Chương 17: Hiểu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi cúp điện thoại một lúc lâu sau, Lư Dục Hiểu vẫn không thể tin được. Trong đầu Lư Dục Hiểu đột nhiên xuất hiện rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, cô thậm chí còn tự luyến mà cảm thấy, có phải Thừa Lỗi có một chút thích mình không?!

Giọng nói của một vài người đang trò chuyện bên cạnh đã kéo cô trở lại. Lư Dục Hiểu nâng ly nước lên, trong đầu hiện lên ánh mắt dịu dàng của Thừa Lỗi.

Có lẽ, do tối hôm qua cô đã hiến thân quá tốt? Anh không đành lòng từ chối, vậy nên trả lại cô cái mác tiểu nhân tình ư? Không, phải tự tin lên, người Thừa Lỗi thích chính là mình!

"Hiểu Hiểu?" Lâm Phồn Tư tiến lại gần: "Mọi chuyện không phải vẫn rất ổn sao? Sao trông cậu có vẻ rầu rĩ vậy?"

Lão Cốt Đầu lo lắng: "Không phải lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

Cậu Trần gầy gò cố ý chọc giận Lão Cốt Đầu: "Có khi ngoài miệng Thừa tổng nói yêu, nhưng ngài ấy lại không biết vốn đã bị chị đại nhìn thấu."

Lâm Phồn Tư: "Không thể nào! Tổng giám đốc Thừa là người không nói hai lời, tớ đã từng phỏng vấn ngài ấy, tớ có quyền lên tiếng."

Cậu Trần gầy gò: "Cậu nói chuyện này để làm gì? Làm anh ta lo lắng, sốt ruột rồi kìa."

Lư Dục Hiểu cũng có chút không nắm chắc được trong lòng Thừa Lỗi có vị trí cho cô hay không, anh cũng không có nói rõ ra. Một lát sau, Lão Cốt Đầu nhận được một cuộc gọi từ phó chủ tịch công ty khoa học kỹ thuật Phân Phi, yêu cầu anh ta chuẩn bị phương án để đấu thầu.

Cả người Lư Dục Hiểu thả lỏng.

Cảm thấy món cua vàng hôm nay đặc biệt ngon, cô cũng mang về cho chủ nợ của mình một phần.

Thừa Lỗi có một body rất đẹp, anh cũng luôn chú trọng đến việc quản lý vóc dáng. Ở phòng tập thể dục, ở hồ bơi, ở trên đường chạy, mỗi ngày đều xuất hiện bóng dáng của anh.

Thừa Lỗi nhìn thấy chiếc túi cua vàng mà Lư Dục Hiểu mang về nhà, anh hơi đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại nghiêng đầu nhìn cô gái đang đứng trong phòng tắm sấy tóc. Anh cầm đũa lên.

Lư Dục Hiểu sấy tóc xong đi ra ngoài, ánh mắt nhìn lướt qua một vòng, không nhìn thấy Thừa Lỗi đâu. Trên bàn ăn, túi cua vàng cô mang về đã bị anh ăn sạch. Lư Dục Hiểu nghĩ có thể anh đang tăng ca.

Thừa Lỗi có vẻ bận rộn hơn so với những gì cô nghĩ nhiều, còn anh thì cứ ra vẻ như mình không hề bận rộn, dường như vì muốn ở bên cô, nên đã cố ý sắp xếp thời gian rảnh.

Lư Dục Hiểu kéo rèm cửa lại. Cô quay đầu lại, vô tình nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên đường chạy dưới lầu.

Lư Dục Hiểu: ???

Buổi tối vẫn còn chạy, chả trách anh luôn giữ được phong độ tốt như vậy! Cô cũng có thể!

Lư Dục Hiểu nóng lòng muốn thử, kéo tủ quần áo ra, lấy ra một bộ đồ thể thao. Gần đây cô ăn rất ngon miêng, ăn khá nhiều nên đã tăng vài kg, mặc dù hầu hết đều phát triển ở những nơi Thừa Lỗi thích chạm vào.

"..."

Hay là thôi đi. Dù sao anh cũng thích chạm vào. Nghĩ đến đây, Lư Dục Hiểu cất bộ đồ thể thao vào lại tủ quần áo. Sau đó cô yên tâm thoải mái thả mình xuống giường.

Nửa đêm.

Lư Dục Hiểu nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, một lát sau, vị trí bên cạnh lúng xuống, cô bị một bàn tay to kéo qua, mùi hương thân thể quen thuộc chui vào khoang mũi, lồng ngực rắn chắc làm cho người ta đặc biệt có cảm giác an toàn, cô bất giác lầm bầm một tiếng, vô thức dựa vào.

Dây áo ngủ vô tình trượt xuống, và sau đó, Lư Dục Hiểu bị hành hạ đến mức không ngủ được nữa.

------------------

Lư Dục Hiểu cảm thấy, gần đây bọn cô làm chuyện vợ chồng thân mật có chút thường xuyên.

Trước kia Thừa Lỗi cũng không có ham muốn mãnh liệt với chuyện này lắm, lúc trước anh thậm chí còn làm hòa thượng hơn hai tháng, về sau làm trung bình một ngày hai lần, ngay cả tư thế cũng không đổi. Gần đây không chỉ thay đổi đa dạng tư thế, còn khiến hôm sau cô không dậy nổi.

Bao cao su trong nhà đã báo động khẩn cấp, Lư Dục Hiểu tự mình mua vài hộp trên mạng. Cái khác cô không sợ, chỉ sợ anh cố ý dùng hao, sau đó một ngày nào đó nói với cô không còn nữa, rồi lại gieo một hạt giống nhỏ vào trong bụng cô.

Lâm Phồn Tư nhìn Lư Dục Hiểu mở gói hàng chuyển phát nhanh, khiếp sợ nói: "Cậu định livestream bán bao cao su à?"

Lư Dục Hiểu đóng ngăn kéo lại: "Cái này gọi là lo trước khỏi họa*."

"Tớ thấy cậu là sợ việc kết hôn sinh con." Lâm Phồn Tư quá hiểu Lư Dục Hiểu, bởi vì ban đầu do nguyên nhân gia đình nên cô mới kết hôn, chứ Lư Dục Hiểu vốn không có ý định kết hôn sinh con.

"Thừa tổng là người đàn ông tốt như vậy, cậu không có ý định sinh một đứa của riêng mình với ngài ấy sao? Cái khác thì không nói, là GEN, cái này phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua được bộ gen tốt như vậy!!" Lâm Phồn Tư nói đùa: "Còn có gia sản thừa kế hơn trăm tỷ nữa, chẳng lẽ cậu không động lòng sao?"

"Động lòng." Lư Dục Hiểu ném cây kéo sang một bên: "Vì vậy, tớ dự định tự mình thừa kế tài sản cá nhân của chính mình."

Lâm Phồn Tư "Ô" một tiếng: "Không hổ là Lư chị đại của tớ! Có rất nhiều suy nghĩ đặc sắc!"

Lư Dục Hiểu nằm xuống ghế sô pha, trên tay thì lột cam, lười biếng nhấc mí mắt lên: "Hôm nay cậu cố ý tới đây, chỉ muốn nói chuyện này với tớ thôi sao?"

Lâm Phồn Tư thu hồi thái độ đùa cợt của mình, do dự một chút rồi ấp úng nói: "Người phụ nữ kia đã quay về rồi."

Động tác lột cam của cô dừng lại: "Âu Dĩ Đồng?"

Lâm Phôn Tư gật đầu.

"Sao cậu biết?" Trên mặt Lư Dục Hiểu không hiện ra biểu cảm dư thừa nào, nhìn qua giống như thuận miệng hỏi tới.

Lâm Phồn Tư nói: "Cuối tuần trước tớ về thăm bà nội thì gặp phải."

Lư Dục Hiểu "Ồ" một tiếng.

Lâm Phồn Tư thăm dò: "Mấy năm nay, cậu có nhớ tới bà ấy không?"

Lư Dục Hiểu cười một tiếng.

Một người phụ nữ cả đời sống dựa vào chồng, mà mới chỉ có chút khổ sở đã không chịu được, chồng vừa phá sản lập tức bỏ rơi con gái đi theo người đàn ông giàu có khác chạy ra nước ngoài tránh nạn, có gì đáng giá để cô nhớ tới đâu chứ.

"Tư Tư nếu tớ nói cho cậu biết,..." Lư Dục Hiểu bình tĩnh nói: "Năm đó không phải bà ấy không tìm được tớ, tớ chỉ lừa gạt các cậu thôi. Cậu có ngạc nhiên không?"

Lâm Phồn Tư phản ứng rất nhanh: "Bà ấy bỏ rơi cậu sao?!"

Lư Dục Hiểu không thèm để ý: "Ừm."

Bới vì gia đình người đàn ông giàu có kia không thể chấp nhận cô, cho nên cô bị Âu Dĩ Đồng bỏ rơi. Chuyện này cô đã nói dối với bạn bè bên cạnh là Âu Dĩ Đồng trước khi lên máy bay đã về nhà tìm cô, cô không muốn đi, cho nên đã trốn đi, Âu Dĩ Đồng không tìm cô, đành phải đi trước, sau đó đã hoàn toàn mất liên lạc.

Tất cả đều là cô bịa ra từ những việc giả dối đó.

Trước khi đi, Âu Dĩ Đồng có nói: "Từ nhỏ mẹ đã được nuông chiều mà lớn lên, cũng quen với cuộc sống sung sướng rồi. Chú ấy không chấp nhận con, con hãy ở nhà bác một thời gian, chờ chú ấy đồng ý, mẹ sẽ đến đón con."

Sau đó, cô chờ từ mười sáu đến mười tám tuối. Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, Âu Dĩ Đồng cũng không đến đón cô.

Lâm Phồn Tư hỏi: "Cậu có hận bà ấy không?"

Miệng Lư Dục Hiểu cắn một múi cam: "Không có cảm giác gì."

Trước kia Lư Dục Hiểu đều xem yêu và hận là một chuyện gì đó rất nhàm chán, lạnh nhạt, không có bất cứ điều gì có thể lay động tới cô. Bây giờ, người duy nhất có thể khiến cô thay đổi là Thừa Lỗi.

--------------

Sáng thứ Hai.

Cuộc họp đại cổ đông ở trụ sở chính của tập đoàn MSJ vừa kết thúc, một vài quan chức cấp cao mặc âu phục giày da rời đi, sau đó phó chủ tịch của Phân Phi đi vào văn phòng.

Thư ký nâng tay lên: "Lưu tổng mời vào."

Lão Lưu cười tủm tỉm hỏi: "Thư ký Lãnh, tâm trạng của Thừa tổng hôm nay thế nào?"

Thư ký Lãnh buông tay, tỏ vẻ bất lực không thể giúp đỡ: "Nhìn không ra, không khác gì ngày thường."

Lão Lưu cười nói: "Vất vả rồi."

Người đàn ông trung niên này, dù đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến trên thương trường, nhưng giờ phút này vẫn phải chờ bên ngoài văn phòng chủ tịch, chỉnh lại vạt áo, ổn định hơi thở, sau đó mới mỉm cười đi vào.

Ông ta hăng hái nói: "Thừa tổng, đây là phương án tiến cử của tổ dự án lần này, mời ngài xem qua."

Thừa Lỗi ngẩng đầu lên: "Chú chịu trách nhiệm về dự án này, không cần phải đưa cho tôi ký."

Trước đây khi trụ sở chính của MSJ còn ở nước ngoài, trụ sở trong nước dựa hoàn toàn vào nhóm cựu chiến binh này để ổn định tình hình, Thừa Lỗi rất tôn trọng bọn họ.

Lão Lưu gật đầu nói: "Vâng. Nhưng lần này có hai công ty thực lực tương đương, mọi người đều tranh luận xem nên chọn bên nào. Các lãnh đạo cấp cao của công ty đã tổ chức một cuộc họp, cuối cùng vẫn cảm thấy để ngài quyết định là thuyết phục nhất."

Lão Lưu đặt hai bản kế hoạch trên bàn làm việc của anh.

Đầu tiên ông ấy khen ngợi phương án của người bạn học của bà chủ một lần nữa, sau đó nói: "Công ty này rất thành thục về mọi mặt công nghệ, nhưng nó vẫn còn khá mới, có thế là một số lãnh đạo cấp cao của chúng ta không hiểu được suy nghĩ của người trẻ tuổi."

Thừa Lỗi: "Bao nhiêu người?"

Lão Lưu cười nói: "Tất cả."

Một hai lãnh đạo cao cấp phản đối thì không nói, nhưng tất cả các lãnh đạo đều nhất trí bỏ phiếu phản đối. Rõ ràng đây là vấn đề của bên kia.

Thừa Lỗi: "Ý chú là, vấn đề gây tranh cãi ở chỗ tôi sao?"

Lão Lưu không đi vòng quanh nữa: "Đây là công ty của bạn Thừa phu nhân."

Nhìn qua một chút, công ty nhỏ của bạn Thừa phu nhân thực sự rất có ý tưởng, nhưng lại vẽ hóa quá mức, nhiều chi tiết không phù hợp với nhu cầu thị trường.

Thừa Lỗi cẩn thận xem xét hai phương án.

Một vài phút sau, anh nhìn về phía Lão Lưu nói: "Tôi đã hứa cho họ tham gia đấu thầu, nhưng không có nghĩa họ là người chiến thắng cuối cùng. Chú Lưu, chú là người phụ trách dự án này, chú nên chọn những điều có lợi cho công ty và nhân viên, chứ không phải xem xét về một mối quan hệ không cần thiết. "

Lão Lưu cảm động đến mức suýt nữa lau nước mắt: "Cảm ơn Thừa tổng đã ủng hộ công việc của tôi!"

"Chú Lưu vất vả rồi."

Thư ký Lãnh dùng năng lực quan sát vẻ mặt hạng nhất của mình, liếc nhìn tấm ảnh chụp chung trên bàn làm việc, thấp giọng nói: "Nếu ngài từ chối Thiên Đằng, liệu phu nhân có giận dỗi ngài không?"

Các ngón tay thon dài của Thừa Lỗi bay lượn trên bàn phím máy tính. "Sẽ."

Thư ký Lãnh: "..."

Vậy sao ngài còn bình tĩnh như vậy! Thời gian của ông chủ là vàng là bạc, mỗi một phút đều rất trân quý, lịch trình luôn dày đặc, hẳn là tạm thời không có thời gian dỗ ngọt Thừa phu nhân.

Nhìn bề ngoài có vẻ anh đang rất bình tĩnh. Nhưng thực tế, anh đã dành hơn ba giờ để làm cho ra một bảng đối chiếu.

Buổi chiều, Lư Dục Hiểu livestream xong, cô đi thay đồ ở nhà, vừa mặc quần áo vào đã nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài. Cô tắt máy tính, dựa vào khung cửa phòng ngủ thò đầu ra ngoài nhìn.

Thừa Lỗi đứng ở cửa thay giày, trên tay cầm một bó hoa hồng lớn, nhìn thấy cái đầu xuất hiện ở khung cửa, ánh mắt lạnh nhạt trở nên ôn hòa: "Anh về rồi."

Lư Dục Hiểu chào đón: "Hoa hôm nay thật đẹp."

"Thích không?"

"Thích."

Bình thường anh tan làm đều trong giờ cao điểm, hôm nay về sớm hơn một tiếng đồng hồ, Lư Dục Hiểu nhận lấy hoa tươi: "Lát nữa, em sẽ đi cắm. Về sớm như vậy, là muốn nấu cơm sao?"

Vừa xoay người, đã đụng phải bức tường thịt sau lưng.

"Hiểu Hiểu." Thừa Lỗi ôm cô, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô: "Hôm nay, tâm trạng em có tốt không?"

Lư Dục Hiểu mờ mịt gật gật đầu: "Rất tốt á."

Trong livestream lại tăng thêm lượng hàng, doanh số tháng này của cửa hàng thuê tăng gấp ba lần so với tháng trước, cô còn bảy tháng ba ngày là sẽ trả sạch nợ, bà dì luôn trì hoãn không đúng giờ, ba tháng nay lại đúng giờ đến thăm, khẩu vị ăn cũng rất tốt, tâm trạng sao không tốt được.

Thừa Lỗi nắm tay cô, đột nhiên nói: "Vậy chúng ta mở một cuộc họp."

Lư Dục Hiểu: "? "

Lư Dục Hiểu đi theo Thừa Lỗi vào thư phòng, bị anh sắp xếp ngôi trên ghế xoay. Cô đối với ghế xoay có bóng ma tâm lý không thế miêu tả, vừa ngồi lên đã lập tức nhớ đến cảnh tượng lần đó ở phòng làm việc của anh, vành tai Lư Dục Hiểu bỗng chốc đỏ lên.

Cô căng thẳng nên nói nhiều: "Chủ đề của cuộc họp là, tâm trạng của em có tốt không sao?"

"Phải là..." Thừa Lỗi cân nhắc dùng từ: "Không biết việc này có khiến tâm trạng của em còn tốt hay không?"

Lư Dục Hiểu thành công bị làm cho choáng váng.

"Hiểu Hiểu, nhìn bên kia." Thừa Lỗi bật máy chiếu, gõ một vài lần trên bàn phím máy tính, màn hình nhảy ra một bảng phân tích dữ liệu dày đặc.

"Em đọc có hiểu không?"

Lư Dục Hiểu thành thật lắc đầu: "Đọc không hiểu."

"Đây là bản mô phỏng phương án của bạn em, phân còn lại là bản đấu thầu thành công công ty kia. Bởi vì kế hoạch của dự án được bảo mật nên anh không thể lấy được dữ liệu, nhưng dữ liệu chung này cũng khá là chính xác."

Lư Dục Hiểu bối rối một chút, rất nhanh đã hiểu ra, ý của anh là phương án của Lão Cốt Đầu đã bị đào thải. Cô nhìn kỹ vào các kí tự lớn dưới cùng của màn hình.

Thừa Lỗi rất hiểu cô, biết cô sẽ không hiểu, cho nên ngoài việc bản thảo được trình bày vô cùng chi tiết, mà cuối cùng còn có một câu tóm tắt.

- Số tiền lỗ cụ thể được áp dụng cho phương án 2 là: 175.483-330.000 nhân dân tệ.

Lư Dục Hiểu nhìn thấy một chuỗi con số chuẩn xác ở phía sau, ánh mắt cô trợn tròn. Cô đã hiểu rồi!

Điều này có nghĩa là nếu đầu tư cho phương án này nhất định sẽ lỗ rất nhiều tiền. Lư Dục Hiểu hoàn toàn không ngờ đến hiện tạiLão Cốt Đầu lại có tiền đồ như vậy, lòng ham muốn lớn đến mức ngay cả hạng mục hơn trăm triệu cũng dám nhận. Nghe Lâm Phồn Tư nói tiền vốn đăng ký của công ty bọn họ không vượt quá một triệu, nhân viên công ty cũng chỉ có mười người.

"Những thứ này, đều là anh tính sao?" Lư Dục Hiểu hỏi.

"Ngoài anh ra, còn thông qua hai vị quản lý rủi ro cùng nhau tính ra." Thừa Lỗi nói nhẹ nhàng.

Lư Dục Hiểu ngây ngốc. Anh dành rất nhiều thời gian và nhân lực chỉ để cho cô một lời giải thích?

"Sự khác biệt giữa công ty nhỏ và doanh nghiệp lớn là thái độ đánh giá sự rúi ro, công ty của bạn cùng lớp của em còn rất trẻ, vì vậy rất chú ý tới sự đổi mới, mà đó chính là điều bọn anh không coi trọng nhất." Thừa Lỗi tiếp tục nói: "Ngay cả khi nó lỗ 1 nhân dân tệ, giám đốc tài chính của công ty anh cũng sẽ từ chối."

Nói đến lĩnh vực mà Thừa Lỗi am hiểu, anh giống như đang phát sáng, với khí chất tinh anh cùng với vẻ trâm tĩnh, không có gì có thể ngăn cản được mị lực của anh. Lư Dục Hiểu nhìn chăm chú vào Thừa Lỗi vài giây, nhưng cô đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe hiểu.

Cô có chút ghét bỏ Lão Cốt Đầu. Sao cậu ta có thể đưa ra một phương án kém cỏi như vậy để lừa gạt anh chứ. Chờ đã, có phải anh đang nghi ngờ cô vì muốn giúp bạn học cũ, mà mặc kệ anh mất tiền không?

Nghĩ tới đây, Lư Dục Hiểu nhếch khóe miệng, thở dài một tiếng. Thừa Lỗi dừng lại, quan sát vẻ mặt của cô. Lư Dục Hiểu nghiêng đầu, len lén liếc mắt nhìn vào bảng phân tích dày đặc số liệu trên màn hình lớn, nhiều trang như vậy, có phải anh làm rất lâu không?

Bởi vì cô giúp đỡ người khác, đã để cho anh làm nhiều công việc như vậy. Trong lòng Lư Dục Hiểu cảm thấy rất có lỗi, không dám nói chuyện, yên lặng cúi đầu suy nghĩ lại chính mình.

Thừa Lỗi: "Không vui sao?"

Lư Dục Hiểu khẩu thị tâm phi(1), giọng nói khàn khàn: "Không."

Thừa Lỗi nắm lấy tay cô, quỳ gối trước mặt cô, thì thầm: "Những tổn thất này là tài sản chung trong hôn nhân của chúng ta, mặc dù không nhiều, nhưng anh cảm thấy cần phải cho em biết."

Gần hai trăm triệu, cái này gọi là Không! Nhiều!Sao!

Nếu mà không tìm thấy vấn đề, có thể anh sẽ sử dụng phương án này, rồi tiêu phí mất rất nhiều tiền. Lư Dục Hiểu nghĩ thôi cũng đau lòng, hiện tại cô thậm chí có chút hoài nghi Lão Cốt Đầu, có phải sau khi cậu ta biết quan hệ giữa cô và Thừa Lỗi thì ỷ lại nên không làm tốt văn bản đấu thầu không.

Và cô là đồng phạm! Một con chim non ngu ngốc giúp đỡ tân binh trẻ đi mổ tiền của chồng mình!

"Nếu em nhất định muốn giúp bạn cùng lớp này..." Anh thỏa hiệp: "Cũng không phải là không thể."

Lư Dục Hiểu không thể tin được mà ngẩng đầu lên. Rõ ràng anh có thể trực tiếp từ chối, căn bản không cần phải vòng vo tam quốc để giải thích cho cô như vậy.

Bị đối xử khắc nghiệt trong một thời gian dài, cô dường như đã quên mất hai từ "tôn nghiêm". Nhưng bây giờ, cô đã tìm lại được cảm giác được quan tâm, được tôn trọng mà mình đã đánh mất rồi.

Hốc mắt của Lư Dục Hiểu đỏ lên.

"Sao lại khóc?" Đôi mắt sâu thẳm không sợ hãi của anh hiện lên một vẻ hoảng loạn: "Anh sẽ gọi điện thoại cho họ, sử dụng phương án của bạn học của em." Anh có hơi luống cuống tay chân: "Đừng khóc, Hiểu Hiểu."

"Không khóc." Lư Dục Hiểu mím môi, ngẩng đầu: "Bụi bay vào mắt."

Tất nhiên Thừa Lỗi sẽ không biết được, cô đang cố ý nói như vậy để làm dịu bầu không khí, anh ngẩn người, tự động dịch ra câu nói theo nghĩa đen, sau đó nâng hàm của cô lên, cẩn thận kiểm tra mắt.

"Mắt nào?"

Lư Dục Hiểu bị dáng vẻ nghiêm trọng của anh chọc cười: "Con mắt thứ ba."

Thừa Lỗi xoa xoa đầu cô: "Nghịch ngợm."

Ngón tay anh lướt qua đuôi mắt cô, bàn tay ấm áp khế kê sát má, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ nào?"

Lư Dục Hiểu bị nghẹn nước mắt: "Trong lòng."

Cô chỉ vào vị trí trái tim: "Ở đây."

Thừa Lỗi: "...."

Lư Dục Hiểu thấy dáng vẻ căng thẳng của anh, nhịn không được mà muốn trêu chọc anh một chút. Đuôi mắt cô nâng lên, cười xinh đẹp quyến rũ, nắm lấy tay anh: "Nếu không anh chạm vào thử."

Thừa Lỗi kinh ngạc nhìn cô, cánh tay bỗng cứng đờ, nhẹ giọng dỗ dành: "Hiểu Hiểu, đừng đùa giỡn."

Ánh mắt của cô trở nên u oán, buông cánh tay anh ra, rũ mí mắt xuống: "À."

Robot này không hiểu!

Cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Vừa mới xoay người, đã bị người đàn ông phía sau kéo trở về.

Thừa Lỗi nhìn vào vẻ mặt của cô, kết luận: "Tức giận rồi."

Lư Dục Hiểu không phủ nhận, dù sao phủ nhận cũng sẽ bị anh nhìn ra. Một giây sau, Lư Dục Hiểu cảm giác vạt áo đã bị kéo một chút, cô không thể tin được chuyện xảy ra, trợn to hai mắt, chậm rãi cúi đầu. Bàn tay to của chủ nợ thật sự đã đặt lên, nhẹ nhàng dán vào vị trí chính giữa ngực cô.

Lư Dục Hiểu: "!!?!?!?!?"

Tại sao cô lại đùa giỡn với robot chứ! Trong thế giới của anh chỉ có thực hiện mệnh lệnh! Căn bản không có đùa!

Chỉ có hai ba giây ngắn ngủi, cô cảm thấy dài giống như một vạn năm trôi qua vậy. Trái tim anh đập điên cuồng, làn da dưới ngón tay thon dài của anh tựa như bị đốt cháy, ngọn lửa lửa bừng lên từ tứ chi, máu toàn thân đều sôi trào.

Pháo hoa nổ đùng đùng trong đầu cô, ngay cả hơi thở cũng bị đình trệ.

"Chạm vào." Thừa Lỗi thu tay lại: "Sẽ không tức giận nữa." Anh giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Mặt Lư Dục Hiểu đỏ bừng thành tôm hùm đất cay: "Em..Em không tức giận."

Tầm mắt của Thừa Lỗi dừng lại ở nơi anh vừa chạm qua, giọng nói khàn khàn: "Chuyện của bạn học, cũng không tức giận?"

Lư Dục Hiểu cố gắng duy trì một tia lạnh nhạt còn sót lại, ra vẻ bình tĩnh, gật đầu một cái, rồi lén lút kéo cổ áo lên. Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã bình tĩnh lại:

"Lần này, em không nên nhúng tay vào."

Bởi vì cô là người ngoài nghề, cách hành như cách sơn, đối với nhân sĩ mà chỉ vẽ giang sơn vốn là một loại sai lầm lớn.

"Thực xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho anh."

Tầm mắt của Thừa Lỗi còn dừng ở nơi anh vừa chạm qua. Lư Dục Hiểu cúi đầu, nhận thấy được ánh mắt nồng nhiệt kia, đoán rằng anh đang nhìn mình, cuối cùng sự hoảng sợ không yên lại quét nhanh qua sự tỉnh táo còn lại của cô.

Cô liếm môi: "Anh nhìn em thế này, làm cho em cảm thấy mình trong lòng anh, là một người không biết phải trái vậy."

Thừa Lỗi không nói gì. Lư Dục Hiểu cho rằng anh thừa nhận, có chút tủi thân: "Em là loại người không phân biệt được phải trái mà."

"Không phải." Thừa Lỗi cúi người, dịu dàng hôn lên đỉnh tóc cô: "Em rất hiểu chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro