2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm phóng đãng, khi tỉnh lại, hạ thể Thẩm Tại Luân đau nhức không thôi, nguyên nhân khiến anh không dám động đậy cũng là vì côn th*t Lý Hi Thừa vẫn còn cắm trong thân thể.

Anh thử đứng dậy nhưng thân thể bủn rủn lập tức kháng nghị, chân run rẩy lợi hại, anh cẩn thận động đậy, chậm rãi khiến côn th*t trượt ra khỏi tiểu huyệt, dịch thể vẩn đục nháy mắt bắn ra từng dòng từng dòng.

Anh xấu hổ cắn môi, nỗ lực co lại tiểu huyệt, tiểu huyệt bị sử dụng quá độ căn bản không thể ngăn được dịch thể chảy ra, dịch thể theo đùi chảy xuống, nhiễm đầy ra giường dưới thân, khiến anh cảm thấy thật khác thường.

Thừa dịp đối phương còn chưa tỉnh lại, Thẩm Tại Luân nhẹ nhàng kéo cánh tay đang vắt ngang lưng, rút ra hai chân đang bị kẹp, sau đó nửa chống người lên, bàn chân trần trụi chạm đất.

Vừa chạm đất, chân Thẩm Tại Luân đã mềm nhũn khiến anh suýt nữa ngồi phịch xuống đất, anh dùng tốc độ nhanh nhất nhặt quần áo lên mặc, rón rén mở cửa rời khỏi căn phòng tràn ngập không khí *** kia.

Từ đầu tới cuối anh không hề dám liếc Lý Hi Thừa đang ngủ say phía sau một cái nào, Lý Hi Thừa còn đang trong mơ túm lấy gối đầu bên cạnh ôm vào lòng, một chân kẹp lấy góc chăn Thẩm Tại Luân xốc ra.

Ngày hôm sau, Lý Hi Thừa như thường tỉnh dậy trong tiếng chuông báo thức ầm ĩ của điện thoại di động, còn mơ màng chưa ngủ đủ, hắn liền cầm điện thoại tắt chuông, kéo chăn lên tiếp tục ngủ.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện cả người trần trụi trong ổ chăn, hắn không biết sao mình lại không mặc quần áo, tự trách bản thân khi nào lại có thói quen này. Trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn hình ảnh ngắn, Lý Hi Thừa đột nhiên ngồi bật dậy, không dám tin đoạn hình ảnh trong đầu là chuyện phát sinh đêm qua.

Không thể nào?

Không có khả năng đâu!

Để chứng minh sự việc đêm qua là không phải là giả, Lý Hi Thừa xốc chăn lên, liếc mắt đã thấy trên bụng dính đầy dịch thể đã khô, trên cánh tay cũng có vết tích bị người bóp, trên ngực còn có vết tích bị người hôn, phía sau hơi đau khiến hắn chạy xuống giường, đi thẳng vào nhà tắm, soi lưng vào gương, quay đầu lại, phía sau lưng quả nhiên là vết cào người khác lưu lại.

Hắn ––– Lý Hi Thừa rượu vào loạn tính ––– đi thượng thủ trưởng của mình!

Hơn nữa, thủ trưởng còn là một người đàn ông trưởng thành!

Lý Hi Thừa gần như không tiêu hóa nổi thực tế này, không nghĩ ra được sao đầu mình nóng thế nào lại quấn vào một người đàn ông, hơn nữa, lúc đó hắn biết rất rõ, đó là một người đàn ông, bộ ngực bằng phẳng, thân thể chẳng giống cơ thể mềm mại của phụ nữ chút nào, còn có tượng trưng nam tính phía dưới, từ đầu tới chân chẳng có chút nào giống phụ nữ, vậy mà hắn khí huyết dâng trào, hứng trí bừng bừng mà lăn lộn trên giường.

Lý Hi Thừa chưa bao giờ nghĩ mình có khuynh hướng đồng tính luyến, hôm qua chính xác là hắn rượu vào loạn tính.

Gãi gãi đầu, Lý Hi Thừa nhìn mình "thành tích" đầy người trong gương, lại nghĩ đến Thẩm Tại Luân đêm qua bị hắn trói chặt trong lòng giãy giụa né tránh thương yêu của hắn, khuôn mặt kia đầy nước mắt.

Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế?

Mở vòi nước, Lý Hi Thừa vùi mặt vào nước lạnh, đuổi đi hình ảnh đêm qua, sau đó tắm rửa qua loa.

Vào phòng làm việc, Lý Hi Thừa phát hiện đồng sự ai cũng lừ đà lừ đừ, nếu không phải vẻ mặt thiếu ngủ thì cũng là ngơ ngác gặm bánh mì hay pha cà phê nâng cao tinh thần.

"Còn chưa ăn sáng hả? Này, cho cậu." Hác Đạt, vào công ty sớm hơn Lý Hi Thừa một năm hảo tâm ném cho hắn cái bánh mì.

Bánh mì bay qua bàn công tác, theo hình parabol bay về phía Lý Hi Thừa, Lý Hi Thừa lập tức đứng lên, đột nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, bầu không khí vốn đang chán chường biếng nhác nháy mắt biến mất, đồng sự đang ngáp lập tức xốc lại tinh thần, làm bộ tìm kiếm giấy tờ, Hác Đạt đang cắn bánh mì cũng nhanh chóng thu dọn, đồng sự đang pha cà phê đạp giày cao gót rất nhanh ngồi trở lại vị trí, chỉ có một mình Lý Hi Thừa còn đứng yên, trong tay cầm bánh mì, ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông vừa xuất hiện.

Tây trang lam đậm, cà vạt cùng tông màu, kiểu tóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ cùng thần thái y như hàng ngày, chỉ có khuôn mặt tuấn tú hơi mệt mỏi uể oải, tái nhợt hiện ra chút khác thường.

"Quản lý, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Ánh mắt Thẩm Tại Luân không tình cảm đảo qua mọi người, khi ánh mắt anh ta lướt qua, Lý Hi Thừa chột dạ không dám nhìn thẳng, Thẩm Tại Luân giống như không nhớ rõ chuyện đêm qua, sắc mặt như thường đi qua trước mặt Lý Hi Thừa, tiến vào phòng làm việc được ngăn cách bằng thủy tinh đặc chế.

Lý Hi Thừa len lén nhìn bóng lưng anh ta, lòng không biết rốt cuộc là khẩn trương hay thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ phức tạp.

Hác Đạt vỗ mạnh vai hắn, "Thằng nhóc nhà cậu không muốn sống nữa à! Tay cầm bánh mì còn không biết giấu đi, đần người ra đấy làm gì? Dọa chết người!"

Lý Hi Thừa phiền não gãi đầu, Hác Đạt nói chẳng lọt vào tai được chữ nào.

Quản lý vậy mà không gọi hắn vào phòng làm việc, anh ta có thể hay không coi chuyện tối qua như chưa từng xảy ra? Cũng có thể quản lý không đề cập tới rượu vào loạn tính, nhưng sau đó giày chật cũng xỏ, cũng có thể quản lý đã quên chuyện tối qua rồi.

Lý Hi Thừa đứng ngồi không yên chỉnh sửa bản báo cáo thành tích của mình, mắt luôn chăm chú nhìn cánh cửa kia, mong vách kính chiếu ra tất cả những việc xảy ra bên trong phòng làm việc kia.

Thật là giảo hoạt! Quản lý có thể từ bên trong nhìn thấy hết mọi việc bên ngoài mà hắn lại không nhìn được biểu tình của anh ta, càng không biết suy nghĩ của anh ta.

Lý Hi Thừa càng nghĩ càng không nhịn được, báo cáo thành tích càng chỉnh càng loạn, cả bàn làm việc lộn xộn, chỗ nào cũng là giấy tờ ngổn ngang, mà hắn vẫn như trước miên man suy nghĩ, vô duyên vô cớ uổng phí một buổi sáng.

Buổi chiều, Lý Hi Thừa cầm chén tới phòng nước, vô ý nghe được ba nữ đồng sự buôn chuyện.

"Em thấy được." Nữ đồng sự A hưng phấn nói.

"Cô nhìn thấy cái gì?" Nữ đồng sự B và C hiếu kì hỏi.

"Em thấy dấu hôn trên cổ quản lý, khi em mang tài liệu tới, quản lý cúi đầu xem tài liệu, em nhìn thoáng qua thấy dấu hôn bên dưới cổ áo một chút, hơn nữa không phải chỉ một cái, trời ơi, là từng cái nối từng cái nha!" Nữ đồng sự A đàm luận phát hiện mới.

"Rốt cuộc là chỗ nào ở cổ, cô nói nhanh một chút xem nào, tôi lát nữa cũng phải đi xem." Lần đầu gặp phải loại chuyện thế này, B và C cũng muốn tìm cơ hội len lén xem rốt cuộc có bao nhiêu ô mai trên cổ quản lý.

Lý Hi Thừa suýt nữa phun ra cả miệng đầy trà, quả nhiên, buổi chiều, hai nữ đồng sự kia mượn cớ chuyển tài liệu vào phòng quản lý, vừa ra khỏi cửa đã lặng lẽ nháy mắt mấy cái với nữ đồng sự A, sau đó cười đến là bí hiểm.

Tuy rằng những "ô mai" này chính do Lý Hi Thừa tạo ra, nhưng hắn không nhớ rõ dáng vẻ Thẩm Tại Luân bị tạo "ô mai", nhìn ba nữ đồng sự trộm trao đổi "đắc ý" khi nhìn lén "ô mai", tim hắn như bị móng vuốt cào qua, vừa ngứa vừa tê, khó chịu không ngớt.

Hắn cũng rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc "ô mai" là nhiều ít thế nào.

Lý Hi Thừa cuối cùng cũng chỉnh sửa xong báo cáo thành tích, báo cho thư ký, thư ký báo lại qua điện thoại nội tuyến, chuyển lời quản lý cho hắn vào.

Lý Hi Thừa hít sâu một hơi, lễ phép gõ cửa.

"Vào đi."

Chỉ nghe thấy giọng Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa cũng thấy tim nhảy lên một cái, đẩy ra cánh cửa khép hờ, sải bước đi vào.

"Quản lý, đây là báo cáo thành tích tháng trước, mời anh xem qua."

Khi chuyển báo cáo, đầu ngón tay Thẩm Tại Luân dường như vô ý nhẹ nhàng quệt qua tay hắn, tim Lý Hi Thừa nhảy lên một cái, ánh mắt không kìm nổi nhìn chằm chằm đôi tay kia, sau đó lưu luyến tới khuôn mặt Thẩm Tại Luân đang cúi thấp xem tài liệu.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, đêm qua khi thần trí hơi thanh tỉnh, hắn nhớ rõ vị quản lý đẹp trai này mặt mang theo thống khổ, cật lực lay động vòng eo, dùng dũng đạo khô khốc bao lấy côn th*t cứng rắn của hắn.

Khi đó nhất định rất đau, huống hồ sau khi hắn say rượu hoàn toàn hành động theo bản năng, hoàn toàn không để ý đến đau đớn của quản lý, hung hăng đâm chọc tiểu huyệt kẹp cho hắn cực sảng khoái kia.

Cho dù tỉnh lại, hắn cũng không quên được cái mông vểnh cao của quản lý, bị hắn thao cho tới rơi lệ.

Tâm tư Lý Hi Thừa lơ lửng, tay phải bất tri bất giác giơ lên, gần như chạm đến dấu hôn lộ ra khỏi cổ áo của Thẩm Tại Luân, bỗng nhiên, hắn nhận thấy Thẩm Tại Luân muốn ngẩng đầu, vội vàng thu tay.

"Lý Hi Thừa, báo cáo thành tích tôi giờ không xem hết được, sau khi xem xong tôi sẽ nhờ thư ký đưa cho anh."

"Vâng, cảm ơn quản lý."

Nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình thản, Lý Hi Thừa mau chóng chạy mất, đến cửa cũng quên đóng.

Thẩm Tại Luân sờ sờ dấu hôn trên cổ bên trái.

Lý Hi Thừa rất muốn ôm đầu rên rỉ, vừa rồi, hắn thiếu chút đã sờ lấy dấu hôn, hơn nữa, còn trở nên hưng phấn! Hắn quá không bình thường rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro