Chương 24: Theo đuổi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Thừa Lỗi không phát biểu ý kiến, Lư Dục Hiểu xác định anh là người cô sẽ theo đuổi trong tương lai.

Nhưng cô vẫn lo lắng: "Chắc chắn vậy nhé, anh nhất định phải chờ em."

"Vâng. Anh sẽ không ngoại tình đâu." Sau khi Thừa Lỗi cùng cô chơi xong trò chơi tình ái, nhắc nhở cô: " Hiểu Hiểu, chúng ta đã kết hôn rồi."

"...."

Thừa Lỗi phán đoán, nhất định bây giờ cô không muốn nghe lời từ chối, nếu không để cho cô trả lại tiền, cô có thể cảm thấy anh khinh thường khả năng cá nhân của cô.

Nhìn cô đứng trên cầu với đôi chân trần, Thừa Lỗi đưa tay ra, giọng điệu giống như đang dỗ dành những đứa trẻ mẫu giáo: "Vì vậy bây giờ... có phải chúng ta nên về nhà và đi ngủ không?

Lư Dục Hiểu gạt sợi tóc bị gió thổi bay, cảm thấy vừa rồi mình có chút khoa trương. Cô ngượng ngùng ngửa đầu cười ngây ngô, kéo tóc xuống che nửa khuôn mặt, bước từng bước nhỏ chạy tới ôm lấy cánh tay Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi nghiêng đầu, cô gái từng tỏ vẻ cẩn thận trước mặt anh, bây giờ đáng yêu như một đứa trẻ được nuông chiều. Anh cởi áo khoác của mình và che cho cô: "Cẩn thận bị cảm lạnh. Áo khoác đâu?"

Trên lưng có thêm một bộ áo gió, trong nháy mắt cơn gió lạnh đã bị sự ấm áp ngăn cách, Lư Dục Hiểu nắm chặt cổ áo: "Em quên mang theo."

"Trước khi anh đi, em có nói chuyện với Trình Nhượng vài câu, quên nhắc cho anh."

Lư Dục Hiểu phát hiện Thừa Lỗi rất thích nhận hết sai lầm lên người anh, thời gian ở chung này cô dường như chưa từng phạm sai lầm, tất cả đều là anh. Người có tính tình tốt như vậy, không hiểu vì sao vẫn có người sử dụng bạo lực đối với anh.

Mặc dù chủ đề này nhàm chán, Lư Dục Hiểu muốn biết tất cả mọi thứ về Thừa Lỗi: "Tại sao đám học sinh trung học hư hỏng kia bắt nạt anh."

Thừa Lỗi sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của cô: "Anh không quan tâm bọn họ."

"Lúc đó anh vừa mới nhập học sao?" Lư Dục Hiểu biết đám nam sinh xấu xa kia chuyên môn khi dễ người mới tới.

"Đúng vậy."

"Anh không để ý bọn họ, là bởi vì không thể mở miệng nói chuyện sao?" Lư Dục Hiểu đau lòng, muốn ôm anh.

"Ừm."

"Sau đó thì sao? Họ vẫn bắt nạt anh?"

Thừa Lỗi: "Không có."

Trong buổi học lễ phép, giáo viên nói nếu muốn trở thành người thuyết phục được mọi người, trước tiên phải biết bao dung nhường nhịn. Sinh ra trong một gia đình lớn đầy quy củ như Thừa Lỗi, từ nghi thức bàn ăn đến giao tiếp giữa các cá nhân đều có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, động tác tay chân quý phái là yêu câu cơ bản nhất.

Lư Dục Hiểu đã phá vỡ các quy tắc. Không ai nói với anh sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực, cô là người ít quy tắc nhất mà anh từng gặp. Mái tóc dài của cô bị giấu vào áo khoác, làm nổi lên chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu nhéo nhéo ngón tay cái của anh: "Bệnh của anh chữa khỏi khi nào vậy?"

Thừa Lỗi giơ tay lên, kéo tóc cô ra khỏi quần áo, dùng tay giúp cô chải vuốt lại, vén tóc dư thừa ra sau tai, bình tĩnh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.

Áo gió của anh mặc trên người cô rất dài, làm nổi bật thân hình nhỏ nhắn của cô, anh nhịn không được kéo cô vào khuỷu tay che chở, sợ một cơn gió sẽ thổi cô đi. Giống như cô đã từng bảo vệ anh.

Lư Dục Hiểu kéo mái tóc từ phía sau tai xuống, lấm bấm: "Kiểu tóc này dành cho tóc mái, để lộ khuôn mặt nhỏ, sao anh lại vén tóc lên?"

Thừa Lỗi: "..."

Cô gạt mái tóc lên má, đuôi tóc dán ở hai bên cằm, trông quyến rũ hơn hẳn.

"Bộ dạng này thật xinh đẹp." Lư Dục Hiểu không cho Thừa Lỗi đụng vào cô, bởi vì anh thích chỉnh lại tóc của cô khi có gió thổi.

Thừa Lỗi "ừm" một tiếng: "Rất đẹp."

Sợ cô bị cảm lạnh, không cố ý chậm lại bước chân. Áo gió của anh vừa nặng vừa dài, Lư Dục Hiểu mang giày cao gót đi rất chậm. Thừa Lỗi đi được hai bước lại dừng lại nhìn cô, chờ cô đến gần, lại tiếp tục đi về phía trước.

Đoạn đường xuống dốc, tay Lư Dục Hiểu lặng lẽ từ khe hở áo gió vươn ra, cầm ngón tay anh. Bàn tay to kia lập tức nắm lấy tay cô, đưa bàn tay cô vào lòng bàn tay của anh rồi nắm chặt. Thừa Lỗi rất thích nắm tay, ngón tay của cô rất nhỏ, mêm mại như không có xương, nắm rất thoải mái.

Lư Dục Hiểu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng ghẹo người đàn ông bên cạnh, chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Anh cảm thấy... tỷ lệ thổ lộ thành công của em là bao nhiêu?"

Hỏi xong, cô lại dường như hối hận nên rụt tay lại, biểu cảm không được tự nhiên, tự giải thích: "Anh đừng nói dối về xác suất chỉ vì sợ em tổn thương, cho dù xác suất bằng không em cũng sẽ trả nợ."

Thừa Lỗi đột nhiên bật cười ra tiếng. Lư Dục Hiểu nháy mắt mấy cái, cho rằng mình nhìn nhầm. Dưới ánh đèn đường, đường nét thanh tú của Thừa Lỗi vô cùng tuấn mỹ, đuôi mắt anh hướng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Trong nháy mắt, Lư Dục Hiểu cảm giác mình đã chết. Thì ra, một nam nhân cười rộ lên cũng có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Lư Dục Hiểu ngửa đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, biểu cảm giống như một tiểu hoa si.

(Tiểu hoa si: chỉ người con gái mê trai đẹp đến mất hết lý trí, rớt luôn cả não.)

"Em có thể, hôn đối tượng tỏ tình của em trước được không?"

Mắt Thừa Lỗi nhìn cô, trong mắt lưu lại ý cười còn chưa phai đi, anh nói: "Có thể."

Anh vừa đưa áo gió cho cô, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi. Góc áo ghim vào quần tây, vải mỏng bao bọc lấy vóc dáng người kia, lộ ra vài chỗ không cần thiết, vừa thích hợp để giải thích cái gì gọi là càng cấm càng dục.

(Càng cấm càng dục: càng tiết chế, ham muốn tình dục càng cao.)

Lư Dục Hiểu hướng tầm mắt xuống, dừng lại trên thắt lưng Thừa Lỗi. Cô tưởng tượng, tự tay mình cởi bỏ nó, phá tan khí chất quý phái đứng đắn của anh. Còn về thân hình kia, chỉ cần nghĩ đến thôi đã đủ khiến người ta huyết mạch tắc nghẽn.

Lư Dục Hiểu dũng cảm đã được thả tự do, Lư Tà Ác kia cũng theo đó mà xuất hiện.

"Bíp bíp --"

Tiếng còi xe điện của anh giao cơm hộp đã đánh thức Lư Dục Hiểu. Dưới chân cô lảo đảo, bị Thừa Lỗi kéo nhào vào trong lòng. Lấy lại tinh thần, Lư Dục Hiểu tức giận vì bị cắt ngang trí tưởng tượng. Sau đó, khuôn mặt của cô đỏ bừng.

Trên đường phố ... cô tự nhiên! Lại muốn giở trò lưu manh trong lòng.

"....."

Cái cô tiểu hoa si vừa rồi không phải là Lư Dục Hiểu. Là cô cũng không thừa nhận!

Lư Dục Hiểu kéo khăn choàng trên vai xuống, tâm hoảng loạn đưa cho Thừa Lỗi: "Nè."

Thừa Lỗi nhận lại, vắt lên cổ tay.

Lư Dục Hiểu: "Không phải muốn anh cầm, muốn anh khoác lên."

Thừa Lỗi: "..."

"Em không lạnh sao? Lạnh thì mặc nhiều hơn một chút."

Thừa Lỗi đánh giá một chút, nếu anh mặc cái áo choàng lông xù này, cơ hội bị hiểu lầm thành biến thái là khoảng 100%.

Anh trái lương tâm nói: "Không lạnh."

Lư Dục Hiểu kéo áo sơ mi của anh, cằm đặt lên ngực anh, ánh mắt nhìn mặt anh, tâm tư đang phiêu bạt khắp nơi. Cô câu có câu không nói chuyện phiếm với anh, cô cũng không cố ý, dường như đột nhiên không có gì đế nói với anh.

Có những mâu thuẫn còn tồn tại giữa hai người như nịnh nọt khách sáo, hay là mặt nạ giả dối của cô, mọi thứ đều do sự xuất hiện của váy công chúa và búp bê ma thuật mà biến mất. Thừa Lỗi nhìn chằm chằm hai ngón tay trắng nõn kia, muốn ủ ấm cho cô.

Lư Dục Hiểu hỏi: "Anh sẽ thích những cô gái theo đuổi anh sao như thế nào?"

Thừa Lỗi: "..."

Không đợi anh trả lời, cô lại có câu hỏi mới: "Thích nhiệt tình chủ động hay rụt rè hướng nội?"

Thừa Lỗi trả lời: "Nhiệt tình."

"Anh khó chịu à?" Lư Dục Hiểu có chút bất ngờ về sở thích chọn vợ của anh.

Thừa Lỗi phủ nhận: "Không có..."

"Cái gì?"

"Anh ổn."

"....."

Lư Dục Hiểu thiếu chút nữa đã trẹo chân. Có thể là do biểu hiện của anh trước sau như một, nên chữ này từ trong miệng anh nói ra liền bị thay đổi, không hiểu sao lại xấu hổ.

"Đúng, đúng rồi, anh ngây thơ'"

Đường viền môi của Thừa Lỗi mím chặt, giống như đang quyết định việc gì gian nan, anh nhìn cô hai giây: "Nếu em thích, anh có thể học."

"Khụ! --" Lư Dục Hiểu sặc nước miếng của mình.

"Thừa tiên sinh, anh thật sự rất biết nói chuyện phiếm nha."

Thừa Lỗi thông qua biểu hiện của cô để phán đoán: "Em nói trêu."

Lư Dục Hiểu sắp bị bộ dạng của anh làm cho cười sặc sụa. Thừa Lỗi nói ít, nhiều người nhầm lẫn rằng anh thích sự im lặng. Chính anh cũng nghĩ bản thân mình như vậy, cho đến lần thứ hai anh gặp lại Lư Dục Hiểu.

Những lời nói nhỏ nhặt giữ trong lòng, Thừa Lỗi có chút không quen: "Sao không nói lời nào? Hiểu Hiểu.'

"Hả?" Lư Dục Hiểu mờ mịt: "Nói xong rồi." Cô rời khỏi vòng tay của anh: "A Phi bỏ bê công việc à?"

"Đây là đường một chiều, xe dừng hơi xa." Thừa Lỗi giải thích: "Nếu em lạnh, thì dựa gần anh."

Lư Dục Hiểu một lần nữa nằm trong lòng anh sưởi ấm, cũng không biết thân thể của anh làm bằng cái gì, trời lạnh như vậy, anh mặc ít quân áo nhưng trên người vẫn rất ấm áp.

Khóe miệng cô nhếch lên: "Nếu anh lạnh, hãy ôm chặt em."

Thừa Lỗi ôm chặt lấy cô. Suy nghĩ của Lư Dục Hiểu vẫn dừng lại ở vấn đề vừa rồi. Cô phân tích một chút, thời gian Thừa Lỗi đi học trung học, bởi vì ảnh hưởng hormone của thuốc dẫn đến béo phì, sau khi ngừng thuốc mới về nước điều trị, vậy lúc đó anh hẳn là chưa từng yêu đương.

Lúc trước nghe Tiêu Nhuyễn nhắc tới bệnh của anh chữa khỏi từ thời trung học, chắc hẳn là từ giai đoạn cuối lớp 11 đến hết lớp 12. Chính là lúc phấn đấu muốn mạnh mẽ, hẳn là cũng không có tâm tư gì yêu đương.

Vậy chỉ còn giai đoạn ở trường đại học. Ảnh hồi đại học của anh cô đã nhìn thấy khi cô ở London, đẹp trai đến nghẹt thở.

Lư Dục Hiểu chọn một lứa tuổi có nhiều khả năng yêu đương nhất của Thừa Lỗi đặt câu hỏi: "Lúc anh học đại học có nhìn trúng cô nào không?"

"Không."

"Vậy, sau khi tốt nghiệp thì sao?"

"Không."

"Mấy năm đó, anh chưa từng gặp qua nữ sinh xinh đẹp sao?"

Không có ấn tượng gì trong Thừa Lỗi: "Có thể do không chú ý."

Lư Dục Hiểu: "Anh lớn lên đẹp như vậy, không có nữ sinh nào tỏ tình với anh à?"

Thừa Lỗi thành thật nói: "Có."

Lư Dục Hiểu lập tức cảnh giác: "Có mấy người? Nhiều không? Anh trả lời họ như thế nào?"

"Ngài Thừa." A Phi mở cửa xe, thúc giục: "Thưa phu nhân, mau lên xe đi, chỗ này không cho dừng xe."

Thừa Lỗi thở phào nhẹ nhõm.

Lư Dục Hiểu ghét bỏ nói: "Cậu không phải là tài xế kiêm vệ sĩ của ông chủ sao? Còn sợ bị trừ điểm à."

A Phi chia sẻ: "Đây là xe của ngài Thừa"

Lư Dục Hiểu: "..."

Ngồi vào trong xe, Lư Dục Hiểu vẫn chưa nguôi ngoai, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Mấy người?"

Thừa Lỗi đỡ trán, nắm lấy tay cô, biểu cảm mang theo một tia bất đắc dĩ khó nói: "Không nhớ rõ."

Lư Dục Hiểu không biết xấu hổ hỏi: "Vậy... từng thổ lộ qua mấy người còn nhớ không?"

"......"

Sau khi bệnh xong thì Thừa Lỗi chỉ mất nửa năm để gầy đi. Sau đó, anh tiếp tục tập thể dục và giữ thân thể thật tốt. Lúc anh lột xác có lẽ là lúc anh học năm nhất đại học. Từ đó về sau, nữ sinh có thiện cảm với anh rất nhiều, tỏ tình cũng nhiều.

Đặc biệt là sau khi anh tiếp quản công việc làm ăn của ông nội, không hiểu sao con gái vây quanh anh nhiều vô số kể. Những lời tỏ tình điên cuồng, nhưng trái tim anh không rung động. Lễ nghi quý tộc học từ nhỏ, khoảnh khắc đó đều trở thành gông xiềng, bị đám con gái nhiệt tình phóng khoáng dùng những từ ngữ trêu chọc.

Anh lựa chọn tiếp tục câm và điếc. Thừa Lỗi tránh ánh mắt của Lư Dục Hiểu, dỗ dành cô: "Không có."

Lư Dục Hiểu lần này yên tâm. Anh chưa từng được các cô gái khác tỏ tình, có nghĩa là anh chưa có khả năng miễn dịch! Vậy... tỷ lệ thành công của cô có thể được cải thiện rất nhiều.

Lư Dục Hiểu gần đây rất cố gắng. Ngoại trừ kỳ thi tuyển sinh đại học, cô chưa bao giờ cố gắng như bây giờ. Người khác tức giận đùng đùng vì hồng nhan, cô là vì trai đẹp. Trai đẹp này còn là một người đàn ông thẳng, robot thiếu cảm xúc, khó nắm bắt.

May mắn thay, cô là người vợ công khai của anh, ngay cả khi theo đuổi thất bại cũng có thể dựa vào kế hoạch mà tính toàn. Ngoài ra, Lư Dục Hiểu không thể nghĩ được bất kỳ ưu thế nào của cô.

Lư Dục Hiểu tạo một nhóm nhỏ, thêm Lâm Phồn Tư và Cậu Trần gầy gò vào để nói chuyện cầu cứu.

Cậu Trần gầy gò nói: "Hóa ra hôm đó chị đại bỏ trốn, là bởi vì phải làm cô dâu cho ông chủ sao!"

Lâm Phồn Tư: "Không phải người cũng ở bên cậu rồi sao? Cậu vẫn còn theo đuổi à?"

Cậu Trần gầy gò: " Theo đuổi đã đành, còn cần phải thấp thỏm lo sợ thế kia?"

Lư Dục Hiểu đặt điện thoại di động lên bàn, hai tay chống cằm, thở dài: "Nếu có thể xác định anh ấy 100% thích tớ, tớ cần phải lo lắng như vậy sao?"'

Cậu Trần gầy gò: "Hiếu rồi. Cậu sợ anh ta tìm cậu kết hôn chỉ để thực hiện ước mơ, nhưng mà khi chính thức ở chung, phát hiện cảnh còn người thì mất, mười năm trước yêu cậu như nữ thần, mười năm sau lại tỉ mỉ quá, phát hiện nữ thần cũng chỉ có như thế. Vì vậy, vào một ngày mưa buồn, cả hai cậu sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này với nhạc nên buồn. Phải không?"

Lư Dục Hiểu: "... Phải, nhưng bọn tớ sẽ không ly dị."

"Vậy tớ biết rồi." Cậu Trần gầy gò kết luận: "Cậu tự ti, vì không đủ tự tin."

Lâm Phồn Tư: "Tại sao cậu ấy không tự tin?"

Lư Dục Hiểu: "Bởi vì tớ nợ anh ấy tiền."

"Được rồi! Vấn đề đã được giải quyết, trả lại tiền, trả hết nợ, hai cậu sẽ bình đẳng."

"Không phải lần trước cậu lừa được rất nhiều tiền từ tên Vương Chí Lâm kia sao? Sao rơi vào túi cậu vẫn không đủ trả tiền à?"

"Còn mộ bia của ba tớ, cộng lại gần hai trăm vạn đó, đâu có đủ."

"Không phải cậu bán thân an táng cha sao? Tiền nghĩa trang không được tính."

"Vậy không được, tớ và anh ấy là tình cảm trong sáng! Tổng cộng là 169 vạn nhân dân tệ. "Lư Dục Hiểu chột dạ bỏ bớt 1 con số 0: "Vậy... tớ góp 160 vạn?"

"Cái cậu này, cậu cho luôn 9 vạn tệ đi."

Lư Dục Hiểu giả ho một tiếng.

Lâm Phồn Tư: "Được, cậu tính xem còn thiếu bao nhiêu, các chị em góp lại cho cậu."

Lư Dục Hiểu ôm máy tính tính toán.

Sau khi thanh toán tiền hoa hồng, tiền lương của cô không còn bao nhiêu, Tú Trang nửa năm nay kiếm được tiền đều đầu tư vào tuyên truyền và livestream tặng quà. Tuy nhiên, mỗi tháng Thừa Lỗi đều cho cô tiền tiêu vặt vào ngày 15 hằng tháng. Cộng lại cũng gần 100 vạn. Lư Dục Hiểu đem toàn bộ tài sản cộng lại với nhau.

"Còn kém 12 vạn."

"Mẹ ơi! Phú bà! Cậu cũng giỏi kiếm tiền nhỉ?"

Lư Dục Hiểu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Trong đó 120 vạn, là chủ nợ nhà tớ cho tớ tiền tiêu vặt."

"Mẹ ơi, giết tớ rồi đem đi trả nợ đi!"

Lâm Phồn Tư vừa thế chấp để mua nhà: "Tớ có 8 vạn, phải để lại chút tiền xe tiền nhà, cho cậu 7 vạn."

Cậu Trần gầy gò rất sảng khoái: "Ở đây tớ có 10 vạn."

Lư Dục Hiểu biết hai người này đều là người mới đến, vừa mới đổi nghề, lại vừa thế chấp mua xe mua nhà.

"Không cần, các cậu giữ lại đi, tớ có biện pháp kiếm tiền." Cô cố gắng làm cho lời này của mình nghe có vẻ tràn đầy tự tin.

"Không lẽ cậu tính livestream bán đồ gì đó ngoài sườn xám à? Đừng, người hâm mộ khó khăn lắm mới tích lũy được đấy, cậu phải trân trọng họ!"

"Chỉ bán sườn xám thôi."

Lư Dục Hiểu dẫn theo một nhóm người tuổi đã xế chiều đi tham quan Tú Trang.

Là Tiêu Nhuyễn đề cử cho cô, hầu hết họ đều là cán bộ về hưu của các doanh nghiệp trong nước, rất thích nghề thủ công truyền thống của tổ quốc, hơn nữa thương hiệu Tú Trang đã có tiếng tăm, con cái của họ cũng đều nghe qua, có người còn là fan của anh phát ngôn viên.

Lư Dục Hiểu có cơ sở fan ổn định, còn có anh phát ngôn giúp sức, những đợt đoàn xuống tham quan, thu nhập tương đối khả quan. Chỉ trong 1 tháng, Lư Dục Hiểu có thể kiếm đủ một nửa.

3 giờ chiều. Lư Dục Hiểu bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Mặt cô không chút thay đổi, vẻ mặt cao quý lạnh lùng, được mười mấy người già vây quanh, sinh ra được yêu thương nhưng lại cực kì chuyên nghiệp, dùng thanh âm không chút phập phồng của cô nhắc nhỏ: "Chú ý dưới chân, cẩn thận bậc thang nha, sơn chưa khô, vị tỷ tỷ kia ngực ưỡn lên một chút."

"......"

Phần bình luận tất cả đều là "Ha ha ha ha ha" đầy màn hình.

"Người dẫn chương trình thật tài năng, vừa nhìn đã thấy không nuôi nổi."

"Chị Hiểu Hiểu, chị chân thành một chút đi ha ha ha!"

"Vì cái gì mà những người già này lại thích bộ dáng của cô ấy, ha ha cười chết tôi mất!"

"Bởi vì cô ấy trông rất đẹp!!"

Bác gái kia quay đầu lại: "Con gái, đang trực tiếp sao? Có ai coi không? Cháu gái bà có ở đó không?"

"Tiện thể giúp bà hỏi cháu gái bà có ở đây không!"

Thiếu chút nữa Lư Dục Hiểu bị nhóm người nhiệt tình thời thượng này ép ra khỏi ống kính. Sau khi tham quan Tú Trang, Lư Dục Hiểu dẫn theo nhóm người già tham quan phòng triến lãm.

Cuối cùng cũng có thể lười biếng, nghỉ ngơi một lát. Lư Dục Hiểu tắt livestream, mua một ly trà sữa uống.

Bác gái đeo túi LV cười tủm tỉm nói: "Con gái, con có thể chụp ảnh với bác không? Cháu gái bác rất thích xem con phát sóng trực tiếp, trước khi đi đặc biệt nhắc nhở bác chụp ảnh với con làm kỷ niệm!"

Lư Dục Hiểu: " Được ạ."

"Cháu gái bác nói con rất đẹp trai, đặc biệt là...ừm.à... Cái gì ta, ôi, lạnh lùng! Ta thấy con là một cô gái rất dịu dàng, đúng là nói bậy mà."

Một bác gái khác cũng tham gia náo nhiệt: "Còn cháu trai của bà! Cũng rất thích con, hôm nay nó cũng ở đây!" Nói xong liền kéo theo Lư Dục Hiểu, nhiệt tình mời: " Hiểu Hiểu, con cũng chụp ảnh chung với gia đình bà nhé?"

Tình huống khó từ chối, Lư Dục Hiểu chỉ có thể đồng ý: "Được."

Kết quả là có sáu bảy thằng nhóc. Lư Dục Hiểu chụp chung từ nhà này sang nhà khác.

Lúc chụp ảnh, fan nhút nhát ngượng ngùng đặt tay lên vai, không quá đáng, hơn nữa quý ông kia cũng không nắm tay cô, không đụng phải cô. Bà cứ ở bên cạnh nhìn, cũng không tiện làm nản lòng người già, Lư Dục Hiểu cố nén tâm lý mâu thuẫn, chụp ảnh xong liền nhanh chóng chuồn đi.

Giao họ cho chị hướng dẫn viên du lịch, Lư Dục Hiểu thì về khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay Lư Dục Hiểu mặc sườn xám màu xanh nhạt thêu lá trúc, mẫu mới độc nhất vô nhị, tơ lụa thượng hạng khoác lên người cô, trước hở sau vểnh lên, không nhìn thấy một miếng thịt thừa.

Mái tóc đen xoăn nhẹ nhàng rơi xuống vai phải, phía trên tai trái có một cái kẹp tóc nhỏ, lộ ra đuôi mắt xinh đẹp cùng gương mặt trắng nõn. Vẻ đẹp lạnh lùng, ngạo mạn hòa chung dịu dàng tươi sáng, tỏả ra trên người cô không hề xung đột.

Giống như Lâm Phồn Tư, chỉ cần Lư Dục Hiểu không mở miệng nói chuyện, nhất định xứng đáng là tuyệt sắc mỹ nhân của cổ điển phương Đông.

Khu thắng cảnh náo nhiệt nhất, Lư Dục Hiểu xuất hiện chính là một cảnh quan, tỷ lệ ngoảnh đầu lại nhìn là cực kỳ cao, thỉnh thoảng có vài nhiếp ảnh gia lấy cô làm tiêu điểm chụp ảnh.

Điện thoại di động hiện số của "chủ nợ".

Lư Dục Hiểu trả lời điện thoại, vui vẻ nói: "Đoán xem em là ai?"

Thừa Lỗi: "Bé Ngoan."

Lư Dục Hiểu sửng sốt một chút, nhếch môi cười rộ lên: "Đoán đúng rồi, giỏi quá."

Giọng của Thừa Lỗi có chút buồn bực: "Ừm, anh còn biết em mặc một thân màu xanh lá."

Lư Dục Hiểu ý thức được điều gì đó, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám người, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thừa Lỗi đứng ở ngoài cứa lớn. Đầu tiên là cô thấy ngạc nhiên một chút. Nhưng chỉ vỏn vẹn trong hai giây.

Mấy phút trước khi chụp ảnh chung, có thể đã bị anh nhìn thấy không? Thừa Lỗi không thích người đàn ông khác chạm vào cô, lần trước bởi vì Lãng Việt cùng cô ngồi cùng một chiếc xe, anh còn giận dỗi một trận. Lần này đến sáu hoặc bảy người.

Lư Dục Hiểu trong lòng "lộp bộp" một tiếng, căng thắng liếm miệng một cái. Giả vờ không có gì xảy ra. Cô đi tới trước mặt Thừa Lỗi, kéo cánh tay anh, nháy mắt mấy cái, ngữ điệu ra vẻ thoải mái:

"Cái gì mà màu xanh lá cây, rõ ràng là màu xanh."

Đôi mắt lạnh lùng của Thừa Lỗi thản nhiên liếc về phía vai phải của cô, đường nét trên gương mặt anh tuấn chuyển sang căng thẳng: "Rõ ràng là màu xanh lá cây."

Lư Dục Hiểu giả vờ không hiểu được câu nói của anh. Cũng không biết anh học được loại giễu cợt này từ đâu ra. Nhưng mà biếu cảm lúc này của anh nhìn qua, gương mặt quá thật có chút xanh.

Thừa Lỗi mặt không chút thay đổi nắm lấy tay cô, siết chặt mười ngón tay cô, lạnh nhạt hỏi: "Không phải nói muốn theo đuổi anh sao."

Lư Dục Hiểu hơi sững sờ.

'.... Ờm, phải."

Cô đã cố gắng hết sức rồi, gần đây cô đã xài hết ba chai kem chống nắng.

Biểu cảm chịu đựng, đột nhiên nhẹ giọng nói:"Quên đi."

Đây là đòn giáng mạnh vào cô.

Trái tim Lư Dục Hiểu trầm xuống: "... Vì như thế mà anh bỏ em sao? Anh Lỗi."

Thừa Lỗi đối diện với ánh mắt tủi thân của cô, rốt cuộc nhịn không được, thốt lên: "Thôi để anh theo đuổi em vậy."

Lư Dục Hiểu cảm thấy bị hạ thấp: "Tại sao?"

Hai giây sau.

Lư Dục Hiểu: "?"

Anh vừa nãy...đã nói..cái gì. Anh theo đuổi cô...sao? Ý anh là anh đến để theo đuổi cô sao!?

Không đợi cô phản ứng, Thừa Lỗi hỏi: "Điện thoại di động đâu?"

Lư Dục Hiểu ngoan ngoãn đáp: "Ở trong túi xách."

"Xem tin nhắn đi."

Trong lúc này Lư Dục Hiểu cảm giác mình thật sự trở thành một bình hoa không não, trong đầu tràn đầy hai chữ "mờ mịt", mất cả trí tuệ và tri thức.

Cô chậm chạp lấy điện thoại ra. Thực sự có một tin nhắn văn bản chưa đọc. Đó là một lời nhắc chuyển khoản ngân hàng.

Lư Dục Hiểu giật mình, ngẩng đầu: "Hôm nay là..."

"Mùng một."

"....."

Thì ra lời tỏ tình trước đó của cô, đã trôi qua một tháng rồi. Lư Dục Hiểu mở tin nhắn, thấy rõ số tiền chuyển là một chuỗi số không.

"...... Tại sao là 100 vạn?"

Thừa Lỗi nói: "Tiền tiêu vặt của em đã tăng lên."

"...."

"Gom đủ chưa?" Anh lấy tay búng nhẹ trán cô: "Nhanh trả lại tiền đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro