20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hi Thừa đẩy Thẩm Tại Luân ra, hắn ra sức thở dốc để làm giảm sự đau đớn trong ngực. Ánh mắt hung ác nhìn trừng trừng Thẩm Tại Luân đang nằm nghiêng trên sofa, hơn nửa ngày mới nói:

-Đúng, tôi yêu anh, nhưng bây giờ tôi hối hận vì đã yêu anh! Không phải vì say rượu loạn tính mà lên giường một lần thì mẹ nó, còn lâu tôi mới yêu anh! Về sau ông đây không bao giờ yêu anh nữa!

Thẩm Tại Luân giữ tay hắn, thình lình kéo hắn vào lòng, cười nói:

-Như vậy đã không yêu tôi, tình yêu của cậu thật nông cạn.

Vừa nói vừa dán mặt mình vào mặt Lý Hi Thừa cọ cọ, như đang triền miên vậy.

Lý Hi Thừa kéo giật Thẩm Tại Luân ra, hung dữ cảnh cáo:

-Đừng làm tôi chán ghét anh!

Tóc mái lộn xộn hơi ngăn cản tầm mắt của Thẩm Tại Luân. Hơi nheo mắt, nhìn người đàn ông vì tức giận mà run rẩy cả người, anh chậm rãi giơ tay túm lấy cà vạt tuột ra khỏi cổ của đối phương.

Thẩm Tại Luân gần như dùng tất cả sức lực để kéo Lý Hi Thừa xuống. Cổ Lý Hi Thừa bị thắt phát đau nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu động đậy, giữ nguyên động tác đỡ lưng sofa hơi xoay người. Một tia mất mát hiện lên trong mắt Thẩm Tại Luân, anh nở một nụ cười, hơi nâng người lên dán vào môi Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa không đáp lại nụ hôn của anh, khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt làm hắn lần đầu tiên có suy nghĩ hung tàn muốn cắn nuốt người này. Hóa ra hắn cũng có dục vọng độc chiếm, nhưng Thẩm Tại Luân không yêu hắn, vậy hắn độc chiếm thân thể Thẩm Tại Luân có ý nghĩa gì? Hắn không cần một người yêu không yêu hắn.

-Anh đã không yêu vậy chúng ta chia tay. Lý Hi Thừa tôi luôn cầm được thì cũng buông được. Từ nay về sau tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, anh đi đường anh tôi đi đường tôi.

Nói xong Lý Hi Thừa liền đẩy Thẩm Tại Luân ra.

Cà vạt trượt dần khỏi tay, tim Thẩm Tại Luân cũng theo đó dần lạnh lẽo. Anh hé miệng lại không nói được một câu. Tuy anh đã sớm hiểu mình nên đóng vai gì, sau đó vì đối phương kết hôn thì rút lui, nhưng tình cảm đã cho đi sao có thể nói thu là thu được. Huống chi anh đã thầm mến Lý Hi Thừa từ lúc hắn phỏng vấn đến bây giờ, yêu đã ngấm vào xương tủy, biết rõ cầu không được còn thừa dịp Lý Hi Thừa say rượu mà thấp hèn quyến rũ. Đến giờ lại phải lý trí chấm dứt tình cảm này, trả lại cho đối phương một cuộc sống bình thường.

Thẩm Tại Luân cười nhạo sự hào phóng dối trá của mình. Khi cà vạt rút khỏi toàn bộ, anh suy sụp ngã vào sofa, cố ý hất tóc mái, nở một nụ cười hấp dẫn giả dối như cũ.

Đối mặt với vẻ hấp dẫn khác xa dĩ vãng của Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa bình thản xoay người, không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tại Luân trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

-A Thừa!

Thẩm Tại Luân vội kêu lên.

Lý Hi Thừa hơi dừng bước, lạnh lùng hỏi:

-Còn chuyện gì nữa?

-Sinh nhật của cậu...

-Anh đến hay không đến tôi không quan tâm!

Một câu 'không quan tâm' chính thức ngăn cách họ, giống như giữa họ chưa từng có quan hệ gì. Thẩm Tại Luân đột nhiên đứng dậy sải bước đến sau Lý Hi Thừa ôm chặt lấy hắn, đôi mắt ướt át muốn chảy nước mắt, càng tới gần lại càng không muốn buông hắn.

Lý Hi Thừa hờ hững nhìn cánh cửa phía trước. Thẩm Tại Luân muốn vùi mặt vào hõm vai hắn lại sợ nước mắt đong đầy trong mắt sẽ dính ướt cổ hắn làm hắn phát hiện sự khác thường của mình. Cuối cùng anh chọn cách dùng mặt khẽ cọ lên những sợi tóc thô cứng của hắn, môi hôn ướt át hạ lên khuôn mặt căng thẳng của hắn, nhẹ nhàng nói hai chữ:

-Tạm biệt.

Nói xong bèn xoay người đưa lưng về phía Lý Hi Thừa.

Cạch một tiếng, đằng sau vang lên tiếng cửa chuyển động, tiếng bước chân Lý Hi Thừa bỏ đi, cùng với tiếng đóng cửa. Thẩm Tại Luân từ đầu tới cuối đều không để nước mắt rơi xuống, dù ngực đau vô cùng.

Bây giờ anh chẳng còn gì! Còn sót lại chỉ là quá khứ tốt đẹp lưu luyến trong trí nhớ.

Tấm lưng thẳng tắp của Lý Hi Thừa khi phỏng vấn, cách cửa thủy tinh nhìn thấy vẻ uể oải khi không muốn tăng ca của hắn, khuôn mặt tươi cười khi kề vai sát cánh bên người bạn thân Hác Đạt, vẻ hưng phấn khi lấy cớ pha cafe cho anh, còn cả hôn môi cùng âu yếm dịu dàng khi làm tình... Không còn nữa.

Thẩm Tại Luân rút một điếu thuốc, run rẩy châm lửa rồi hít sâu một hơi. Làn khói mông lung phủ kín phòng khách trống trải, mà trên mặt lại lạnh lẽo ẩm ướt, đôi mắt mất đi thần thái ngơ ngác nhìn ánh lửa lóe lên.

-Mẹ nó!

Trước kia thất tình cũng chưa từng đau như bị đào tim, làm hắn thật sự muốn móc tim ra để chấm dứt loại đau khổ này. Nhưng ngoài việc mắng chửi hắn không thể làm gì, thật sự móc tim.

Quá khứ hắn nghĩ những người vì thất tình mà tự tử là đồ ngu, là cái loại không có thuốc chữa. Bây giờ mới hiểu cảm giác đau thấu tim này có thể bức người ta đi tìm cái chết. Không phải vì chứng minh mình yêu đối phương đến mức nào, chỉ đơn giản là muốn giải thoát.

Hắn không có ham mê hút thuốc như Thẩm Tại Luân, cũng không có tâm tình tìm người uống rượu đến say mèm, nhưng không thể phát tiết đau khổ trong tim chắc chắn sẽ bức điên chính mình.

Lý Hi Thừa quăng xe đạp, hít sâu một hơi, thét lên với con đường không bóng người:

-Thẩm – Tại – Luân – tôi – không – yêu – anh –

-Thẩm – Tại – Luân – tôi – không – yêu – anh –

-Thẩm – Tại – Luân – tôi – không – yêu – anh –

Một lần hai lần ba lần... Mãi đến khi đem đau khổ trong lòng mình hét to lên, Lý Hi Thừa lại hung hăng đá bốt điện thoại ven đường. Sức lực toàn thân phát tiết ra, hắn tùy tay lau mồ hôi trên mặt, nâng xe đạp lên đạp đi, hai tay nguy hiểm không cầm tay lái mà duỗi thẳng về phía trước tiếp tục gào lớn.

-Bạn A Thừa thân ái, bạn thấy tôi đẹp trai không?

Hác Đạt chống tay phải lên khung cửa, tạo một tư thế mà hắn tự nhận là cực đẹp trai, nháy mắt cực lẳng lơ với Lý Hi Thừa.

-Rất đẹp trai.

Hắn đã miễn dịch với sự tự kỷ thái quá của Hác Đạt, cũng không ngẩng đầu lên.

-Nghe nói giữa trưa em họ cậu hẹn cậu ăn cơm, giới thiệu cho anh chàng cô đơn số khổ là tôi đi.

Hác Đạt cười nói rất đáng khinh, đáp lại hắn là tiếng đánh máy của Lý Hi Thừa.

-Người anh em! Bạn thân!

Hác Đạt sán đến bên cạnh Lý Hi Thừa, tội nghiệp nói:

-Chỉ cần cậu giới thiệu em họ cho tôi, ngày kết hôn tôi nhất định sẽ tặng cậu bao lì xì lớn nhất, còn ném bó hoa cho cậu!

Lý Hi Thừa đẩy cái đầu sắp dán lên mặt hắn ra.

-Với sự mặt dày của cậu, chắc chắn là ngày cậu kết hôn bao lì xì lớn nhất của tôi sẽ cho cậu. Bây giờ đàn ông độc thân nhiều như vậy đều không đáng tiền, muốn tán em họ tôi thì chờ cậu có nhà có xe rồi nói sau.

-Cậu thật tàn nhẫn! Mình có vợ rồi thì không thèm để ý anh em phòng đơn gối chiếc, số tôi sao lại khổ thế này!

Hác Đạt lắc đầu ra vẻ đau khổ, ai oán trừng mắt nhìn Lý Hi Thừa.

Lý Hi Thừa liếc hắn một cái, dọn qua bàn làm việc rồi sau đó lạnh lùng nói:

-Muốn tán em họ tôi cũng được thôi, nhưng có một điều kiện.

-Điều kiện gì?

Mắt Hác Đạt sáng như sao.

-Buổi tối hôm sinh nhật tôi, tiền hát cùng tiền rượu do cậu bao tất. Dù sao vốn là cậu hô hào mọi người đi KTV chúc mừng sinh nhật tôi, cho nên tất cả chi phí đều do cậu chịu. Còn việc cậu có thể tán được em họ tôi không, cái đấy phải xem bản lĩnh của cậu.

-Cậu... Đồ ác độc!

Hầu bao của Hác Đạt thiệt hại lớn, Lý Hi Thừa chỉ vét một lần là đủ, tiếp tục làm việc, coi như không phát hiện người nào đó bên cạnh ai thán lại phải ăn mì gói sống qua ngày.

Một tầm mắt lạnh lùng bắn tới, Lý Hi Thừa nắm chặt tay, hồi lâu tầm mắt ấy mới chuyển tới chỗ khác. Hắn bỗng thấy tâm tình bực bội, cảm giác được người kia lướt qua hắn đi về phía phòng nước.

Tiếng ầm ĩ nho nhỏ lập tức biến mất sau khi Thẩm Tại Luân xuất hiện, trong văn phòng to như vậy ngoài tiếng lật giấy thì chỉ còn tiếng đánh máy, tiếng bước chân của anh càng rõ hơn. Lý Hi Thừa lúc này hoàn toàn không còn tâm tình làm việc, hơi nghiêng mặt nhìn bóng dáng Thẩm Tại Luân.

Hình như gầy đi...

Lý Hi Thừa bỏ qua sự quan tâm của mình với Thẩm Tại Luân, tay phải không ngừng quay bút.

Vì sao đột nhiên hủy phép năm? Vì sao ánh mắt của mình luôn dừng trên người anh ta? Tối hôm đó chia tay không phải đã biết sự thật rồi sao? Còn gì mà lưu luyến nữa?

Lý Hi Thừa rất muốn nện vào đầu mình, xua đuổi đi hình bóng Thẩm Tại Luân.

Cạch –

Bút máy vuột khỏi tay rơi xuống trước mũi chân Thẩm Tại Luân. Thẩm Tại Luân nhìn về phía hắn, Lý Hi Thừa lập tức xoay qua vuốt tóc. Trong mắt Thẩm Tại Luân hiện lên sự đau đớn, khom lưng nhặt bút lên đưa tới trước mặt Lý Hi Thừa, mỉm cười nói:

-Bút của cậu.

Ai cũng không thể ngờ được Lý Hi Thừa không thèm nhận bút, may mà quản lý chỉ cười rồi đặt bút lên bàn.

Mùi cafe đậm đà lưu lại đưa suy nghĩ của Lý Hi Thừa quay về những ngày xưa. Hắn nhìn chằm chằm cái bút, có thể tưởng tượng được dáng vẻ Thẩm Tại Luân bưng cafe khom lưng. Điều này làm cảm xúc của hắn ngày càng phức tạp.

Hắn thừa nhận mình không quên được Thẩm Tại Luân, nguyên nhân là vì không quên được nên mới có thể cự tuyệt tiếp cận của Thẩm Tại Luân. Nhưng hắn càng không quên được mỗi một câu anh nói khi chia tay, hắn không ra vẻ hòa nhã được như anh, trong thân thể như có một con dã thú hung dữ kêu gào lao tới, chỉ cần một kích thích nhỏ, người đầu tiên bị cắn xét chính là Thẩm Tại Luân.

Không khí xung quanh Lý Hi Thừa thấp đến mức ngay cả Hác Đạt cũng không dám đến gần.

-Anh họ, em ở đây!

Lý Hi Thừa từ xa đã troogn thấy em họ vẫy tay gọi.

-Chào, em họ Điền Hân, anh là đồng nghiệp của A Thừa – Hác Đạt!

Hác Đạt xông lên trước nhiệt tình chào hỏi, Lý Hi Thừa ở phía sau làm vẻ bất đắc dĩ với em họ. Cô em họ thông minh đương nhiên ngầm hiểu, nể mặt anh họ tạm thời ứng phó với Hác Đạt.

-Buổi tối có rảnh ăn một bữa cơm không?

Thấy người đẹp không có vẻ khó chịu, Hác Đạt nhân cơ hội mời.

Điền Hân có hơi khó xử:

-Tối hôm nay không tiện.

-Tối ngày mai cũng được.

Chỉ cần có thể hẹn được người đẹp ăn cơm trao đổi tình cảm, muộn một ngày cũng không vấn đề.

-Vậy ngày mai.

Điền Hân vô cùng thân thiết khoác tay Lý Hi Thừa, nói có vẻ hối tiếc:

-Xin lỗi anh nhé, em tìm anh họ có việc riêng, bọn em đi trước đây. Bái bai, tối mai gặp lại.

Nụ cười ngọt ngào của người đẹp làm Hác Đạt ngất ngây:

-Bái bai.

Chờ đến lúc không còn thấy Hác Đạt, Điền Hân thở phì phì hỏi Lý Hi Thừa, không còn vẻ thục nữ như vừa rồi:

-Anh có ý gì vậy? Mới mua mấy ngày anh đã nhờ em trả hàng! Hại em đến giờ cũng không dám mặt dày nói với bạn! Bây giờ đã quá thời gian trả lại rồi, chính anh nghĩ cách đi!

-Vậy vứt đi.

Điền Hân nhất thời sửng sốt:

-Anh không bị điên chứ?

-Anh cũng thấy anh điên rồi!

-Ồ...

Thế này là thế nào? Chẳng lẽ chia tay rồi? Mắt Điền Hân đảo một vòng, đột nhiên túm tay áo Lý Hi Thừa, chỉ chỉ một người đàn ông đi ra từ toà nhà.

-Người kia... Anh mau nhìn kìa... Có phải là người trong ảnh không?

Nhìn theo hướng ngón tay Điền Hân chỉ, sắc mặt Lý Hi Thừa nháy mặt đen lại, không nói một lời kéo em họ bỏ đi.

-Anh họ, anh chậm chút nào! Tay em đau quá!

Điền Hân kêu ầm lên, không hề phù hợp với hình tượng thục nữ của cô.

Anh họ?

Tiếng kêu chói tai đặc biệt của con gái làm mọi người đi trên đường biết quan hệ của Điền Hân với Lý Hi Thừa. Thẩm Tại Luân giật mình, nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cuống quít gọi:

-A Thừa!

-Gọi thân thiết thật đấy, anh họ!

Điền Hân rõ ràng cảm thấy bàn tay đang kéo cánh tay cô cứng đờ, cười gian khẽ nói.

Bước chân Lý Hi Thừa không hề dừng lại, liếc mắt cảnh cáo cô em họ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thẩm Tại Luân bất chấp tiếng gọi này đưa tới bao nhiêu ánh nhìn, bước nhanh vượt qua Lý Hi Thừa, hơi liếc mắt nhìn Điền Hân rồi nói:

-Chúng ta hẳn nên nói chuyện nghiêm túc một lần.

Điền Hân ra sức gật đầu, cố gắng rút tay về.

-Anh nói rất đúng, em cũng thấy hai anh nên nói chuyện với nhau.

Cô lấy từ trong túi xách một hộp gấm màu đỏ:

-Cái này cho anh, hai anh nói chuyện xong thì xử lý, em sẽ không quấy rầy hai người. Bái bai!

Sau đó chạy nhanh như chớp.

Phản đồ này! Lý Hi Thừa vô cùng khinh bỉ em họ trong lòng.

Đây là? Đây rõ ràng là hộp gấm dùng để đựng nhẫn. Thẩm Tại Luân không hiểu vì sao em họ Lý Hi Thừa lại đưa cho anh, chẳng lẽ... Anh ngừng thở, cẩn thận mở hộp gấm, mới vừa mở ra liền bị hắn đoạt lấy.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ cho Thẩm Tại Luân thấy rõ thứ bên trong. Là nhẫn. Một chiếc nhẫn nam bằng bạch kim, giữa hoa văn hình hai lá phong được khảm một viên kim cương lóng lánh.

Hộp gấm nho nhỏ bị Lý Hi Thừa bóp dẹt, Thẩm Tại Luân mím chặt môi:

-Chỗ này không tiện, đến văn phòng của tôi thì tốt hơn.

Lý Hi Thừa không biết họ còn có gì phải nói, nhưng hắn không đi Thẩm Tại Luân cũng sẽ không đi. Hai người giằng co bốn năm phút, cuối cùng Lý Hi Thừa đồng ý cùng Thẩm Tại Luân quay về văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro