CHƯƠNG 2: Kết Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Dục Hiểu nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai trước mắt, hoài nghi cô đang nằm mơ. Chớp mắt vài cái, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ đi lại tấp nập, rất chân thật không phải là mơ.

Lư Dục Hiểu thu hồi ánh mắt: "Thừa tiên sinh."

Đôi mắt sáng ngời của Thừa Lỗi phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Um?"

Nếu như là mấy năm trước, Lư Dục Hiểu sẽ cảm thấy cô may mắn đụng phải một bạch mã hoàng tử rồi. Sau hai năm bị xã hội chà đạp không thương tiếc, cô đối với người lạ vô cùng cảnh giác, cho dù người đàn ông này có đẹp trai như các minh tinh hay hoàn hảo như mấy anh nam chính trong các bộ tiểu thuyết.

"Tôi có thể hỏi Thừa tiên sinh vài câu không?"

Thừa Lỗi ngữ khí ôn hòa: "Được."

Lư Dục Hiểu không khách sáo, đem tất cả các nghi vấn hai ngày nay đều hỏi một lần. Thừa Lỗi cũng không kiêng dè, nghiêm túc trả lời.

Lư Dục Hiểu bối rối. Không phải nói đùa, cũng không tỏ ý đùa giỡn với cô. Người đàn ông này rất nghiêm túc, cô có thể cảm nhận được điều đó. Điều này so sánh với những người đàn ông trước đó rõ ràng chính là một trời một vực. Dường như anh cảm thấy không có vấn đề gì.

Lư Dục Hiểu dùng ánh mắt dò xét nhìn chẵm chằm vào Thừa Lỗi, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nhỏ nào trên khuôn mặt anh. Nhưng trên mặt người này không biểu lộ nét mặt khác thường nào.

Lư Dục Hiểu thả lỏng, chỉ âm thầm quan sát, đi thẳng vấn đề mở miệng hỏi: "Có rất nhiều cô gái hoàn hảo thích anh, để anh có thể lựa chọn, tại sao anh lại đi xem mắt với tôi?"

Thừa Lỗi đáp: "Không thích'"

Lư Dục Hiểu vô thức hỏi: " Vậy ngài thích tôi sao?" Cô lại cảm thấy hỏi như vậy thật quá coi trọng mình, ông chủ lớn này toàn thân đều toát ra hơi thở cấm dục, thái độ bình tĩnh, cũng không phải loại người có thể nhất kiến trung tình với một người phụ nữ xa lạ: "Nhưng tôi không quen biết ngài."

Thừa Lỗi bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt sáng ngời dưới ánh sáng ấm áp nổi lên một tầng xanh lam rất nhạt, giống như mặt biển trong suốt tĩnh lặng. "Hiện tại thì quen biết rồi."

Lư Dục Hiểu nhịn không được giơ tay sờ khuôn mặt của mình, tuy rằng nhan sắc của cô cũng không tệ lắm, nhưng với những người có thân phận địa vị như anh thì loại mỹ nữ nào chưa từng nhìn thấy qua, không cân phải nhìn cô chẳm chằm với ánh mắt ôn nhu như vậy, anh dường như không hề dời mắt ra khỏi người cô.

Anh rời mắt, hàng lông mi rậm rạp cụp xuống, chuyển ánh nhìn vào đĩa tôm nướng phô mai trên bàn. Lư Dục Hiểu thoải mái hơn một chút. Thì ra không phải anh đang chuyên chú nhìn cô, mà đôi mắt này của anh quá mê người, nhìn cái gì cũng cảm thấy ôn nhu trìu mến.

Lư Dục Hiểu nắm chặt chiếc nĩa, nửa người tiến lên mặt bàn, kề sát vào anh: "Thừa tiên sinh không phải là muốn cưới một người vợ về để đánh chứ?"

Thừa Lỗi: "..."

Anh đưa tay ra, kéo dĩa đồ ăn trước mặt cô sang một bên, tránh cho cử chỉ bất cẩn của cô làm bẩn quần áo.

"Hoặc.." Lư Dục Hiểu tiếp tục suy đoán: "Ngài đang vội có con. Muốn bỏ tiền ra tìm một người vợ như ý, vì anh là đồng tính luyến ái, muốn sinh con vì chia gia sản?"

Thừa Lỗi sững sờ, đại khái là không ngờ cô lại hỏi như vậy. Anh không hề tức giận khi bị xúc phạm, vẫn bình tĩnh trả lời: "Không phải."

Lư Dục Hiểu ngây người trong hai giây. "Thật sự là tiên sinh vì vội muốn kết hôn mà đến xem mắt sao?"

Thừa Lỗi: "Ừm."

Anh rũ mắt xuống, cầm ly nước bên cạnh cô tránh sang một bên. Lư Dục Hiểu kinh ngạc buông nĩa xuống, khuỷu tay dừng lại, cô không biết ly nước từ lúc nào đã thay đổi vị trí, nếu anh không để sang thì chắc nó đã đổ mất rồi.

Cô mím môi, gương mặt chìm vào trầm tư. Trên đời sẽ không rớt một miếng bánh nào, còn là loại đỉnh cao như này, đối với những cô gái môn đăng hộ đối lại không tìm, cứ muốn tìm cô. Đúng là logic không hợp lý.

Trừ khi anh muốn tìm một người có thể nhanh chóng mang thai, sinh con xong là có thể liền ly hôn.

Cô bắt đầu cố tình gây khó dễ: "Tôi có thể ký một thỏa thuận trước khi kết hôn không? Đừng có con trong 10 năm. Tôi năm nay 25 tuối, 10 năm sau chỉ mới 35 tuổi, nếu muốn sinh con thì vẫn có thể sinh được."

Dựa theo kinh nghiệm xem mắt trước kia của Lư Dục Hiểu, những lời vừa nói ra chắc chắn sẽ khiến đối phương lập tức nói lời tạm biệt với cô.

Thừa Lỗi không chút do dự: "Được."

Lư Dục Hiểu bị nghẹn.

Thừa Lỗi nhanh chóng đưa cho cô một mảnh giấy: "Ăn từ từ."

Lư Dục Hiểu vẫn không tin sẽ có miếng bánh ngon như vậy. Cô lau khóe miệng, nheo mắt lại, hỏi thẳng mà không quan tâm đến gánh nặng tâm lý: "Có vấn đề gì với anh không?"

Thừa Lỗi có chút kinh ngạc: "Phương diện kia?"

Lư Dục Hiểu rũ mắt: "Ừm, chính là phương diện đó. "

Thừa Lỗi dường như đã hiểu, biểu cảm hơi mất tự nhiên: "Chắc là không có vấn đề."

Lư Dục Hiểu cuối cùng đã tìm thấy nguyên nhân, cắn ống hút: "Dường như không chắc chắn."

Thừa Lỗi nghiêm túc trả lời: "Tôi chưa từng thử nên không quá chắc chắn. Tuy nhiên, tôi có thể trao đổi báo cáo kiếm tra sức khỏe với cô."

Lư Dục Hiểu hỏi xong, bụng cũng ăn no. Cô chống cằm và bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Thừa Lỗi đi thanh toán.

Lư Dục Hiểu mở mã QR WeChat: "Thêm bạn bè?

Thừa Lỗi: "Được."

Anh nhận lấy điện thoại di động của cô, cúi đầu quét mã QR. Lư Dục Hiểu nhìn chằm chằm vào tay anh, muốn xem có dấu vết nhẫn hay không, liếc mắt một cái liền có chút không rời đi được.

Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, thân là người có khả năng kiềm chế giỏi, nhưng trong lòng Lư Dục Hiểu vẫn rung động mạnh mẽ, cô muốn sờ một chút. Cô kìm nén.

Thừa Lỗi trả lại điện thoại di động cho cô, nhìn thoáng qua vỏ điện thoại di động của cô. Mẫu ốp lưng điện thoại di động này, Lư Dục Hiểu đã dùng được mười năm, vẫn là hình con búp bê kỳ dị đó.

Sau khi về nhà. Lư Dục Hiểu nhấp vào tường Thừa Lỗi, lướt qua một lần vòng bạn bè của anh. Chẳng có gì cả.

Nhìn rõ người này rất nghiêm túc, avatar WeChat lại là một hình kẹo ngọt dâu tây rất nữ tính. Lư Dục Hiểu hoài nghi đây là một acc phụ.

Điện thoại di động hiện lên ID "Mãn Hồng Ngọc". Lư Dục Hiểu do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhận điện thoại.

Đầu bên kia lập tức truyền đến những tiếng chửi rủa chói tai: "Lư Dục Hiểu, mày muốn tao phá nát cửa hàng của mày đúng không? Tao không phải đã giới thiệu cho mày toàn những người giàu có sao?

Mày chỉ cần tùy ý chọn một người, thì cũng không lo về vấn đề tiền bạc! Mày đã làm hỏng hết chuyện của tao rồi! Mày cho rằng mình còn là Lư đại tiếu thư sao? Tao nói cho biết, này chẳng là cái thá gì cả! Mày chỉ là..."

"Được rồi!" Lư Dục Hiểu mất kiên nhẫn, lười biếng nói: "Bác xóa hết thông tin xem mắt của tôi đi. Trong vòng một tuần, bác vui lòng xóa hết giúp tôi."

Mãn Hồng Ngọc cay nghiệt nói: " Lư Dục Hiểu, mày lấy đâu ra mặt mũi mà lên mặt với tao như vậy? Mày không gả cho người có tiền, chỉ dựa vào thu nhập một tháng có ba ngàn của mày thì khi nào mới trả hết nợ! Người đời nói không sai, kẻ nợ nần đều là đại gia, tôi sai bảo không nổi Lư đại tiểu thư!

Muốn tao xóa thông tin xem mắt sao? Được thôi, trả tiền đây! Trả tiền thì tao sẽ xóa hết, nếu không tao đập nát cửa hàng nhỏ của mày!"

"Được rồi, bác đập đi, đập xong tôi lập tức báo cảnh sát."

"Ôi ôi ôi, có một chút nhan sắc, tự coi mình là hoa khôi đây mà! Dám khiếu nại tao!"

Giọng nói của một bác gái vang lên, một câu còn chưa nói xong đã bị Mãn Hồng Ngọc mắng: "Các người cút hết cho tôi! Kẻ bất tài! Không có bản lĩnh mà còn mượn tiền tôi, các người đã không trả mà còn không cho tôi đòi sao?"

"Không phải cô ấy đã đi xem mắt hai tuần nay làm chị nở mặt nở mày rồi sao..."

"Làm nở mặt nở mày tôi sao? Chị không nghe người ta khiếu nại như thế nào đâu, nói nó đến để lừa gạt hôn nhân, chỉ đến để lừa một bữa ăn!"

Lư Dục Hiểu không dập máy, ném điện thoại sang một bên, bắt đầu tẩy trang.

Mãn Hồng Ngọc nói chuyện luôn độc miệng: "Quên đi, tôi niệm tình nó được mẹ sinh ra nhưng không được mẹ nuôi dưỡng, gia hạn cho nó thêm một thời gian nữa vậy!"

"Người nợ là ba cô ấy, người cũng đã chết, chị đừng nói đứa nhỏ như vậy..."

"Cha nợ con trả! Nhà không sinh được con trai chỉ có một mình nó, nên phải tìm nó đòi tiền chứ!"

"Con tiện nhân kia, mày nghe đây!"

Mãn Hồng Ngọc hét lên: "Tao nói cho mày biết, nếu mày không tìm được người có tiền mà gả đi để lấy tiền lễ vật trả lại cho tao, tao liền đến trước mộ bố mày mà đào lên sau đó lấy roi đánh nát thi thể!"

Ngoại trừ chán ghét, Lư Dục Hiểu không có cảm xúc khác.

Cô cầm điện thoại lên: "Nhà bác lúc trước tiêu tiền của ba tôi ít sao? Nào là bác mở cửa hàng làm ăn, mua nhà mở cửa cho con trai, khoản nào không phải do bố tôi bỏ ra? Ít nhất cũng phải năm sáu triệu, rốt cuộc ai nợ ai?"

Mãn Hồng Ngọc chơi xấu: "Mày có chứng cứ không? Có giấy nợ nào không? Một trăm ba mươi vạn này tao đã viết giấy nợ với bố mày, kiện tụng cũng là tao thắng!"

"Ô, vậy bác đến âm tào địa phủ tìm bố tôi đi." Lư Dục Hiểu cúp điện thoại, kéo Mãn Hồng Ngọc vào danh sách đen.

Cô đã sớm không coi những người kia là người thân. Những người cô không quan tâm, cho dù bà ta có tấn công cô một cách độc ác đến đâu, cô cũng sẽ không buồn. Nhưng cô rất quan tâm đến cửa hàng thêu và bố cô.

Lư Dục Hiểu muốn di dời mộ của bố cô. Nhưng chôn cất ở nghĩa trang quá đắt, cô rất khó có đủ khả năng làm việc đó. Cô nhấc điện thoại lên, mở ảnh đại diện kẹo ngọt dâu tây. Lư Dục Hiểu hẹn Thừa Lỗi đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu tiểu khu.

Thừa Lỗi mặc một chiếc áo khoác màu đen, dáng người cao lớn ngất ngưỡng, trong cảnh nhộn nhịp của phố phường, anh càng có vẻ khí chất bất phàm.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Có cần đổi chỗ khác không?"

Lư Dục Hiểu lắc đầu: "Không cần, chỉ nói vài câu, tôi nói xong liền đi ngay."

Thừa Lỗi chằm chằm vào mắt cô, nhíu mày: "Cô khóc sao?"

Lư Dục Hiểu: "Ừm."

Thừa Lỗi im lặng một lúc, tiếp tục hỏi: "Tại sao lại khóc?"

Lư Dục Hiểu hời hợt nói: "Bị đòi nợ, chủ nợ muốn đi cạy mộ bố tôi lên."

Đường viền môi của anh thẳng tắp, đôi mắt lạnh lùng phủ một lớp sương lạnh như băng nhưng giọng nói vẫn rất ôn hòa: "Nếu cô không ngại, tôi có thể thay cô trả trước cho bọn họ."

Anh không hỏi cô nợ bao nhiêu, dường như bất luận là bao nhiêu thì đối với anh đều chỉ là việc nhỏ. Trước đây, Lư Dục Hiểu trước mười sáu tuổi vẫn còn là một đại tiểu thư của một gia đình giàu có, mấy trăm vạn đối với cô có được dễ như trở bàn tay.

Nhưng những lời này của anh, trong tình cảnh này, nghe giống như viên kẹo sô cô la đã bỏ từ lâu, ở trong lòng cô từng chút từng chút tan chảy.

Cô giương mắt, một đôi mắt đẹp không biết lúc nào đã trở nên trống rỗng suy tàn, giờ phút này lại đen nhánh sáng ngời, giống như hạt mã não đen trong suốt như pha lê, đáy mắt rốt cục cũng có cảm xúc bình thường.

"Điều kiện của ngài là...sinh cho ngài một đứa bé sao?"

Thừa Lỗi nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi không có điều kiện."

Lư Dục Hiểu thu hồi ánh mắt, chỉ cho rằng đây là một câu khách sáo. Anh tìm được cô, hẳn là đã xem qua thông tin cá nhân của cô trên web hôn nhân và tình yêu của Mãn Hồng Ngọc.

Để nhanh có nhiều người xem mắt, Mãn Hồng Ngọc lúc ấy đã viết điều kiện là cô thích trẻ con. Đây chắc chắn muốn ám chỉ rằng cô là một công cụ sinh sản tốt nhất cho người chồng của mình.

Để bảo vệ cửa hàng thêu, Lư Dục Hiểu bất chấp tất cả: "Vừa vặn tiền thuê nhà của tôi cũng đã hết hạn. Nếu tiên sinh đã có ý định như vậy, thì ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận."

Cô mở miệng nói, lập tức khiến đối phương đang nắm giữ quyền chủ động trở thành bị động. Môi Thừa Lỗi giật giật, muốn nói lại thôi.

Trong lòng Lư Dục Hiểu thấp thỏm không yên, chăm chú nhìn vào mắt anh: "Là tôi nói sai sao?"

Thừa Lỗi đối mặt với ánh mắt của cô, đôi mắt sâu thằm nổi lên một tia sáng nhỏ: "Không có."

Lư Dục Hiểu không hiểu được tâm trạng của anh: "Ý ngài là sao?"

Thừa Lỗi hỏi cô: "Cô muốn làm gì?"

Tính cách của Lư Dục Hiểu trước giờ rất tùy tiện, không bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác, trong lòng lại ma xui quỷ khiến đột nhiên có chút khó nói. Hôm qua anh đã đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy, lại bị cô gây khó dễ. Hiện tại cô chủ động nói vấn đề này, nói không chừng sẽ bị anh từ chối.

Lư Dục Hiểu đã từng gặp qua nhiều tên tiểu nhân giả mạo quân tử, nhưng cô cảm giác Thừa Lỗi không giống những người đó. Cô cúi đầu xuống, im lặng trong hai giây.

"Chúng ta có thể kết hôn không?"

Thừa Lỗi nói: "Có thể."

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sáng màu của anh. Cô liếm môi, giọng nói khô rát: "Ngài có thể cho tôi mượn một trăm ba mươi vạn được không?"

Thừa Lỗi: "Có thể."

Trong nháy mắt sự cảm động truyền đến khiến cơn buồn chán liền biến mất.

Lư Dục Hiểu không tin tưởng bất kỳ ai. Trước khi nhận được giấy chứng nhận, cô và Thừa Lỗi trao đổi báo cáo kiểm tra hôn nhân, xác định sức khỏe của anh không có vấn đề, mới đồng ý làm các thủ tục tiếp theo.

Thừa Lỗi lái xe đưa cô về phòng cho thuê lấy hành lý. Hai năm nay, Lư Dục Hiểu thường xuyên chuyển nhà, đồ đạc cũng rất ít, một cái vali đã có thể dọn xong.

Thừa Lỗi có chút bất ngờ: "Không còn sao?"

"Tôi thường xuyên chuyển nhà, đi đâu cũng vứt đồ lung tung. Sau đó tôi dứt khoát không mua đồ nữa, chỉ có mấy bộ quần áo cùng sản phẩm chăm sóc da thôi."

Khuôn mặt tuấn tú của Thừa Lỗi căng thẳng, thâm trầm nhìn cô: "Ừm."

Vệ sĩ đã đến, anh ta giúp Lư Dục Hiểu bỏ hành lý vào cốp xe. Loại này vừa nhìn đã biết thân thủ rất tốt, cũng rất đắt tiền. Từ vệ sĩ đến chiếc xe, Lư Dục Hiểu cũng có thể phán đoán giá trị của người đàn ông này.

"Thỏa thuận trước hôn nhân, nếu không an tâm, tiên sinh vẫn nên bổ sung một chút đi. Tôi không thể chiếm lợi như vậy."

Thừa Lỗi mở cửa xe cho cô và nói: "Không cần."

Mấy năm nay, cô bị khi dễ hay bị đối xử thậm tệ rất nhiều lần, đột nhiên gặp một người đối xử tốt với cô vô điều kiện, Lư Dục Hiểu có chút không được tự nhiên.

"Thừa tiên sinh như vậy, tôi không dám kết hôn."

Thừa Lỗi nhìn cô trong hai giây. "Được rồi."

Thừa Lỗi yêu cầu luật sư soạn một thỏa thuận tiền hôn nhân. Cô nghe tên của vị luật sư này thì như đét đánh bên tai, là một vị luật sự lợi hại nhất trong nước, thành tích đáng kinh ngạc, anh ta chưa bao giờ thua kiện, bản thân còn là một phú hào.

Có thế mời vị luật sự đây làm loại hiệp nghị đơn giản này, cô có thể hình dung ra địa vị của Thừa Lỗi lợi hại đến mức nào. Lư Dục Hiểu đã xem một tập mười hai trang giấy soạn rõ chi tiết tài sản của anh.

Đế Lâm nhìn Thừa Lỗi vừa cười vừa nói: "Chỉ là một ít tiền đầu tư, những khoản dưới ngàn vạn cũng không tính. Em dâu xinh đẹp thế này, nếu ly hôn cũng có thể chia cho em ấy ít tiền mua túi."

Gương mặt không biểu cảm của Thừa Lỗi: "Chúng tôi sẽ không ly hôn."

Đế Lâm nhướng mày: "Vậy thì bớt việc. Chỉ có bảy mươi sáu hạng mục này, các tài liệu về tài sản cố định, bất động sản của cậu sửa lại một chút, thỏa thuận tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị xong đưa tới cho cậu, đi đây. "

Lư Dục Hiểu đứng dậy: "Đế luật sư đi thong thả."

"Em dâu khách khí rồi." Đế Lâm nghiêng đầu, thấp giọng: "Nếu ly hôn nhớ tới tìm tôi, những mảnh vụn kia cộng lại cũng có thể chia thêm mấy trăm triệu của cậu ta cho em. "

Lư Dục Hiểu: "..."

Trạng thái cơ bản của vị hoàng đế lớn này luôn luôn nghiêm cẩn, cô cảm thấy Thừa Lỗi cố ý không nghiêm túc với các hiệp nghị tiền hôn nhân, chỉ là ứng phó cho rằng cô đang vô cớ gây sự, chỉ tùy tiện nhìn đi qua một cái.

Anh không sợ cô lấy tài sản của anh sao?

Sửa đối xong thỏa thuận tiền hôn nhân, Lư Dục Hiểu cùng Thừa Lỗi đến văn phòng công chứng ký tên. Ngày hôm sau đi lấy giấy chứng nhận.

----

Lư Dục Hiểu ngừng hồi ức. Cô cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi xách. Khu đất ở nghĩa trang của bố cô đã được Thừa Lỗi mua lại. Buổi chiều, anh không đến công ty, cùng cô tới đây thăm viếng.

"Bố, con kết hôn rồi." Lư Dục Hiểu quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh:

"Bọn con rất tốt. Bố cũng yên tâm, nơi này vừa đắt tiền vừa an toàn, Mãn Hồng Ngọc không vào được, cũng không âm ĩ được đến bố. "

Thừa Lỗi cúi đầu: "Chú Lư yên nghỉ. Con nhất định sẽ chăm sóc tốt Hiểu Hiểu, không để cô ấy bị người khác khi dễ nữa."

Lư Dục Hiểu ngửa đầu: "Ngài có muốn nói bố tôi an tâm yên nghỉ không?"

Thừa Lỗi gật đầu, lặp lại một lần nữa: "Chú Lư an tâm."

Lư Dục Hiểu nhớ đến ánh mắt Thừa Lỗi nhìn cô, cùng với những lời hứa hẹn trước bia mộ của bố cô. Hoài nghi anh đã nhận sai người.

Nhìn cô trông rất giống với bạn gái cũ của anh? Bạn gái cũ của anh cũng có tên là "Lư Dục Hiểu"? Cô là người thế thân?!

Lư Dục Hiểu rốt cuộc cũng hiểu ra, tất cả những câu hỏi bất hợp lý đều được giải thích rõ ràng. Rốt cuộc cũng hiểu được, cô ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhận được ân huệ từ một người xa lạ, trong lòng cô có áp lực rất lớn, biết được chính mình có tác dụng gì cũng coi như là bình đẳng hỗ trợ lẫn nhau.

Buổi tối, Lư Dục Hiểu chuẩn bị đi tắm. Nhưng cô không biết rõ về thói quen của các nhà quý tộc, cho nên không dám tùy tiện dùng phòng tắm của anh. Cô gõ cửa thư phòng anh.

"Thừa tiên sinh. Xin lỗi, ngài có điều cấm kỵ gì không?"

Thừa Lỗi ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên chân trần của cô hai giây, anh lập tức đứng dậy, đi đến tủ giày lấy ra một đôi dép lê.

Anh ngồi xổm bên chân cô, ngửa đầu nhìn: "Sàn nhà lạnh."

Là một đôi dép nữ, trên mặt giày nhung có một con cá miệng lớn xấu xí, là kiểu dáng Lư Dục Hiểu thích. Cô nhấc chân lên, mang dép vào.

Thừa Lỗi đứng dậy, hỏi cô: "Những gì em vừa nói, điều cấm kỵ có nghĩa là gì?"

Phát âm của anh kỳ thật cũng coi như chuẩn, nhưng cách đọc chữ của anh nhẹ hơn người bình thường một chút, âm cuối càng nhẹ hơn, bởi vậy vẫn nghe ra có sự khác biệt. Lư Dục Hiểu đoán rằng anh không biết nhiều về cách phát âm của một số từ.

"Chính là có một ít yêu cầu đặc thù. Ví dụ: Ngài có thói quen sạch sẽ hay không? Có ghét người lạ chạm vào đồ đạc của ngài hay không? Tiên sinh cũng sẽ không thích ngủ với người lạ. "

Thừa Lỗi trả lời từng câu hỏi của cô.

"Có."

"Chán ghét."

Anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhạt nhẽo đè nén ám sắc: "Em không phải người lạ."

Cơ thể anh quá cao, chặn mất ánh sáng trước mặt cô, Lư Dục Hiểu bị bao phủ trong lòng anh. Đèn pha lê của biệt thự xa hoa giống như mang theo nhiệt độ, làm hai má cô có chút nóng lên. Bầu không khí không hiểu sao trở nên mờ ám.

Lấy tiền của người ta, còn phải để người ta dọn hết những rắc rối của mình. Cô đồng ý kết hôn, cũng có nghĩa là đồng ý những điều kiện mà anh không nói ra.

Lư Dục Hiểu không né tránh mà vẫn lịch sự hỏi: "Vậy tối nay, tôi ngủ ở phòng cho khách đúng không?"

Cô ngẩng đầu lên, nhìn gần mới chú ý, đôi mắt của anh có màu xanh nhạt, vô cùng đẹp.

Ánh mắt Thừa Lỗi rơi trên khuôn mặt của cô, giọng nói hơi trầm xuống: "Hiểu Hiểu, em là vợ của tôi."

Lời này của anh đã biểu đạt một cách trực tiếp. Đã Đ là vợ chồng, thì không có lý do gì phải ngủ riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro