16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tại Luân ướt đẫm nằm trên giường, tóc mái rũ xuống bên tai, đôi môi khẽ nhếch hô hấp dồn dập, đầu nhũ bên ngực trái sưng đỏ, dấu răng rõ rệt rớm máu. Hai tay vô lực duỗi hai bên người, hai chân rũ xuống giường mở rộng.

Lý Hi Thừa kéo một chân anh, lỗ nhỏ giữa hai mông hơi mở ra, miệng huyệt khẽ run rẩy chảy xuống dịch thể trắng đục, trượt dài xuống đùi trong non mịn.

Lý Hi Thừa đứng giữa hai chân Thẩm Tại Luân, khom người hôn lên mắt anh.

-Nhìn thấy anh chảy ra dịch thể của tôi làm tôi lại cứng, Thẩm Tại Luân, anh làm tôi không nhịn được muốn yêu anh thêm một lần.

Vừa dứt lời, côn th*t lại trượt vào trong lỗ nhỏ ướt mềm, điên cuồng không có một chút dịu dàng.

Dương v*t vùi sâu bên trong va chạm thật mạnh, mạnh đến trong lỗ nhỏ trơn ướt phát ra tiếng nước xì xì, dịch thể tràn ra từ chỗ kết hợp thấm đầy miệng huyệt, lại bị côn th*t đưa vào trong người, lại *** mĩ rút ra.

Thẩm Tại Luân bấu chặt ra giường, Lý Hi Thừa cúi người cùng anh quấn quít triền miên, bàn tay to rộng nắm chặt bàn tay đang bấu lấy ra giường của anh, hô hấp hỗn loạn khẽ nói:

-Thẩm Tại Luân, tôi yêu anh...

Tiếng yêu rõ ràng bên tai khắc sâu trong đầu Thẩm Tại Luân, anh dùng hai má cọ lên mặt người yêu như đáp lại, đổi lấy người yêu càng thêm đâm chọc cuồng loạn. Khoái cảm kịch liệt ào đến làm anh không khỏi chảy nước mắt.

-Đừng... A – a – ô ô...

Lúc này Lý Hi Thừa không thể nói được lời an ủi, cảm quan toàn thân đều tập trung ở hạ thể, côn th*t rút ra toàn bộ rồi lại đâm vào tận gốc. Người đàn ông dưới thân cùng hắn đan chặt mười ngón, oằn lưng vừa khổ sở lại vừa sung sướng, hai chân quấn chặt eo hắn. Tràng đạo mấp máy hút lấy hắn vô cùng sảng khoái, làm hắn không thể khống chế biến hóa góc độ va chạm vào nội bích, kích thích nội bích chảy ra dịch ruột non trong suốt.

Thẩm Tại Luân chưa từng bị Lý Hi Thừa làm thành thế này, giống như từ trong ra ngoài đều thuộc về hắn. Nhưng vẫn chưa đủ, anh còn muốn... Còn muốn nhiều thật nhiều, cũng muốn Lý Hi Thừa chỉ thuộc về anh.

-Mau... mau cho tôi...

Lý Hi Thừa đưa đẩy vòng eo khỏe khoắn, càng mạnh mẽ yêu thương Thẩm Tại Luân. Dương v*t theo đâm chọc của hắn mà chà xát lên cơ bụng hắn, lỗ nhỏ dưới những cú thúc như vũ bão chảy nước đầm đìa.

Khoái cảm mãnh liệt làm Lý Hi Thừa sôi sục cảm giác muốn bắn tinh, hắn không do dự rút côn th*t. 'Pặc' một tiếng, đầu đỉnh đỏ sẫm vừa rút khỏi lập tức nghiền ép lên miệng huyệt đang mở. Tràng đạo trống rỗng không được vỗ vễ mấp máy, miệng huyệt sưng đỏ chủ động nuốt đầu đỉnh, nhưng mỗi lần đều bị tránh thoát.

-Đâm vào đi... Yêu tôi...

Thân thể chưa thấy đủ kêu gào được nhồi đầy.

-Yêu tôi... Yêu tôi... Tôi muốn...

Thẩm Tại Luân giãy giụa muốn thoát khỏi trói giữ của Lý Hi Thừa, cố gắng đưa lỗ nhỏ tiếp cận côn th*t. Miệng huyệt bị người đàn ông làm cho cực lỏng lại không cách nào nuốt được đầu đỉnh lớn như vậy, lỗ nhỏ lo lắng ma xát đầu đỉnh, nhưng căn bản không thỏa mãn được thân thể đói khát.

-Cho tôi... Đừng giày vò tôi... Tôi yêu cậu...

Thẩm Tại Luân hôn lên môi Lý Hi Thừa, quyến rũ hắn nhanh chóng yêu anh.

-Ư...

Côn th*t khẽ cọ đi *** dịch chảy ra miệng huyệt, đầu đỉnh chen vào lỗ nhỏ lặp lại luận động hai người yêu nhất, điên cuồng đâm chọc người đàn ông tuấn tú đang đắm chìm trong nhục dục. Làm đến kêu khóc bắn tinh, mà hắn cũng bắn ra.

Không gì đẹp hơn việc hai người cùng nhau lên đỉnh, trong đầu trống rỗng không nghĩ đến bất cứ điều gì, toàn thân chỉ còn lại cảm giác lười biếng.

Lý Hi Thừa vốn muốn nằm một lúc rồi sẽ ôm Thẩm Tại Luân đi tắm lần nữa, nhưng vừa đặt đầu xuống gối Thẩm Tại Luân trong lòng hắn đã mệt mỏi ngủ say. Nhìn khuôn mặt đang ngủ của anh hắn cũng mơ mơ màng màng ngủ luôn.

Buổi sáng tỉnh giấc trong mùi thơm của cháo, còn có mùi trứng ốp la. Có lẽ lúc anh dậy phát ra tiếng hơi lớn nên Lý Hi Thừa mặc tạp dề vội vàng bỏ trứng muối cùng cháo thịt còn chưa múc xong, lao vào phòng tắm lấy bàn chải đã có sẵn kem đánh răng cùng dao cạo râu đưa cho anh. Sau đó lại lấy khăn mặt, lại đi rót nước, gọn gàng làm tốt mọi thứ rồi chờ anh rửa mặt xong cùng nhau ăn sáng.

Ghế ở bàn ăn được cẩn thận đặt một chiếc đệm mềm, đối mặt với cháo thịt thêm trứng muối bốc khói nghi ngút, trứng ốp la vàng óng ánh, một ly sữa đậu nành, cùng với khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng của người đàn ông đẹp trai đối diện. Trong lòng Thẩm Tại Luân bỗng thấy ấm áp.

Khi Lý Hi Thừa gắp một miếng trứng ốp la đưa lên miệng anh, cảm giác ngọt ngào lập tức tràn ngập tâm hồn Thẩm Tại Luân, mềm mại đến khó tin.

-Trứng ốp la nên ăn lúc còn nóng, sữa đậu nành để uống cuối cùng, lạnh cũng không sao. Trước khi đi làm coi như đồ uống uống hết là được.

-Ừm.

Cắn một miếng trứng ốp la, có hơi cháy xém, là kiểu Thẩm Tại Luân thích.

Ăn xong một miếng trứng ốp la, lại ăn một thìa cháo, Thẩm Tại Luân hạnh phúc nheo mắt, thỏa mãn nhếch môi. Điều này với Lý Hi Thừa chính là cổ vũ to lớn, cân nhắc ngôn ngữ nói ra chuyện đã tính toán.

-Tháng sau là sinh nhật tôi.

-Ừm, tôi biết.

Thẩm Tại Luân có kiểm tra sơ yếu lí lịch Lý Hi Thừa nộp phỏng vấn năm ấy, đương nhiên biết sinh nhật của hắn. Anh chưa bao giờ quên.

-À, cậu muốn quà gì.

-Lấy anh tặng cho tôi đi, tôi có đại lễ tặng lại.

-Được.

Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Lý Hi Thừa khi đó vẫn thoáng hiện lên trong đầu Thẩm Tại Luân, cho nên khi làm việc vẫn giữ vững nụ cười tao nhã cùng hiệu suất siêu cao. Đám nhân viên cấp dưới cũng cảm thấy thủ trưởng hôm nay khác với ngày xưa, dường như tâm tình trở nên rất tốt, cảm giác xa cách cũng nhạt đi, còn càng làm người ta muốn bàn tán.

-Rất muốn biết người yêu của quản lý là ai!

-Đúng vậy, không biết rốt cuộc là nữ sinh kiểu gì làm quản lý luôn không có scandal động tâm!

-Nhất định là nữ sinh rất nhiệt tình, hôm nay dưới cổ áo đầy vết hôn nhé, còn môi cũng rất đỏ nữa.

-Ha ha...

-Hắc hắc...

Đám đồng sự nữ thì thầm to nhỏ, ngay cả tên đàn ông ham buôn chuyện như Hác Đạt cũng bâu vào rì rầm với mấy cô, tất cả đều cười *** đãng.

Lý Hi Thừa làm bộ như không nghe nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên, sợ có người mơ mộng bảo bối của hắn. Tiện thể sớm ngăn chặn người thầm mến, sớm dập tắt ngọn lửa mới nhen nhóm ấy.

May mà mọi người sau đó đều tám mấy chuyện công việc, điều này làm Lý Hi Thừa an tâm không ít. Cầm bút viết thức ăn cần chuẩn bị cho bữa tối, tan làm cùng Thẩm Tại Luân dạo chợ, siêu thị.

Đúng rồi, suýt nữa quên em trai Thẩm Tại Luân, vậy chuẩn bị đồ ăn cho ba người.

Xoay bút suy nghĩ một lát, lại viết xuống mấy loại thức ăn.

Chỉ thế thôi là ngon rồi!

Xung quanh đột nhiên trở nên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng giấy tờ giở xoàn xoạt, tiếng gõ bàn phím tập trung trước máy tính. Lý Hi Thừa dần phát hiện không biết từ lúc nào mọi người đã tập thể tiến vào trạng thái chăm chỉ, đạt tiêu chuẩn nhân viên cấp dưới chất lượng cao.

Sao lại thế này? Tổng công ty đến kiểm tra rồi à?

Lý Hi Thừa quay nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện có người đứng bên cạnh hắn thật lâu, bình thản nhìn hắn.

Ặc... Xong rồi...

Vỗ bả vai cấp dưới, Thẩm Tại Luân cười nói:

-Vừa lúc hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ công việc, cậu ở lại tăng ca đi.

Ánh mắt đồng tình không hẹn mà cùng bắn về Lý Hi Thừa, không ai dám lên tiếng, bằng không sẽ trở thành 'Lý Hi Thừa' thứ hai.

Ghét nhất phải tăng ca!

Đây là tiếng lòng lớn nhất của tất cả mọi người, cho nên Lý Hi Thừa xui xẻo bị bắt chỉ có thể tự cầu phúc thôi! Chúng tôi sẽ không ghen tị việc cậu lấy nhiều tiền tăng ca.

Không tăng ca vạn tuế!

Đêm đó trong văn phòng im lặng vang lên tiếng nước ì ọp.

-Ư... Buông ra, hôm qua mới làm rồi...

Thẩm Tại Luân dựa vào bàn làm việc, hai tay nắm chặt cạnh bàn, người đàn ông đang vùi đầu giữa hai chân anh liếm láp đỉnh phân thân, vuốt ve khiến Thẩm Tại Luân thở hồng hộc.

-Đuổi kịp tiến độ trước thời gian, chẳng lẽ anh không thưởng chút sao? Có phạt lại có thưởng mới có thể nâng cao sự chăm chỉ làm việc của nhân viên, anh nói có đúng không?

Lý Hi Thừa cười tủm tỉm nói, ngón cái vuốt ve lỗ nhỏ đang chảy nước làm Thẩm Tại Luân rên rỉ ra tiếng. Hắn liếm *** dịch trong suốt dính trên ngón cái, vừa lòng với phản ứng của anh.

-Hiện tại là thời gian cá nhân... A...

Thẩm Tại Luân gắng gượng nói, mồ hôi thấm ướt tóc mái, trong mắt phủ kín một lớp hơi nước mỏng. Anh xoay eo muốn tránh thoát liếm láp của Lý Hi Thừa, nhưng đối phương lại nắm lấy phân thân của anh, xoa nắn như thưởng thức.

-Làm loạn với cấp dưới trong văn phòng, quản lý thân ái của tôi, anh trở nên xấu rồi.

Khẽ khàng nỉ non những lời mềm mại với giọng hơi khàn, dí dỏm chế nhạo Thẩm Tại Luân.

Vành tai Thẩm Tại Luân đỏ bừng, không nói nổi một câu phản bác. Lý Hi Thừa cười đắc ý, tiến đến bụng hôn liên tục, cảm giác ngứa ngáy làm Thẩm Tại Luân thắt bụng tránh né.

Ong ong – ong ong –

Tuy rất nhẹ nhưng tiếng di động rung vẫn vô cùng vang dội trong văn phòng chỉ có hai người họ.

-Nếu là tên nhóc Thẩm Tại Anh kia thì tắt đi.

Nhớ tới mười mấy cú điện thoại như giục hồn từ lúc tan làm đến giờ của Thẩm Tại Anh, Lý Hi Thừa liền vô cùng khó chịu. Không cam lòng đứng dậy kéo quần ngay ngắn cho Thẩm Tại Luân, chờ anh nói chuyện điện thoại xong.

Nhìn thấy dãy số trên màn hình di động, Thẩm Tại Luân kích động ấn nút nghe, giọng nói run rẩy kêu lên:

-Mẹ.

Đầu kia di động vô cùng im lặng, một áp lực vô hình nhưng nặng nề đè lên Thẩm Tại Luân. Vẻ kích động của anh dần chuyển thành áp lực, lại gọi một tiếng:

-Mẹ.

Lý Hi Thừa nhíu mày, khó hiểu vì sao mẹ Thẩm Tại Luân không lên tiếng, hơn nữa vẻ mặt anh làm hắn đau lòng. Hắn không tiện xen vào việc nhà của Thẩm Tại Luân, chỉ có thể im lặng nắm chặt bàn tay.

-Tôi và ba anh đã gọi người đón tiểu Anh về rồi. Tiểu Anh còn nhỏ rất dễ bị anh ảnh hưởng, về sau anh đừng tiếp xúc với tiểu Anh nữa, chúng tôi không hy vọng nó trở nên giống anh.

Mỗi lời nói ra đều chói tai khó nghe, vừa nói xong liền cúp máy, không để cho Thẩm Tại Luân có bất cứ cơ hội giải thích.

Di động vẫn dán vào lỗ tai, bên tai là tiếng im lặng vô tận dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Thẩm Tại Luân. Bàn tay buông thõng nắm chặt di động, giống như làm thế mới có thể ngăn chặn sự thống khổ mãnh liệt đang ào tới, nhưng càng đè nén lại càng thống khổ.

Một đôi tay từ phía sau ôm lấy anh, buồn khổ không chỗ phát tiết nháy mắt biến mất. Lý Hi Thừa vùi mặt vào gáy anh, vòng tay siết chặt như muốn ép anh vào trong thân thể.

-Làm sao vậy?

Lồng ngực dán sát sau lưng như bao dung tất cả nỗi lòng của anh, bi thương trên mặt anh, thống khổ trong lòng anh, còn cả người anh. Thẩm Tại Luân xúc động, cầm cánh tay đang ôm lấy anh của Lý Hi Thừa, thật lâu không nói nên lời.

Lý Hi Thừa hôn từng nụ hôn nhỏ vụn lên gáy Thẩm Tại Luân, an ủi tâm tình của anh.

Thẩm Tại Luân hít vào thật sâu, ánh mắt ảm đạm như đang nhớ lại điều gì đó.

-Tôi vừa tốt nghiệp đại học thì comeout với gia đình. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ba tôi tức điên lên không chấp nhận đứa con là tôi, mẹ giữ lấy tôi gào lên muốn tôi phủ nhận mình là đồng tính, tôi không chịu bà liền đánh tôi không ngừng. Anh cả giữ ba, em út giữ mẹ, trong nhà loạn không tả hết, mãi đến khi mẹ tôi tức đến ngất đi được đưa vào bệnh viện mới chấm dứt. Tôi cứ thế bị ba đuổi ra khỏi nhà.

-Tôi biết tôi làm họ thương tâm, nhưng tôi cũng rất thương tâm. Tôi không cần họ chấp nhận tính hướng của tôi, tôi chỉ hy vọng họ đừng phủ định cả sự tồn tại của tôi, đừng coi tôi như virut có thể lây mà chán ghét.

Những lời này, ẩn trong ấy có bao nhiêu bất đắc dĩ?

Lý Hi Thừa ôm chặt Thẩm Tại Luân, lúc này anh không cần hắn đồng tình và an ủi, chỉ cần cái ôm đơn giản của hắn mà thôi.

-Anh còn có tôi.

Bất cứ điều gì đều kém những lời này, anh chờ đợi những lời này lâu lắm rồi. Một mình cô đơn bước đi, mặc kệ là phía trước hay phía sau đều không có một người chịu đồng hành với anh. Con đường anh lựa chọn hầu như nhìn không thấy cuối, bàng hoàng tuyệt vọng đứng tại chỗ, sợ hãi chỉ còn một mình sống tiếp.

-Cậu vẫn sẽ bên tôi chứ?

-Đương nhiên.

Lý Hi Thừa đồng ý không chút do dự. Cái gọi là hạnh phúc, chính là giờ phút này có một người nguyện ý làm bạn với anh, sưởi ấm trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro