộ ra vài phần lười biếng không phòng vệ cùng nguy hiểm. Một cánh tay hữu lực để gần eo Thẩm Tại Luân dần dần trượt xuống dưới, đầu ngón tay hơi lạnh giống như vô tình chạm vào cọ qua lỗ nhỏ hơi sưng của cậu.

Đồ vật cứng cáp thô to để dưới háng Thẩm Tại Luân nóng rực, kiên định, thật lớn, chính là thứ đêm qua đem cậu lăn lộn đến chết đi sống lại, khóc lóc hướng đầu sỏ gây tội xin tha.

Thân thể Thẩm Tại Luân căng chặt, hai tròng mắt đen như mực hiện lên vẻ sợ hãi:

"Từ từ ....".

Một bàn tay Lý Hi Thừa khống chế ót của cậu, năm ngón tay thon dài tiến vào kẽ tóc đen nhánh, một bàn tay bóp chặt cằm cậu, nghiêng đầu một lần nữa cố định hàm của cậu, cạy khớp hàm ra, lại là một vòng mút mát nghiền ép.

Thẩm Tại Luân ô ô giãy giụa, khuôn mặt bởi vì thiếu oxy đỏ lên, thời điểm cậu tưởng mình hít thở không thông nữa, Lý Hi Thừa lúc này chưa đã thèm mới buông lỏng cậu ra.

Đầu lưỡi liếm khoé miệng bị dính nước bọt của cậu, nhéo nhéo chóp mũi, bất mãn nói: "Hửm? Qua lâu như vậy, sao vẫn chưa học được cách dùng mũi hô hấp?".

"Tôi cũng không phải anh .....".

Thẩm Tại Luân lẩm bẩm, sau đó dồn dập mà hô hấp mấy ngụm không khí, mày nhăn gắt gao, đôi tay bắt đầu xô đẩy thân thể hắn.

"Đi phòng tắm".

"Được, vậy đi phòng tắm."

Tia sáng nguy hiểm từ đôi mắt hắn xẹt qua, Lý Hi Thừa xốc chăn đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro