10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc vàng hoe, khuyên tai hồng ngọc, thần sắc trên khuôn mặt non nớt đầy vui tươi phấn chấn, thiếu niên hai tay tùy ý đút trong túi quần jeans rách, miệng ngâm nga ca khúc đang được yêu thích nghênh ngang đi vào tầng lầu mười hai.

Thiếu niên giống như đi vào nhà mình, liếc cũng chẳng thèm liếc bất luận người nào trong tầng mười hai, mấy nhân viên cũ dường như đã biết cậu ta, ra hiệu mọi người đừng ngăn cản, cậu trai thì cứ như con gà trống choai cao ngạo, nghênh ngang đá văng cửa văn phòng Thẩm Tại Luân sau đó đóng cửa lại.

-Cậu ta là ai thế?

Cậu trai xa lạ khiến mọi người hiếu kì.

-Em trai của quản lý, bởi vì không hay đến nên đương nhiên mọi người không nhận ra rồi.

Hác Đạt thế nào cũng là nhân viên trong công ty bốn năm năm, cũng đã gặp em trai Thẩm Tại Luân vài lần.

-Không nghĩ tới quản lý lại có em trai, chẳng giống quản lý chút nào.

Cũng khó trách mọi người thấy không giống, Thẩm Tại Luân luôn luôn nghiêm chỉnh lễ độ, mà cậu nhóc kia tạo hình lại chính xác theo trường phái phi chủ lưu đang thịnh hành, khiến người ta không thể nghĩ đến cậu ta sẽ là em trai Thẩm Tại Luân.

(phi chủ lưu: không theo dòng chảy chính, chắc là kiểu ăn mặc rách rưới tùm lum của các bạn chẻ bây giờ)

Lý Hi Thừa chăm chú nhìn về phía văn phòng Thẩm Tại Luân, thủy tinh trong suốt không thấy được tình hình bên trong, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, càng như vậy càng muốn biết hai anh em họ bên trong đang làm gì.

Lý Hi Thừa định viện cớ mang cà phê để vào trong, vừa lúc đó, thư kí đưa văn kiện cũng từ văn phòng đi ra, trong tay còn cầm cốc của Thẩm Tại Luân. Lý Hi Thừa vội vã đón đầu, thư kí cũng nhân cơ hội bắt chẹt.

-Bữa trưa mai anh trả đấy.

Vì Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa từng bị bắt chẹt mấy lần, cũng chẳng quan tâm lại thêm một lần nữa.

-Không thiếu của cô đâu.

Nàng thư kí cười hì hì đưa cốc cho hắn, Lý Hi Thừa nhận lấy cốc vội vã thành thạo pha cà phê.

Mượn cớ vào đưa cà phê, Lý Hi Thừa quang minh chính đại gõ cửa, sau đó đẩy cánh cửa đang khép hờ.

Vẻ mặt Thẩm Tại Luân không chút thay đổi, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thằng nhóc kia lại đang ngồi nhàm chán trên sô pha, bầu không khí giữa hai anh em chẳng có chút linh hoạt.

Thẩm Tại Luân đang bận rộn cả ngày, hội nghị lớn hội nghị nhỏ liên tiếp năm cái không ngớt, đã sớm lộ vẻ mỏi mệt, Lý Hi Thừa nhìn nét uể oải giữa trán anh, lúc đặt cà phê xuống, đè thấp giọng quan tâm nói:

-Cẩn thận thân thể, đừng để quá mệt mỏi đến suy sụp.

-Ừm.

Thẩm Tại Luân nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại nhẹ gần như không thể nghe thấy.

Rất muốn sờ mái tóc mềm mại của Thẩm Tại Luân một chút, nhưng còn vướng thằng nhóc ở đây Lý Hi Thừa cũng không tiện ở lại lâu, vẻ mặt tự nhiên rời đi.

Thẩm Tại Luân đỡ trán thở dài, mỗi ngày đều đặn đưa đến ba bữa cơm, ân cần qua lại văn phòng của anh, không phải đưa văn kiện cũng là giúp thư kí pha cà phê đem đến cho anh.

Ai, đây là may mắn hay bất hạnh đây?

Thế nhưng...

Thẩm Tại Luân bưng tách cà phê, không khỏi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn tách cà phê chính tay Lý Hi Thừa pha.

Vậy nhưng, cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ, anh thích.

Uống một ngụm cà phê lấy lại tinh thần, lúc này Thẩm Tại Luân mới nhìn thẳng em trai, nghiêm khắc trách cứ:

-Thằng bé này, xem cậu đem tóc tai nhuộm thành cái dạng gì rồi?

Thẩm Tại Anh cười tỉnh bơ, cào cào mái tóc hơi dài có chút rối loạn, vẻ mặt đắc ý.

-Đây chính là kiểu tóc mới nhất đấy, anh hai à, nhìn em có đẹp giai hông?

Nói xong liền bày ra tạo dáng nó tự cho là đẹp trai nhất.

Thẩm Tại Luân lạnh lùng ngắm nghía tóc nó, mãi cũng chẳng thấy có chỗ nào đẹp.

-Cứ như là thằng côn đồ phố chợ.

Thẩm Tại Anh sớm biết từ miệng anh hai mà ra nhất định chẳng có được câu khen nào, nhưng nó cũng không tức giận. Nó là bé út trong nhà, là bảo bối ba mẹ yêu muốn chết, kém hai anh trai hơn mười tuổi, thế nên từ nhỏ ba mẹ và các anh luôn yêu thương nó hơn.

-Anh hai, người vừa rồi có ý với anh nha.

Quan tâm rõ ràng, hơn nữa nó cũng biết tính hướng anh trai, cũng không khó đoán được.

-Ừ.

Thẩm Tại Luân không nóng không lạnh khiến Thẩm Tại Anh đoán không ra anh có ý tứ với người đàn ông kia hay không.

-Anh hai, anh ta có thật lòng với anh không?

-Không biết.

-Anh hai, em là quan tâm anh, anh đừng có cái gì cũng giấu em mà.

Anh hai mặt không biểu cảm khiến Thẩm Tại Anh tủi thân bĩu môi.

-Nếu cậu quan tâm anh thì đừng có chạy đến chỗ anh nữa.

Thẩm Tại Luân lạnh giọng phá tan mục đích sau vẻ quan tâm của em trai.

-Lần này lại gây họa gì rồi?

-Không có.

Thẩm Tại Anh đứng lên, chạy đến bên người anh trai, ôm lấy cánh tay anh làm nũng:

-Em chỉ đến xem anh hai thế nào thôi, nhân tiện giúp anh hai báo thù.

Thẩm Tại Luân rút tay về, ra lệnh:

-Ngồi ghế, không cho qua đây.

-Được rồi! Ngồi yên đây.

Thẩm Tại Anh ngoan ngoãn về ngồi, Thẩm Tại Luân cũng không thèm để ý nó nữa.

Thẩm Tại Anh hiếu động, chỉ một lát sau đã thấy thật buồn chán, thế nhưng ở trong địa bàn của Thẩm Tại Luân nó cũng không dám làm càn. Hai anh trai, anh hai là khó nói chuyện nhất, nhưng cũng là người hiểu rõ nó nhất, mỗi lần gây họa, người đầu tiên nó nghĩ đến chính là anh hai.

-Cậu không có chuyện gì thì để anh gọi tài xế chở về nhà.

Thẩm Tại Luân vừa làm việc vừa sắp xếp.

-Anh hai, đừng đưa em về nhà! Cho em ở vài ngày rồi về!

Thẩm Tại Luân hoàn toàn không để ý em trai đang kêu gào, trừng mắt nhìn phía nó, hai tay cũng không có ý dừng gõ bàn phím chút nào.

-Không muốn thì nói xem cậu lại gây họa gì rồi.

-Hức...

Đối mặt với anh trai cường thế, Thẩm Tại Anh suy xét phải trả lời thế nào.

-Không có lý do gì thì về nhà, đừng ở đây cản trở công việc của tôi.

-Anh hai —

Thẩm Tại Anh dài giọng làm nũng, Thẩm Tại Luân bỏ qua, vẫn mặc kệ cánh tay bị ôm tiếp tục đánh chữ.

Thẩm Tại Anh không thể trốn tránh, đành phải nói thật:

-Ba muốn đưa em ra nước ngoài du học, em không muốn cô đơn một mình ở nước ngoài đâu, ở nhà làm đại thiếu gia rất tốt mà.

-Không tiền đồ.

Thẩm Tại Luân lạnh lùng ném ra ba chữ.

-Anh cả anh hai giỏi như vậy, công ty có các anh quản lý là được rồi, em thay các anh làm công việc hưởng thụ vậy.

Thẩm Tại Anh ngụy biện chẳng có tí xấu hổ nào, thậm chí còn thật hùng hồn.

-Vậy sao?

Thẩm Tại Luân quay sang, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm khiến Thẩm Tại Anh phát sợ.

-Vừa lúc hôm nay tôi muốn đến gay bar tìm một người đàn ông hưởng thụ tư vị làm tình, cậu thay tôi hưởng thụ cả đêm đi.

Thẩm Tại Anh sợ hãi buông cánh tay anh ra, vội vã lắc đầu, mặt như đưa đám nói:

-Anh hai, nhất định không được đâu!

-Vậy lại ghế ngồi cho tôi, không cho phát ra âm thanh quấy rầy tôi làm việc.

Thẩm Tại Anh vừa bước đi, vừa nhỏ giọng oán giận:

-Anh hai vẫn là cái đồ cuồng làm việc như trước, em hiếm khi đến được một lần cũng không chịu bỏ công việc tiếp em, đợi ba bỏ ý định muốn đưa em xuất ngoại, em trở về sẽ mách ba mẹ với anh cả anh không có tình anh em, một chút cũng không quan tâm đứa em trai này.

-Vậy lần sau cậu cũng đừng tới chỗ tôi tị nạn nữa.

Nói xong, Thẩm Tại Luân cũng mặc kệ nó.

Những lời này quả nhiên hiệu quả, Thẩm Tại Anh không dám quấy rầy anh. Thẩm Tại Anh trời sinh hiếu động mà ngồi yên không làm gì, so với khổ hình còn khó chịu hơn, cái mông ngồi thế nào cũng khó chịu, mỗi phút đồng hồ đều phải dịch chuyển mấy lần.

Qua nửa tiếng đồng hồ, Thẩm Tại Luân rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn em trai đang ngồi không nổi nữa, mắt nhìn loạn khắp nơi, lòng cảm thấy hơi buồn cười nhưng mặt ngoài vẫn bình thản nói:

-Đừng có ở chỗ tôi đây rước phiền phức, không là tôi lập tức tống về nhà đấy.

Thẩm Tại Anh hiểu được anh hai đã đồng ý cho nó ở lại, hoan hô nhảy lại chỗ Thẩm Tại Luân.

-Em biết anh hai đối với em tốt nhất mà!

Đứa em trai này nha, tuy bướng bỉnh một chút nhưng bởi tuổi tác chênh nhau quá nhiều, anh đã sớm quen chăm sóc nó, chỉ cần nó không làm ra chuyện quá đáng anh sẽ không giống ba cưỡng chế quản giáo như vậy.

Mọi người đều hiếu kì khi em trai quản lý Thẩm rốt cuộc đẩy cửa thủy tinh đi ra, thiếu niên vẫn mang theo dáng cười kiêu ngạo của công tử nhà có tiền. Nó từ nhỏ đã quen bị nhiều người nhìn chằm chằm nên cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Hi Thừa, quan sát hắn từ đầu tới chân, cuối cùng khinh thường nhếch mép.

-Anh.

Thẩm Tại Anh vẻ mặt khiêu khích.

-Đi ra.

Nhất thời, những ánh mắt hiếu kì của mọi người lại đồng loạt chuyển hướng Lý Hi Thừa, Lý Hi Thừa lần đầu tiên trong đời thu được nhiều ánh mắt "quan ái" như vậy, đây đương nhiên chẳng phải chuyện vinh hạnh gì, càng không phải chuyện đáng vui mừng.

Lý Hi Thừa âm thầm tự hỏi mình lúc nào đã đắc tội vị đại thiếu gia lần đầu gặp mặt này, dư quang nơi khóe mắt đảo qua văn phòng thủy tinh, nếu như là vì Thẩm Tại Luân. Hắn trong lòng bằng phẳng, đuổi kịp Thẩm Tại Anh.

Thang máy leo thẳng lên tầng thượng, Thẩm Tại Anh kiêu ngạo ngửa đầu nhìn Lý Hi Thừa. Thẩm Tại Anh hơi thấp hơn Lý Hi Thừa một chút, nhưng nó hơn ở chỗ tuổi còn nhỏ, vẫn còn có thể cao lên, cũng không lo vấn đề chiều cao sau này. Thế nhưng đối mặt với Lý Hi Thừa to cao ngời ngời, biểu tình kiêu ngạo của nó lại biến thành trò cười trẻ con.

Lý Hi Thừa bởi góc nhìn bao quát cũng phát hiện ra điểm tương tự của Thẩm Tại Anh cùng Thẩm Tại Luân, đôi mắt hai người rất giống nhau, đều là khóe mắt xếch lên toát ra vê mị hoặc. Thẩm Tại Luân từ trước đến nay công tư phân minh, trong lúc làm việc cũng không lộ ra mị hoặc với người yêu, Thẩm Tại Anh còn đang trẻ tuổi, ánh mắt luôn là khiêu khích nên có vẻ mị hoặc bí ẩn.

-Này, tôi cảnh cáo, không cho phép anh có lỗi với anh hai tôi đâu đấy!

Thẩm Tại Anh hung ác cảnh cáo.

-Đàn ông vừa đẹp trai vừa lắm tiền như anh trai tôi không ít đàn bà theo đuổi đâu. Nếu như không phải bởi vì anh hai thích đàn ông, làm sao có thể để anh vớ bở chứ!

Nói rồi, Thẩm Tại Anh quan sát Lý Hi Thừa từ đầu đến chân, dùng mấy câu hỏi đang thịnh hành nhất hỏi:

-Anh có nhà không?

Lý Hi Thừa bị vấn đề này làm sửng sốt một hồi, sau đó trả lời:

-Ở quê có.

Ý là không có.

-Anh có xe không?

-Xe đạp.

Lý Hi Thừa từng vọng tưởng dùng xe đạp đưa đón Thẩm Tại Luân, nhưng khi thấy chiếc BMW mới tinh của Thẩm Tại Luân liền quay mặt, yên lặng đẩy xe đạp vào góc bãi đỗ xe của công ty, trong lòng hiện lên một từ tự đánh giá: khó coi.

May là tâm tính hắn rất tốt, không để chuyện này trong lòng.

-Hừ.

Thẩm Tại Anh hừ mũi khinh rẻ, ánh mắt xem thường rõ ràng.

-Anh nếu như dám lừa anh hai tôi một đồng, vọng tưởng anh hai tôi bao dưỡng anh, tôi sẽ tìm người chụp ảnh khiến anh cả đời sống không bằng chết.

Thẩm Tại Anh dùng giọng điệu lạnh lùng dữ tợn không hợp tuổi, Lý Hi Thừa nhíu mày, giọng cũng lạnh xuống, cứng rắn nói:

-Đây là chuyện riêng của tôi với quản lý, cho dù cậu là em trai quản lý cũng không đến lượt cậu quản chuyện của chúng tôi.

Thẩm Tại Anh giận dữ, không chút nghĩ ngợi vung nắm tay lên, ra tay rất nhanh hơn nữa lại dùng hết sức, nhưng cánh tay Lý Hi Thừa lập tức giơ lên, vững vàng cầm lấy nắm tay của nó, đôi mắt lợi hại kia thẳng tắp theo dõi nó, lộ ra vài tia hung ác mờ nhạt khiến kẻ khác kinh hãi.

-Về nhà luyện vài năm nữa đi!

Dứt lời, cánh tay kia dùng chút lực, đẩy Thẩm Tại Anh ra xa vài bước.

Dáng vẻ bệ vệ của Thẩm Tại Anh nhất thời bị đánh tan phân nửa, nhưng vẫn cố chấp thua người không thua trận, lớn tiếng cảnh cáo:

-Sau này nếu anh dám có lỗi với anh trai tôi, tôi tuyệt đối không buông tha đâu!

Lý Hi Thừa cười cười, nhướng mày nói:

-Không cần cậu nói, tôi cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy.

-Tốt nhất là như vậy.

Cuộc nói chuyện giương cung bạt kiếm của hai người kết thúc. Nhìn theo bóng Thẩm Tại Anh rời khỏi tầng thượng, Lý Hi Thừa nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cả người được làn gió mát thổi qua vô cùng thoải mái khiến hắn không muốn trở lại văn phòng đón nhận những ánh mắt hiếu kì của mọi người nữa, nhưng đang là giờ làm việc, hắn không muốn cũng phải trở lại.

Lý Hi Thừa vừa quay đầu lại liền thấy một người lúc này không nên xuất hiện ở đây.

Dường như nhận thấy ánh mắt Lý Hi Thừa, Thẩm Tại Luân dời tầm mắt từ phía tòa nhà đối diện sang Lý Hi Thừa, động tác ưu nhã như nuốt mây nhả khói, gương mặt ôn nhã nhưng không một biểu tình bởi vậy trở nên mê ly thêm vài phần.

Thẩm Tại Luân đi từng bước một đến gần Lý Hi Thừa, không hề để ý một thân âu phục hàng hiệu, sắc mặt ung dung tựa vào lan can nhìn ra khu phố trung tâm phồn hoa, nói:

-Đúng là nơi thật tốt để hút thuốc.

Vừa nói vừa hít một hơi thuốc, Lý Hi Thừa duỗi tay lấy đi điếu thuốc trên miệng anh, Thẩm Tại Luân trong nháy mắt sửng sốt, sững sờ nhìn chằm chằm Lý Hi Thừa ngậm lấy điếu thuốc còn phân nửa.

-Hút ít một chút, điếu này tôi giúp em giải quyết, đừng ép tôi bắt em cai thuốc.

Lý Hi Thừa cau mày, hiển nhiên không thích hút thuốc, không quen kích thích khi khói thuốc ào vào buồng phổi.

Thẩm Tại Luân giống như chưa nghe thấy, ánh mắt luôn thâm trầm bỏ xuống ngụy trang, ngơ ngẩn nhìn Lý Hi Thừa đang nhả ra từng vòng khói. Lý Hi Thừa dựa người trước vào lan can, đường cong nơi sườn mặt rắn rỏi như điêu khắc, dáng vẻ khi ngậm thuốc lá càng toát lên nét nam tính đàn ông, cà vạt hơi buông lỏng, liếc mắt có thể thấy một chút khuôn ngực rắn chắc.

Làn gió tươi mát trên tầng thượng không làm tiêu tan bầu không khí ái muội giữa hai người, Lý Hi Thừa ngắm anh một chút rồi nhấc cánh tay ôm lấy cổ Thẩm Tại Luân, kéo anh vào lòng.

Thẩm Tại Luân không hề nhúc nhích, ngửi ngửi mùi của Lý Hi Thừa cùng mùi khói thuốc nhàn hạt còn quanh quẩn bên hai người. Không biết qua bao lâu, anh vươn tay ôm lấy tấm lưng rắn chắc của Lý Hi Thừa, an ổn nhắm hai mắt.

Lý Hi Thừa vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp khi người yêu ở trong lòng mình, nhịn không được tựa cằm trên đỉnh đầu Thẩm Tại Luân, còn thỏa mãn dụi dụi mấy cái, cuối cùng nhả một vòng khói thuốc rồi vỗ vỗ lên cái mông rất vểnh của Thẩm Tại Luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro