Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, tại nhà Tiêu Chiến.

Anh mở laptop, online.

Tại mục tìm kiếm, ngón tay thon dài gõ trên đó một hàng chữ "Cuộc Thi How To Save World"

Ánh mắt hắn đồng tử hơi co lại khi nhìn thấy hàng chữ, "người dẫn đầu sẽ có một chuyến đi du học Pháp quốc."

Du..học?!

Hắn ngây người

Nhưng..cậu có đi du học không là chuyện của cậu..nào có liên quan gì đến hắn đâu?

Tiêu Chiến gập lại laptop đứng lên đi đến bên cửa sổ, trầm ngâm nhìn ra bên ngoài.

_____________

Vương Gia

Phòng Nhất Thiên

Nhất Thiên nằm trên giường tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể nhìn về một cái gì đó xưa cũ.

_________phân cách tuyến hồi ức_________

Sợi dây chuyền này thật ra không phải của anh.

Năm năm trước, nó vốn dĩ là của Nhất Bác.

Là anh tranh giành cùng Nhất Bác, cuối cùng lấy kết quả chiến thắng. Bởi vì mẹ yêu cầu Nhất Bác đưa cho anh.

Không biết là tâm lý thỏa mãn, vẫn là có chút mất tự nhiên vì mang đồ người khác, anh chưa bao giờ để lộ mặt dây chuyền ra ngoài.

Chỉ duy nhất một lần bị lộ là lúc anh xém một chút bị té cầu thang, được một người kịp thời giúp đỡ.

Anh thấy rõ ràng ánh mắt của anh ta biến đổi trở nên kích động run rẩy khi nhìn thấy sợi dây chuyền.

Chẳng lẽ có huyền coe?

Hoặc là sợi dây chuyền này kà do nam nhân trước mắt tặng Nhất Bác?

Một cảm giác đố kỵ lan tràn trong tâm khảm anh. Vì cái gì Nhất Bác được một người đẹp trai soái khí như vậy tặng đồ, còn anh phải nhục nhã dùng đồ người khác?

Rõ ràng là cùng một gương mặt, cùng một giọng nói vì cái gì Nhất Bác học giỏi hơn anh? Vì cái gì Nhất Bác lại ưu tú hơn anh?

Điều anh không thể ngờ là, sợi dây chuyền này lại có thể khiến vương tử của trường theo đuổi anh.

Anh vẫn còn nhớ khi đó Tiêu Chiến vô cùng kích động, lại dè dặt hỏi anh.

"Em là người cứu anh bên hồ phải không?"

Anh nhanh chóng tính toán đứng lên. Bên hồ? Chứ không phải vụ rơi xuống hồ hai năm trước? Lúc đó anh cũng Nhất Bác cũng có mặt tại nơi này.

Chỉ là có đoạn thời gian Nhất Bác đi ra ngoài khi trở về một thân toàn bùn lầy hắc sắc chất lỏng.

Sau bị anh gặng hỏi mãi, Nhất Bác trả lời.

Hóa ra Nhất Bác cứu một người con trai bị rơi xuống nước. Liền là một trong đám nam nhân cắm trại bên cạnh kia.

Mà hiện tại, hẳn là người trước mặt đi?

Có lẽ nhận nhầm anh thành Nhất Bác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro