13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tốt hơn một chút rồi chứ?

Lý Hi Thừa ôm Thẩm Tại Luân cẩn thận cho anh uống nước, cho đến khi nửa chén nước đã uống xong, anh không còn khát nữa mới quan tâm hỏi, thuận tay lau khô nước còn đọng bên miệng anh.

-Cũng tạm.

Thẩm Tại Luân lười biếng nằm trong ***g ngực rộng lớn ấm áp, cả người toát ra cảm giác lười biếng đầy *** sau khi làm tình, giọng nói khàn khàn không che giấu được việc hai người vừa mới kịch liệt hoan ái.

Lý Hi Thừa yêu dáng vẻ hiện tại của anh vô cùng, cằm thân mật dụi dụi đầu anh, hai tay ôm anh đầy tình chiếm hữu, qua làn áo sơ mi hơi mỏng cảm thụ tiếng tim đập trong ***g ngực.

Thừa lúc không khí ám muội, Lý Hi Thừa dịu dàng nói:

-Buổi tối đến nhà tôi đi, tôi có thể chăm sóc em thật tốt, nhớ lần trước làm thịt kho tàu em ăn được không ít, cả món cà xào em cũng rất thích, tối nay lại làm cho em ăn.

Nhớ tới buổi tối tuyệt vời ở nhà Lý Hi Thừa hôm đó, cảm giác được người khác toàn tâm toàn ý cưng chiều này phi thường tốt, khiến Thẩm Tại Luân không khỏi động lòng.

Lý Hi Thừa cố ý liếm vành tai mẫn cảm của Thẩm Tại Luân, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên vành tai phấn hồng sau đó khẽ cắn, Thẩm Tại Luân rõ ràng run lên, bên tai truyền đến giọng nói mê hoặc của Lý Hi Thừa:

-Tới nhà tôi nhé...

-Được.

Thẩm Tại Luân cảm thấy mình cũng không phải là người dễ bị dụ dỗ như vậy, nhưng hôm nay anh lại bị Lý Hi Thừa mê hoặc, nghĩ tới thế giới chỉ có hai người.

Dù là nhìn Lý Hi Thừa xuống bếp hay cùng nhau ăn cơm hoặc làm tình đều là một loại hưởng thụ hạnh phúc, khiến tâm tình anh không thể tự kìm hãm mà nghĩ tới người đàn ông tựa như ánh dương quang soi sáng, lại nhỏ tuổi hơn mình.

Lý Hi Thừa vừa thấy anh đồng ý liền ôm anh càng chặt hơn, một chút cũng không muốn buông, bụng tính toán cơm tối phải nấu gì, nhanh một chút để bắt được cấp trên của mình.

Thế nhưng kế hoạch của hắn bởi sự xuất hiện của Thẩm Tại Anh mà triệt để chấm dứt.

Trước lúc tan tầm, Thẩm Tại Anh sớm đã chạy tới văn phòng, kích động nói:

-Anh hai, em nghe nói ở đây có một nhà hàng Tây làm món bít tết không tồi, em đã sớm muốn ăn rồi thế nhưng vẫn không có cơ hội, anh hai hôm nay nhất định phải mang em đi ăn bít tết đấy!

Thẩm Tại Anh không chú ý tới có người đang đen mặt, âm thầm trong lòng phỉ báng nó; thằng nhóc thối ăn cái gì bít tết! Ăn gà rán thì có gì khác! Kế hoạch thế giới hai người cùng Thẩm Tại Luân thật vất vả mới có được giờ ngâm nước rồi!

-Được, chờ anh tan sở.

Thẩm Tại Luân trước giờ luôn cưng chiều cậu em út này, dĩ nhiên sẽ đưa nó đi ăn, không thể làm gì khác hơn là áy náy hoãn lại cuộc hẹn với Lý Hi Thừa, Lý Hi Thừa hào phóng đồng ý.

Người vô ý phá mất cuộc hẹn của hai người – Thẩm Tại Anh – vui vẻ không thôi, đắc ý dào dạt liếc qua Lý Hi Thừa, cố ý khoe khoang tình anh em thân thiết của nó với Thẩm Tại Luân.

Lý Hi Thừa buông văn kiện vừa mang tới, vờ như ngạc nhiên nói:

-Mấy đứa tuổi em không phải đều thích ăn gà rán như trẻ con sao?

Ngụ ý Thẩm Tại Anh là thằng bé to xác.

Thẩm Tại Anh tức đến chỉ còn nước chưa nhảy dựng lên.

-Ai là trẻ con? Tôi mười bảy rồi đấy!

-Quả nhiên còn nhỏ, vẫn chưa có thành niên mà!

Lý Hi Thừa lợi dụng ưu thế chiều cao, biểu cảm giống như đang nhìn đứa trẻ con, Thẩm Tại Anh tự biết mình không phải đối thủ của Lý Hi Thừa, không thể làm gì khác hơn là dùng sức trừng mắt với hắn, giống như con thú nhỏ xù lông, đối với Lý Hi Thừa lại không có được chút uy hiếp nào.

Thấy mình không uy hiếp được Lý Hi Thừa, Thẩm Tại Anh quay mặt thở phì phì cáo trạng với Thẩm Tại Luân:

-Anh hai xem này! Anh ta chỉ là một nhân viên nhỏ vậy mà dám bắt nạt em trai tổng giám đốc, quá là kiêu ngạo càn quấy rồi! Anh mau sa thải anh ta đi!

Lý Hi Thừa quay lại cho Thẩm Tại Anh ánh mắt chẳng hề gì.

-Lợi dụng quan hệ thân thích báo thù riêng, quả nhiên là trẻ con.

Những lời này khơi mào bản tính cố chấp của thiếu niên, Thẩm Tại Anh quả nhiên không cho anh hai xen vào chuyện này nữa, lần thứ hai hung hăng trừng Lý Hi Thừa.

-Anh đừng có mà đắc ý, tôi một ngày nào đó sẽ đánh cho anh nằm bò!

-Giờ mới giống đàn ông.

Lý Hi Thừa lộ ra biểu tình tán thưởng.

Thẩm Tại Anh được khích lệ cũng chẳng để cho hắn chút mặt mũi nào, hừ lạnh quay mặt đi.

-Ha.

Thẩm Tại Luân không những không ngăn bọn họ đấu đá, trái lại còn hăng hái bừng bừng thưởng thức toàn bộ quá trình.

Đây là lần đầu tiên anh thấy em trai đụng phải cái đinh mềm, dáng vẻ vừa tức giận vừa sốt ruột thật là đáng yêu, Lý Hi Thừa có chút phúc hắc càng làm anh thấy thú vị, thì ra người yêu mình cũng sẽ vì bị lỡ mất hẹn hò mà trả thù nho nhỏ.

Nghe được tiếng cười gần như không nghe thấy được của Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa bất đắc dĩ nhìn cấp trên đang nỗ lực không cho khóe miệng nhếch lên.

-Quản lý, anh xem ba bản công văn khẩn này rồi kí trước đi, nếu không mọi người lại phải cùng anh tăng ca, anh thông cảm một chút cho cấp dưới khổ cực chúng tôi đây.

Hắn nói rất đáng thương, ánh mặt lại tràn đầy cưng chiều, khóe miệng Thẩm Tại Luân rốt cuộc nhếch lên.

-Ừm, tôi biết rồi, phiền các cậu nỗ lực thêm.

-Vậy cứ như thế đi, tôi không quấy rối hai người giao lưu tình anh em nữa.

Bởi Thẩm Tại Anh ở trong văn phòng Thẩm Tại Luân nên Lý Hi Thừa không tiện gọi điện, trước khi tan sở mấy phút, hắn quyết định nhắn tin cho Thẩm Tại Luân. Hắn suy nghĩ vài giây rồi nhanh chóng ấn phím.

Chỉ một lát sau, Thẩm Tại Luân nghe được tiếng điện thoại rung ong ong, anh cầm điện thoại, vừa nhìn đã thấy là tin nhắn Lý Hi Thừa gửi tới.

— Mấy giờ em ăn cơm xong? Tôi tới đón.

Thẩm Tại Luân bình tĩnh xem xong tin nhắn, lập tức nhắn lại.

— Em lái xe nhanh hơn, đưa em trai về nhà sẽ tới nhà anh.

Lý Hi Thừa xem xong tin trả lời vô cùng hài lòng, cười khúc khích nhắn lại.

— Đừng để anh đợi lâu quá.

Thẩm Tại Luân mỉm cười như có như không, bỗng nhiên di động lại rung lên.

— Tôi yêu em.

Thẩm Tại Luân ngây người một chút, đây là lần đầu tiên Lý Hi Thừa nói ba chữ "Tôi yêu em" mà không phải lúc làm tình, anh bên ngoài dường như không quan tâm đến việc nói ra ba chữ biểu đạt yêu thương nhiều nhất kia, nhưng đáy lòng vẫn khát vọng Lý Hi Thừa chính thức một lần nói với anh "Tôi yêu em".

Nhè nhẹ vuốt lên ba chữ kia, lòng Thẩm Tại Luân ngập tràn tình yêu, một tia ngọt ngào từ từ khuếch tán, nhiễm lên khóe mắt đuôi mày, lại biến hóa không rời.

— Em cũng yêu anh.

Thẩm Tại Anh chu mỏ, vẻ mặt tức giận dùng sức cắt miếng bít tết, phát tiết lửa giận với Lý Hi Thừa.

So với sự bộp chộp của nó, biểu cảm của Thẩm Tại Luân bình thản hơn rất nhiều, hơn nữa động tác lại rất ưu nhã. Nhìn hành động trẻ con của Thẩm Tại Anh, khóe miệng anh kéo lên độ cong dịu dàng nhàn nhạt.

Thẩm Tại Anh có chút uể oải buông dao dĩa, đôi mắt trông mong nhìn anh hai rất chiều chuộng mình.

-Anh hai, Lý Hi Thừa kia rốt cuộc tốt chỗ nào chứ? Sao anh lại chọn anh ta?

Thẩm Tại Luân nâng ly rượu vang uống một ngụm nhỏ, sau đó nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, hồi lâu mới nói một câu:

-Tuy rằng anh không có dũng khí nếm thử mùi đau đớn một lần nữa, thế nhưng dù anh vùng vẫy thế nào cũng không vượt qua được cám dỗ, nếu kết cục lần này anh thịt nát xương tan, có lẽ cũng là báo ứng.

Anh nhớ rõ ràng đêm đó mình như thế nào mê hoặc A Thừa, tất cả bắt đầu đều bởi anh không tự kiềm chế được, kết cục ra sao anh quả thực đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đau khổ cũng tốt, bi thương cũng tốt, cho dù cuối cùng có chia tay cũng không thể so với quá trình yêu đương ngọt ngào khiến anh sinh nghiện, từng bước một hãm sâu trong đó.

Thẩm Tại Anh chưa từng thực sự yêu đương cũng không thể lý giải tâm tình của anh hai, nó chỉ biết nếu anh hai cùng Lý Hi Thừa không có kết cục tốt, anh sẽ lại lần nữa thương tổn nặng nề. Nó muốn giúp anh hai, lại không biết giúp từ đâu, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn anh hai qua lại với Lý Hi Thừa.

Bít tết ngon lành nhất thời mất đi hương vị, đôi mắt vốn sáng ngời đã hơi ươn ướt, cũng không phải do uất ức mà là hơi nước do muốn khóc mà khóc không được nhuốm lên.

-Anh hai...

Tiếng nghẹn ngào của Thẩm Tại Anh lấp lại trong cổ họng, khàn giọng đau đớn, sương mù trong mắt càng ngày càng dày.

Một bàn tay chậm rãi rơi trên đỉnh đầu nó, Thẩm Tại Luân khẽ vuốt ve, đưa cho nó một tờ giấy lau mặt.

-Ăn nhanh lên chút nào, khó có dịp anh đưa em ra ngoài một lần.

Thẩm Tại Anh nức nở gật đầu, nhận lấy giấy qua loa lau nước mắt.

-Em cũng không phải không đồng ý anh với anh ta, em chỉ khó chịu dáng vẻ đắc ý của anh ta thôi, nếu như anh ta dám phản bội anh hai, em nhất định khiến anh ta sống không bằng chết.

Vừa nói được mấy lời hung ác, Thẩm Tại Luân thình lình ấn đầu nó một cái, nó hét toáng lên.

-Anh hai xấu quá đấy, em suýt chút nữa bị anh ấn cả vào bàn rồi!

-Như vậy em mới có thể câm miệng.

-Ô ô...

Thẩm Tại Anh giả vờ khóc.

-Anh hai thực sự bị Lý Hi Thừa kia đoạt đi rồi!

Thẩm Tại Luân kệ cho nó phát điên, lại gọi một phần salad hoa quả nó thích, mình thì vừa uống rượu vang vừa yên lặng ăn bít tết, tâm tư cũng nhẹ nhàng bay đi thật xa.

Kí ức kia dường như vô cùng xa xôi nhưng đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên đưa người yêu ra mắt ba mẹ. Anh chịu đựng áp lực trong nhà chỉ muốn có thể ở bên người yêu, em trai còn lén chạy tới chúc phúc, ba lại cắt hết sinh hoạt phí cùng học phí của anh. Đang học đại học, anh phải đi làm công, tiền anh cả lén chuyển cho anh cũng không động đến một đồng.

Ở thời điểm gian nan nhất của anh, người yêu lại không chịu được lời ra tiếng vào, ánh mắt khác thường của thiên hạ cùng với áp lực trong nhà, thế là trở mặt với anh kết hôn với một phụ nữ.

Đây chính là kết thúc của một đoạn tình cảm mãnh liệt, giờ nhớ lại anh chỉ có thể cười tiếc nuối.

Cơm nước xong, Thẩm Tại Luân đưa em trai trở về, chờ nó tắm rửa xong mới vội vã đi.

Đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng muôn màu muôn vẻ của thành phố, cũng chiếu sáng rực rỡ cuộc sống về đêm nhưng thế nào cũng không thể chiếu tới đáy lòng, khiến cho anh cứ lưỡng lự bên lề, không thể tìm được chốn về của chính mình.

Đèn đỏ, Thẩm Tại Luân không kìm được xoa xoa ấn đường đang nhíu lại, thể xác và tinh thần đều đã quen với cảm giác mệt mỏi nồng đậm, anh không muốn lưỡng lự nữa, cuộc sống như vậy khiến anh vô cùng áp lực. Anh mong muốn có một người xuất hiện, giống như ánh mặt trời soi sáng tâm hồn mình, khiến anh cảm thấy mình được cần đến, được yêu.

Nhìn đèn đỏ, Thẩm Tại Luân bỗng nhiên tha thiết mau chóng được nhìn thấy Lý Hi Thừa, muốn biết hắn giờ có đang đợi anh không, có cấp thiết cần đến anh hay không.

Nghĩ như vậy, Thẩm Tại Luân vừa nhìn đèn chuyển xanh lập tức phóng qua ngã tư, hình ảnh anh trong kính chiếu hậu vô thức giương đôi môi mím chặt lộ ra một tia chờ đợi nôn nóng.

Đinh đoong, đinh đoong —

Chuông cửa vang lên, Lý Hi Thừa mặc áo phông, vừa mở cửa thì người đứng trước mặt đã ôm chặt lấy hắn.

Thẩm Tại Luân lần đầu tiên ra sức mà ôm hắn, tình cảm nồng đậm bao hàm trong cái ôm này khiến Lý Hi Thừa có chút ngẩn ngơ, nhưng lại vui mừng, tay phải xoa lưng Thẩm Tại Luân biểu đạt tình cảm của chính mình.

-Làm sao vậy?

Vừa nói xong, trước mắt Lý Hi Thừa đột nhiên nhoáng lên, Thẩm Tại Luân đè hắn lên khung cửa, đôi mắt tràn ngập công kích trước nay chưa từng có, sáng đến đáng sợ, giây tiếp theo liền hung hăng hôn lên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro