9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Hi Thừa rời đi không bao lâu, giới thượng lưu miền Bắc bỗng lan truyền một scandal – Omega nhà họ Phục có quan hệ với một Beta.

Sau khi bị Lý Hi Thừa hù dọa, Phục Minh liên tục mơ thấy ác mộng. Cậu vốn sợ Alpha như sợ cọp, nay lại càng trông gà hóa cuốc, không thể ở riêng một chỗ với Alpha.

Ngày Phục Minh đến kỳ phát tình, ba mẹ Phục đều không có nhà. Cậu ở trong phòng, tự cởi quần áo nhưng lại không biết làm gì tiếp theo, cuối cùng bị tình dục tra tấn đến khóc lóc kêu la không ngừng.

Người hầu nhà họ Phục không ai dám vào. Đám người hạ đẳng bọn họ không có tư cách nhìn dáng vẻ mê hoặc của tiểu thiếu gia Omega cao quý trong cơn phát tình.

Chỉ riêng con trai của quản gia, một Beta cùng lớn lên với Phục Minh, bất chấp lời khuyên của ba mình, lén vào đưa cho Phục Minh một ống thuốc ức chế.

Nhưng Phục Minh lại vươn tay về phía hắn, trực tiếp kéo hắn xuống vực sâu.

Sau khi trở về, ba Phục giận tím cả mặt. Vợ chồng ông ra ngoài để tìm Alpha ưu tú cho con mình, nào ngờ lại bị tên Beta đê tiện kia chen chân làm hỏng chuyện. Ông một mực đòi giết chết kẻ đã làm nhơ nhuốc con trai mình.

Nghe đến đây, Thẩm Tại Luân không khỏi run tay, quay sang hỏi đồng nghiệp đang tám chuyện: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó à..." Đồng nghiệp nọ nhíu mày: "Chẳng biết Phục Minh ăn phải gan hùm mật gấu gì, dám bổ nhào lên người Beta kia, nói có chết thì cùng chết."

"Chắc Beta kia hầu hạ cậu ta sung sướng lắm!" Alpha cạnh đó cười rộ lên, có vẻ cũng chẳng tốt lành gì: "Cậu cũng thấy rồi mà, Phục Minh nhát như thỏ đế, đến phòng chúng ta còn phải lấy áo bác sĩ Thẩm bịt mũi nữa kìa."

Thẩm Tại Luân không nói gì thêm. Y đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng nên xin phép trưởng khoa về sớm.

Lúc mở cửa, Thẩm Tại Luân phát hiện căn phòng trống cuối hành lang có người dọn tới. Vốn không định để ý, song y lại nghe thấy một giọng nói khá quen. Người kia như đang làm nũng: "Ôi, anh ngốc quá đi mất."

Chân y bất giác đi về phía cuối hành lang. Quả nhiên, sau đó y thấy Phục Minh.

Phục Minh cũng hết sức kinh ngạc, "Bác sĩ Thẩm? Anh ở đây à!"

"Ừ." Thẩm Tại Luân cảm thấy họng mình hơi khô rát.

"Thế thì chúng ta là hàng xóm của nhau rồi!" Phục Minh vui vẻ nói: "Giới thiệu với anh nhé, đây là Beta của em."

Beta kia có vẻ hơi xấu hổ, chào Thẩm Tại Luân xong thì tiếp tục chuyển đồ đạc vào nhà.

"Sao cậu lại ở chỗ này?" Thẩm Tại Luân lên tiếng hỏi.

Phục Minh cắn môi, thấy Beta kia không nhìn sang đây mới lén lút đáp lại Thẩm Tại Luân: "Em bị đuổi ra khỏi nhà."

Thấy Thẩm Tại Luân lộ vẻ lo lắng, Phục Minh an ủi: "Không sao đâu bác sĩ Thẩm, mẹ em thương em lắm, chẳng lâu nữa em sẽ lại trở về thôi."

Thẩm Tại Luân nắm tay cậu, nói: "Có việc gì cần giúp đỡ, cậu có thể tới tìm tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro