Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Thiên đứng ngoài phòng bệnh, có chút không cam lòng nhìn cà mèn chén cháo sáng sớm anh đã nhờ mẹ nấu nhừ.

Khi nhần thấy ba Tiêu cùng mẹ Tiêu cùng bác sĩ đi ta ngoài Nhất Thiên liền đi theo, định mang cà mèn trên tay điên xoáy hảo cảm, thì chợt nghe bác sĩ nhắc đến tình trạng của Tiêu Chiến.

Không biết vì sao anh lại dừng chân nép vào góc gần đó, lắng nghe.

Ánh không nghĩ mình lại nghe được một tin tức vô cùng kinh ngạc.

Tiêu Chiến khả năng sẽ không bao giờ lấy lại được thị giác?! Cho dù ghép mắt cũng chỉ có tỉ lệ thành công rất nhỏ.

Lúc trước chẳng phải nó là vẫn có cơ hội sao?

Nhưng..

Nếu nói như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với Tiêu Chiến từ nay sẽ trở nên..vô dụng?

Một người mù thì có thể làm gì?

Đừng nói không có khả năng thừa kế công ty, không có khả năng làm việc thậm chí cả những việc cơ bản nhất cũng phải người khác đến chiếu cố.

Cho dù Tiêu gia là gia đình có địa vị, nhưng lấy một người vô dụng ngay cả bản thân cũng không có khả năng chiếu cố tốt làm bạn đời là một sự lựa chọn ngu xuẩn.

Đó là gánh nặng.

Nhất Thiên nửa gương mặt chìm vào bóng râm, không rõ biểu tình.

Trong lòng cậu đã có quyết định.

Nhất Thiên cúi đầu nhìn tay mình, sau đó giơ lên cao, nhẹ thả cà mèn cháo vào sọt rác, sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện.
.
.
.
Nhất Thiên vừa rời đi, thì Nhất Bác đi tới.

Khi Nhất Bác định gõ cửa phòng bệnh thì bàn tay trên không trung chợt dừng lại.

Cậu phải nói gì khi đến thăm hắn đây?

Nhất Bác thở dài, gõ cửa phòng bệnh.

Có lẽ hắn đang ngủ nên không có trả lời, vì vậy cậu mở cửa đi vào.

Thả nhẹ bước chân, cậu đặt cà mèn cháo buổi sáng chính cậu dậy sớm nấu cho hắn lên bàn, nhẹ kéo chiếc ghế lại cạnh giường, sau đó ngồi xuống nhìn hắn.

Hơn nửa gương mặt hắn bị che bởi lớp gạc trắng muốt, đôi mắt tinh anh kia giờ cũng không lại sáng như viên ngọc.

Hắn nằm đó, an tĩnh, yếu ớt.

Nhất Bác nhìn hắn, nhìn đến lúc hai mắt nhoè đi mới phát hiện cậu đã khóc.

Vì sao một chàng trai năng động vui vẻ hiện tại lại bị như thế này?

Cậu đứng dậy, cúi người xuống gần hắn, nhẹ chạm vào làn môi khô khốc.

-"Tiêu Chiến à, nếu được, em ước gì người bị tai nạn là em... như vậy anh sẽ không phải nằm một chỗ như thế này." Nhất Bác thì thào.

Cậu nhìn hắn thêm một lúc, mới rời đi.

Vài phút sau ba Tiêu cùng Tiêu trở lại, mà Tiêu Chiến  cũng đã tỉnh.
-----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro