Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng bệnh vip.

Một nam nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế, một bàn tay nhịp nhàng gõ nhẹ trên mặt bàn, tay kia nắm một xấp tài liệu.

Một đầu vàng kim mái tóc, tròng mắt như hải, mũi cao như đao tước, làn môi tà tứ khiến nam nhân như bước ra từ tranh vẽ.
Người này cười đến yêu nghiệt, nhưng ẩn sâu trong nụ cười là trái tim bằng đá lạnh như băng.

Châu Túc là tên gã.
.
.
Châu Túc cầm trong tay phần tài liệu điều tra về Vương Nhất Thiên cười đặc biệt tà mị.

"Hoa khôi giảng đường.

Mức học bình thường.

Thay bạn trai như thay áo?
....

Điều làm gã chú ý là năm thứ hai đại học bắt đầu nghiêm túc quen một người, mà đối tượng còn là đối thủ trên thương trường của gã Tiêu Chiến?

Haha, thật thú vị.

Nếu hắn giành lấy nam nhân này của Tiêu Chiến hắn sẽ có phản ứng ra sao nhỉ?

Quan trọng là..

Châu Túc nhìn tấm hình trên tay.

Một thiếu niên với dung mạo tinh xảo,mái tóc nâu đỏ làm cậu trở nên nóng bỏng.

Gã rất có hảo cảm với thiếu niên này, gương mặt mỹ lệ, vóc dáng bốc lửa, đường cong hoàn hảo.

Lần trước chạm mặt mặc dù câuh mặc rất kín đáo, nhưng không thể phủ nhận, cho dù là vậy, trang phục giản dị cũng không có đủ khả năng che đậy thân hình mỹ miều của cậu.

Châu Túc liếm liếm khóe môi, kiều môi câu lên một nụ cười khiến gương mặt con lai của gã càng trở nên dụ hoặc.

Mỹ nhân, em là của tôi.

Đang đổi nước thuốc tại phòng trực bệnh viện, Nhất Bác không biết mình vừa bị một" con cáo" để mắt đến.

Mà đang nằm trong vòng tay Hạ Dương, Vương Nhất Thiên càng không biết mình "nằm cũng trúng đạn", bị người khác nhầm lẫn cùng đứa em trai mà anh luôn ghét bỏ Nhất Bác.

Cũng như không biết, những ngày an lành của mình chẳng còn bao nhiêu trước khi cơn ác mộng mang tên Châu Túc đang đến gần.

-----------------------------------------ta là phân cách tuyến----------------------------

Nhất Bác từ phòng trực bệnh viện mang một tấm chăn cùng gối ngủ trở lại phòng bệnh.

Tiêu Chiến nghe tiếng mở cửa hơi ngẩng đầu, cũng không nói gì.

Nhất Bác cũng không nhìn Tiêu Chiến mà đi thẳng vào bên trong, đặt thuốc đã đổi tốt lên bàn, cùng cà mèn cháo mà cậu mượn căn tin của bệnh viện dùng ninh cho hắn.

Cậu đi vào phòng nhỏ đặt hành lý của bệnh nhân mang ra một cái giường gấp bắt đầu trải giường cho mình.

Tiêu Chiến không thấy được nên không đoán ra được cậu muốn làm gì, dứt khoát xoay người nằm ngủ, nhưng tinh thần lại sớm bay sang nơi đang không ngừng phát ra tiếng động cùng âm thanh tiếng bước chân di chuyển.

Hắn rất muốn hỏi.. Cậu tìm đến hắn, tiếp cận hắn làm gì? nhưng cuối cùng hắn lựa chọn im lặng.
.
.
Nhất Bác trải xong phần nệm hài lòng nở nụ cười.

Còn hơn bốn tháng nữa mới đến vòng loại toàn quốc, cậu có dư dả thời gian chăm sóc cho hắn mà không ảnh hưởng đến cuộc thi.

Sang năm sau là có kết quả rồi. Khi đó hẳn là Tiêu Chiến đã hoàn toàn bình phục, như vậy cậu cũng an tâm hơn mà ra đi.

Tiêu bá bá vẫn đang không ngừng tìm khôngiếm giác mạc phù hợp cùng hắn, nhất định sẽ có thôi.

Trước mắt quan trọng là cậu cần phải vực dậy hắn đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro