24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng ngủ rất yên lặng, bên ngoài là tiếng gió lớn, tiếng của nhánh cây cổ thụ đập vào cửa sổ thủy tinh.

Kim Ami ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, rồi ngáp một cái, thuận tiện "Ừm" một tiếng: "Nói cái gì?"

"Có bôi thuốc không?"

"Có."

Jeon Jungkook không giỏi giao tiếp, lười nhác dựa vào đầu giường, cong chân, dáng vẻ thờ ơ, cũng không nói lời nào.

Kim Ami ôm chân, gối lên đầu gối đợi một lúc rồi nói: "Jeon Jungkook."

"Hả?"

"Cậu vẫn chưa ngủ à?"

"Ừ."

Kim Ami nhìn đồng hồ xuyên qua ánh trăng bàng bạc: "Muộn lắm rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu."

"Tự mình mệt rồi nói vậy." Jeon Jungkook cười rộ lên: "Cậu rất biết dỗ người khác đấy."

"......"

"Ngủ đi." Jeon Jungkook hút xong một điếu thuốc rồi nói: "Ngủ ngon."

———

Ngày hôm sau, vừa thức dậy thì Kim Ami đã phát hiện mắt cá chân không còn sưng như tối hôm qua nữa, chỉ có điều là vết bầm tím đã nổi lên, nhìn qua rất đáng sợ, lúc đi còn đau đến mức nóng lên.

Cô gọi xe đến trường, khập khiễng bước vào phòng học.

Chuyện xảy ra trong trận bóng rổ ngày hôm qua đã sớm bị người ta đăng lên diễn đàn của trường, tuy lúc ấy Im Nayeon đã đi rồi nhưng cũng có thể nhìn thấy ở trên mạng, vừa thấy Kim Ami đến đã kéo cô lại, hỏi cô có sao không.

"Không sao." Kim Ami cười cười: "Chỉ trẹo chân thôi."

"Nhìn rất nghiêm trọng mà, đám trường số 7 kia đúng là thứ không ra gì, đã chơi bẩn thì thôi đi, sao lại còn dính dáng đến cậu chứ?"

Kim Ami lắc lắc đầu: "Thật sự không sao."

Im Nayeon còn muốn nói thêm gì đó thì lớp phó bỗng nhiên gõ gõ cửa, nói: "Kim Ami, thầy chủ nhiệm tìm."

Im Nayeon kiên trì đỡ cô đến cửa văn phòng.

Kim Ami đẩy cửa bước vào, thầy chủ nhiệm vẫy tay với cô: "Kim Ami, em lại đây."

"Thời gian thi môn Vật lý đã có rồi, là tháng ba năm sau, trừ nghỉ đông ra thì thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, trường mình rất coi trọng kỳ thi lần này, định mời giáo viên ở ngoài về dạy cho em vàSeo In, bắt đầu từ ngày mai, sau khi tan học sẽ cho các em học bù một giờ."

Kim Ami sửng sốt, vừa muốn mở miệng thì đã bị chủ nhiệm lớp ngắt lời, ông biết Kim Ami muốn nói gì.

"Thầy cũng biết hoàn cảnh gia đình của em, biết em vất vả, nhưng em phải nhìn xa hơn, tương lai không giống như bây giờ, em nhất định phải biết rõ cái gì mới quan trọng với em nhất."

Thầy chủ nhiệm nói: "Cho nên thầy hy vọng em nghiêm túc suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này cố gắng đừng đi làm thêm, có khó khăn gì thì có thể tới tìm thầy, em cứ tập trung vào cuộc thi, em là một cô bé thông minh, chịu bỏ ít thời gian và công sức, đoạt giải chắc chắn không thành vấn đề."

Kim Ami biết lòng tốt của thầy, độ khó của đề thi quốc gia đã tăng lên rất nhiều, Kim Ami cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thật ra trước đó cô cũng đã từng suy nghĩ vấn đề này rồi.

Hơn nữa, bây giờ còn có số tiền mà Kang Minyoung đưa cho, ít nhất cũng chưa cần dùng tới.

Kim Ami gật đầu, nói cảm ơn với thầy.

Đang chuẩn bị rời đi thì lại bị thầy gọi lại: "Kim Ami."

Vẻ mặt của ông ấy có chút do dự, thoáng nhìn Kim Ami rồi nói: "Có một số việc, chính em cũng phải biết cân nhắc."

Kim Ami sửng sốt: "Việc gì ạ?"

"Gần đây trong trường có không ít bạn học bàn tán nên ít nhiều gì thầy cũng biết chuyện của em với Jeon Jungkook ở lớp 2-7 kia." Thầy nói: "Tên nhóc kia ngày nào cũng không tới trường, hôm nay cũng vậy, thầy tin đứa nhỏ thông minh như em chắc là cũng hiểu rõ."

Có lẽ thầy chủ nhiệm cũng bị vẻ ngoài của Kim Ami đánh lừa nên tưởng là Jeon Jungkook chủ động trước.

Nhưng lại không biết tất cả những điều này đều là cô cẩn thận từng bước, cố tình tiếp cận.

Kim Ami rũ mắt, bất động thanh sắc: "Vâng, em biết rồi ạ."

———

Rời khỏi văn phòng quay lại lớp học, đi ngang qua lớp 2-7.

Quả nhiên Jeon Jungkook không tới trường, chỗ ngồi vắng vẻ, không ai ngồi.

Mãi đến lúc tan học, Jeon Jungkook cũng không tới, cũng không nhắn tin Kakao tìm cô.

Kim Ami gọi điện thoại cho ông chủ của quán game, nói rõ tình huống của mình. Trước đây, ông chủ là bạn tốt củaKim Hyunsik, đương nhiên là lập tức đồng ý.

"Không sao, dù sao bên kia cũng dễ tuyển người." Ông chủ nói.

"Vậy mấy ngày tới cháu sẽ xin nghỉ ở trường học vài ngày, chờ chú tìm được người rồi mới nghỉ."

"Không sao, vốn dĩ cũng chỉ là buôn bán nhỏ thôi, dù sao mấy ngày nay cũng là thời gian làm việc, đóng cửa mấy ngày cũng chẳng sao, hôm nay cháu cứ về nhà nghỉ ngơi đi."

Kim Ami dừng lại: "Hôm nay cháu vẫn có thể làm, chúng cháu vẫn chưa bắt đầu học bù."

Ông chủ cười: "Thật sự không cần đâu, cũng chỉ có một đêm, hôm nay cháu phải về nhà nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi, chú còn đang đợi cháu thi đậu Seoul rồi làm chiêu bài sống cho quán game nữa đây."

Không lay chuyển được ông chủ, Kim Ami nói cảm ơn, rồi lại xin lỗi, sau đó cúp điện thoại.

Đi tới cổng trường, cô bỗng nhiên nghe được âm thanh bàn tán của nhóm nữ sinh phía trước.

"Chị họ của tớ học ở trường số 7, nghe nói hôm nay Jeon Jungkook lại đến đó đánh

Min Suk thêm một trận nữa, đánh tới mức người ta phải vào bệnh viện."

Tim Kim Ami hẫng một nhịp, rồi lại đập mạnh mẽ trong tức khắc, kéo theo đó là cảm giác bất an.

"Má ơi, thật hay giả vậy, đừng nói là bởi vì chuyện của Kim Ami trên diễn đàn à nha."

"Chắc chắn là vậy, nếu không thì sao, trước kia Jeon Jungkook cũng lười chủ động trêu chọc MIn Suk, lần này lại trực tiếp đến trường cấp ba số 18 đánh người."

"Không phải cậu ta thật sự thích Kim Ami đó chứ?"

"Không thể nào, Jeon Jungkook ấy, tớ không nghĩ cậu ta sẽ thật lòng thích cô gái nào đó đâu."

"Ha ha ha cũng phải, tớ cũng cho rằng cậu ta rất thích người bạn gái cũ kia của mình, kết quả vừa đảo mắt đã đá văng."

Kim Ami không còn tâm trạng để nghe tiếp nữa.

Trong đầu chỉ xoay quanh chuyện bọn họ nói, Jeon Jungkook đi đánh MIn Suk, ở cổng trường cấp ba số 7.

Kim Ami chịu đau bước nhanh về phía trước vài bước, gọi một nữ sinh trong nhóm đó lại: "Bạn học, chào cậu."

Nữ sinh quay đầu lại nhìn thấy người mình khua môi múa mép đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, lập tức xấu hổ không thôi, nhưng dường như Kim Ami cũng không tức giận, cũng không phải tới hưng sư vấn tội[2].

[2] Hưng sư vấn tội: phát động quân đội đến để hỏi tội, hoặc để chỉ một người tức giận tập hợp nhiều người đến để chất vấn đối thủ, ở đây ý chỉ Kim Ami không phải đến để hỏi tội

Nữ sinh đỏ mặt, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi cậu nói Jeon Jungkook..." Kim Ami dừng một chút: "Cậu có biết cậu ấy có bị thương hay không không?"

"Hả?"

Nữ sinh chớp mắt: "Cái này mình cũng không rõ lắm, chắc là không có đâu, không nghe người khác nói đến chuyện này."

Kim Ami thầm thở ra một hơi: "Cảm ơn cậu."

Cô không hy vọng Jeon Jungkook lại bị thương bởi vì chuyện của cô.

Cô đã mắc nợ anh đủ rồi.

Kim Ami gọi cho Jeon Jungkook.

Nhạc chờ vang lên một hồi lâu cũng không có ai nhận điện thoại.

Kim Ami rũ rũ mắt, vừa lúc có một chiếc taxi trống chạy đến, Kim Ami duỗi tay vẫy vẫy

Tài xế hỏi: "Đi đâu?"

Kim Ami im lặng một lúc lâu rồi nói ra địa chỉ nhà của Jeon Jungkook.

Qua mười lăm phút, xe taxi dừng lại trước căn nhà nhỏ kiểu Tây vắng vẻ.

Kim Ami nói cảm ơn với tài xế rồi bước xuống xe, trong sân có mấy khóm hoa cúc vân anh khác màu, trái một khóm phải một khóm, màu nào cũng có, có chút lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người trồng những khóm hoa này là một người sống tình cảm, cũng là một người cực kỳ yêu đời.

Kim Ami ấn chuông cửa, không ai trả lời.

Cô lại gọi cho Jeon Jungkook, vẫn không có ai nghe máy.

Chẳng lẽ không ở nhà sao.

Nhưng trừ cái này ra thì Kim Ami cũng không còn cách nào khác để liên lạc với Jeon Jungkook.

Trong ấn tượng của cô, phần lớn buổi tối Jeon Jungkook sẽ đi ra ngoài chơi với bạn bè, hẳn là cũng không về sớm, Kim Ami thở dài, bước xuống một bậc thang.

Cùng lúc đó, một tiếng "Cạch" vang lên, cửa mở ra.

Jeon Jungkook nhìn cô, nhíu mày: "Sao cậu lại tới đây?"

"Vừa rồi tôi nghe người ta nói, cậu đánh nhau với MIn Suk." Kim Ami nhìn da thịt lộ ra bên ngoài quần áo của anh: "Cậu có bị thương không?"

"Không."

Anh nói cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh.

Giống như đánh nhau với MIn Suk là vô duyên vô cớ, cũng không phải vì cô.

Kim Ami dừng lại, cẩn thận xem xét gương mặt của anh, sau khi chắc chắn không có vết thương nào mới nhẹ thở ra một hơi.

Jeon Jungkook mặc một cái áo khoác màu đen, dáng người linh hoạt, xoay người khóa cửa, bước xuống bậc thang: "Ăn tối chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy cùng ăn đi." Jeon Jungkook lạnh nhạt nói: "Với bạn của tôi."

Kim Ami sửng sốt, nhưng Jeon Jungkook đã tiếp tục bước về phía trước, cô nhỏ giọng đáp lại, rồi lê chân đuổi theo.

Đứng ở cửa nhà, Jeon Jungkook lại bắt một chiếc xe.

Suốt đoạn đường đi, anh vẫn luôn im lặng, hình như vẫn còn buồn ngủ, ngửa đầu nhắm mắt thư giãn, Kim Ami nghiêng đầu nhìn anh, theo động tác này, xương quai hàm của anh lưu loát sắc bén, góc cạnh rõ ràng.

Cũng theo động tác này, Kim Ami nhìn thấy vết máu trên cổ anh, bị cổ áo che đi hơn phân nửa, nhìn không rõ lắm, nhưng lại sờ sờ ở đó.

Hẳn là vừa rồi đã bị thương.

Kim Ami dời mắt, giờ khắc này, cô cảm thấy không nói nên lời.

Cô đã không nhớ rõ cảm giác có người làm chỗ dựa cho mình là như thế nào.

Trong trí nhớ của cô chỉ có một lần, lúc đó, cô vẫn còn học tiểu học, mặt cô vẫn còn béo mũm mĩm, làn da trắng nõn, hai mắt to tròn, ai nhìn thấy cũng khen cô giống búp bê.

Trong lớp có một cậu bé luôn bắt nạt cô để gây sự chú ý, một lần hai lần Kim Ami đều rộng lượng không so đo, nhưng càng về sau lại càng tệ hơn, có một tiết thể dục học nhảy xa, cậu ta cố ý duỗi chân gạt chân cô, hại cô ngã một cái, đùi chảy máu ròng ròng.

Tuy có thể hiểu là cậu ta không biết hành động đó sẽ gây ra tai hoạ, cũng không phải là chuyện gì quá xấu, nhưng đó lại là lần duy nhất mà Kim Ami thấy bố tức giận.

Không chịu đồng ý lời giảng hòa của phụ huynh cậu bé một cách dễ dàng, nhất quyết phải cho cậu ta chuyển lớp, sau đó không để cho cậu ta đến gần bắt nạt cô nữa.

Kim Ami chỉ đứng ở phía sau bố, bả vai của ông dày rộng, mang đến cảm giác cực kỳ an toàn.

Giống như chỉ cần có bố ở đó thì cô sẽ không sợ bất cứ thứ gì hết.

Nhưng cuộc sống có bao giờ yên bình, như vậy mới đủ để chứng minh thế sự vô thường, thăng trầm lên xuống

Không biết là từ khi nào, Kim Ami đã có thói quen tự tạo cảm giác an toàn cho bản thân mình, tự mình đối mặt với mưa rền gió dữ, cô vốn không nghĩ tới bị thương, bị ức hiếp có thể nói với người khác.

Mãi đến khi Jeon Jungkook dùng thái độ không kiên nhẫn, bực bội, lạnh lùng này, ép cô nói ra sự uất ức của bản thân, buộc cô thừa nhận nỗi đau.

———

Xe dừng lại trước một quán ăn.

Tuy mặt tiền của quán cũ nát chật hẹp, nhưng cũng có rất nhiều người.

Jeon Jungkook vừa xuống xe đã có người chào hỏi với anh, nói được một nửa thì nhìn thấy Kim Ami ở đằng sau, sau đó dừng lại, gật đầu, gọi: "Chị dâu."

So với những câu cợt nhả trước đó, thì một câu "chị dâu" này hiển nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Kim Ami sửng sốt, cũng gật gật đầu với người đó: "Cậu gọi tên của tôi là được rồi, Kim Ami."

"Vâng vâng vâng, chị dâu."

"......"

Jeon Jungkook nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô, không nói gì hết.

Đi vào phòng bao, bên trong có mười một mười hai người, đều là những tên làm đau đầu có tiếng của Jangsa, gần như người nào cũng từng bị phạt, năm nào cũng nằm trong danh sách thông báo phê bình.

Kim Ami vốn định ngồi ở gần cửa, thì có một cậu nam sinh ở bên trong đứng lên: "Chị dâu ngồi ở trong đi."

Jeon Jungkook rũ mắt, thấp giọng: "Ngồi đi."

Bàn rất lớn nên không gian trong phòng cũng không rộng là bao, muốn đi vào trong thì phải chuyển chỗ của rất nhiều người, Kim Ami không muốn làm phiền người khác: "Ngồi đây là được rồi."

"Chỗ này chủ yếu để phục vụ." Jeon Jungkook nói: "Ngồi bên trong đi."

"..."

Mọi người sôi nổi đứng dậy lui ra, Kim Ami vừa nhỏ giọng nói "Ngại quá" vừa đi vào bên trong, còn Jeon Jungkook thì ngồi ở bên cạnh cô.

Anh ngồi xuống, nam sinh bên cạnh liền rót cho anh một ly rượu.

Jeon Jungkook nhìn lên bàn, không có đồ uống, nên nghiêng đầu hỏi: "Uống gì?"

"Nước lọc là được rồi."

Anh khẽ nhíu mày: "Uống nước trái cây không?"

"Sao cũng được."

Đúng lúc nhân viên phục vụ đi vào, Jeon Jungkook nói: "Lấy thêm ly nước dưa hấu."

Đồ ăn liên tục được bưng lên, một đám người vừa ăn vừa nói chuyện, còn không ngừng cụng ly, Jeon Jungkook cũng uống không ít, anh uống rất nhanh, một lần nửa ly.

Kim Ami nghiêng đầu nhìn, thấy vẻ mặt của anh vẫn còn tỉnh táo, không có dấu hiệu say.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Jeon Jungkook nghiêng đầu, nhướng mày.

Kim Ami lắc lắc đầu: "Không có gì."

Anh cúi người tới gần, kề vào tai cô, hơi lạnh và mùi rượu chui vào bên tai cô: "Tôi xuống dưới tính tiền."

"Ừm."

Jeon Jungkook vừa đi, điện thoại trong tay Kim Ami vang lên, là bác sĩ Cha gọi tới.

Mi tâm của cô nhảy dựng, chắc chắn là đã có kết quả kiểm tra của bà nội.

Kim Ami đến phòng vệ sinh nghe điện thoại: "Alo, bác sĩ Cha."

"Vãn Vãn, đã có kết quả kiểm tra của bà nội cháu rồi." Bác sĩ Cha nói: "Chú có xem qua rồi, bởi vì tuổi tác của bà đã cao nên có vài chỉ tiêu không ổn định, làm phẫu thuật thì có lẽ có chút nguy hiểm."

Kim Ami sửng sốt, chỉ cảm thấy máu trong khắp cơ thể sôi trào, đôi tay trở nên lạnh lẽo.

"Tại sao ạ?" Kim Ami miễn cưỡng giữ bình tĩnh: "Không phải lần trước chú nói, sức khỏe của bà tốt, tuổi cũng không lớn lắm, làm phẫu thuật cũng không phải vấn đề gì lớn sao?"

Bác sĩ Cha tạm dừng, như rất khó mở miệng: "Lần kiểm tra này có vài chỉ tiêu mới, số liệu cũng không tốt lắm."

Kim Ami im lặng, đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Bác sĩ Cha nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ami, bệnh của bà nội vẫn rất ổn định, phẫu thuật cũng có nguy hiểm, thật ra tiếp tục trị liệu như vậy cũng là một cách hay."

Cả người Kim Ami không còn sức lực, lưng dựa vào tường dần tuột xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

Cuối cùng, cô cũng nhịn không được mà nức nở, từng giọt từng giọt lăn trên má, cô giơ tay che hai mắt lại: "Nhưng chỉ trị liệu như vậy thì bà nội chỉ có thể ở bên cạnh cháu thêm mấy năm."

Lúc này, bác sĩ Cha cũng im lặng.

Nhiễm trùng đường tiểu đến giai đoạn cuối sẽ xuất hiện rất nhiều hội chứng, cụ thể có thể sống bao lâu thì không ai có thể nói rõ được.

Cúp điện thoại, điện thoại rơi trên mặt đất, Kim Ami ôm đầu gối vùi mặt vào khuỷu tay, khóc không thành tiếng.

Bởi vì trước đó bác sĩ Cha đã nói với cô, sức khỏe của bà nội khá tốt, sau khi làm phẫu thuật cấy ghép, nhiều khả năng có thể khỏi hẳn.

Kim Ami đã cho rằng bà nội thật sự có thể làm phẫu thuật.

Nhưng đến bây giờ cô mới hiểu được, thứ đáng sợ nhất trong hoàn cảnh cùng cực không phải là muôn trùng khó khăn, mà là hy vọng vụt tắt trong chớp mắt.

Cô thật sự cho rằng mình đã nhìn thấy hy vọng, thật sự cho rằng bà nội có thể tiếp tục khỏe mạnh sống thêm rất nhiều năm, thậm chí cô đã nghĩ xong việc sau này học đại học cũng có thể đưa bà nội tới thành phố mới.

Đến bây giờ, những hy vọng đó hoàn toàn bị dập tắt.

Mà thậm chí, cô cũng đã lấy được 35tr của Kang Minyoung.

Vì cái hy vọng không tồn tại này mà cô đã sa đọa, trở thành người xấu.

Cô trở thành loại người mà mình ghét nhất, trước kia còn có thể thuyết phục bản thân mình, tất cả những thứ này đều là vì bà nội.

Nhưng bây giờ, hy vọng tan biến, cô hoàn toàn ngã vào vũng bùn nhơ nhớp, tội ác khắc sâu vào người cô, cũng không thể quay đầu lại được nữa.

Mấy ngày này, cô thận trọng từng bước, dối trá tính kế, đều thành công cốc rồi.

Cô đã không cần 35 tr còn dư lại kia, cũng không cần nghĩ mọi cách nhận được sự chú ý và yêu thích của Jeon Jungkook.

———

Lúc Kim Ami quay lại thì đã khôi phục được trạng thái ban đầu, không nhìn ra được trước đó cô khóc, chỉ là xung quanh đều trở nên u ám.

Jeon Jungkook vẫn chưa quay lại.

Kim Ami về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống không cẩn thận đụng phải cái ly, làm nước dưa hấu còn lại trong ly đổ ra hết, làm ướt quần của cô.

Cô thấp giọng nói câu "Xin lỗi", rồi luống cuống dọn dẹp.

"Không sao không sao." Nam sinh bên cạnh đỡ ly lên giúp cô, nhanh chóng rút vài tờ giấy khăn: "Chị dâu, gọi ly nước dưa hấu khác cho chị nha?"

"Không cần đâu." Kim Ami cố nén sự chua xót ở cổ họng.

Đúng lúc bọn họ đang rót rượu, đến bên cạnh Kim Ami, cười hỏi: "Hay là đổi đồ uống khác?"

Kim Ami ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.

Nam sinh không có ý gì khác, chỉ là hỏi han bình thường thôi.

Bây giờ trong mắt mọi người, cô và Jeon Jungkook là một đôi nên tất nhiên sẽ không có ai có ý nghĩ khác với cô.

Kim Ami cầm lấy cái ly, đưa lại gần miệng chai rượu..

"Uống thật sao?" Nam sinh sửng sốt.

Kim Ami rũ mắt: "Ừ."

Trước giờ cô chưa từng uống rượu, nhưng bây giờ cô quá khó chịu rồi

Thế nên muốn dựa vào câu "mượn rượu giải sầu" này.

Một đám nam sinh không phát hiện cảm xúc sa sút của Kim Ami, có lẽ là do dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày của cô, đồng thời ồn ào nói: "Chị dâu quyết đoán quá."

Rót đầy một ly, Kim Ami uống một ngụm.

Không khó uống như trong tưởng tượng, mà mang theo một chút cay đắng, hợp với cõi lòng của cô bây giờ.

———

Qua mười lăm phút, Jeon Jungkook mới quay lại.

Khi trở về, trên người còn nồng nặc mùi thuốc lá, chắc là khi tính tiền xong đã ra ngoài hút thuốc.

Anh về chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn Kim Ami một cái, cô dùng tay đỡ mặt, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng một góc mặt để lộ nét đỏ bừng bất thường.

Jeon Jungkook nhìn cái ly của cô.

Anh bắt lấy cánh tay của Kim Ami, kéo qua: "Cậu uống rượu?"

Kim Ami chậm rãi chớp mắt, phản ứng rõ ràng đã trở nên chậm chạp: "Ừ."

Jeon Jungkook nhíu mày: "Ai rót rượu cho cô ấy?"

Nam sinh rót rượu thật sự không có mắt, còn chớp mắt mập mờ với Jeon Jungkook: "Nhìn không ra chị dâu còn biết uống rượu, uống vài ly, lúc say về dễ làm."

Jeon Jungkook ngước mắt, không nói lời nào mà nhìn người nọ.

Đáy mắt anh ẩn chứa sự tức giận, cực kỳ không kiên nhẫn, trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám hé răng.

Tưởng Phàm đứng ra hoà giải: "A Jeon, thật sự là do Kim Ami tự muốn uống đó."

Jeon Jungkook lại nhìn Kim Ami, nhíu chặt chân mày, sau một lúc lâu, anh nắm cánh tay Kim Ami kéo cô đứng dậy, giọng nói lạnh đến đáng sợ, đang trên bờ vực bùng nổ.

"Đi thôi."

Lúc đi ra cửa phòng thì Jeon Jungkook ngừng bước, nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên người nam sinh vừa rồi: "Lần sau còn như vậy thì đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi."

Tiếp theo, "rầm" một tiếng, Jeon Jungkook đóng cửa đi mất.

Nam sinh thật sự cảm thấy có chút oan ức, nói với Tưởng phàm: "Không phải chứ, anh Kiêu giận tôi làm gì, cũng không phải tôi ép chị dâu uống."

Tưởng Phàm liếc cậu ta một cái: "Cậu ấy tức giận vì cái này à?"

"Nếu không không thì sao?"

"Mấy câu cậu mới nói vừa rồi, cái gì mà mang về dễ làm?" Tưởng Phàm nói: "Cậu quên tại sao A Jeon lại đến trường cấp ba số 7 đánh MIn Suk rồi à?"

Còn không phải là bởi vì đám người lắm mồm kia nói mấy lời khiếm nhã với Kim Ami sao.

Nam sinh vẫn cảm thấy oan ức: "Nhưng mấy lời vừa nãy của tôi cũng không quá đáng gì, hơn nữa, không phải trước kia chúng ta cũng như vậy sao, còn quá đáng hơn nhiều, cũng không thấy anh Kiêu như vậy."

"Những cô bạn gái trước kia của cậu ấy nghe được mấy lời này, nhưng Kim Ami không nghe được, cậu cũng không nhìn xem tính cách của mấy người đó như thế nào, còn tính cách của Kim Ami ra sao."

Tưởng Phàm dừng một chút, lại nói, "Hơn nữa, chẳng lẽ A Jeon đối xử với Kim Ami giống với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro