Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại ghế đá công viên trong khuôn viên bệnh viện.

Lý Vấn Hàn ngồi bên cạnh Nhất Bác, khuôn mặt buồn bã.

-"Cậu.. " Lý Vấn Hàn khô khốc mở miệng.

-"Ừ.." Nhất Bác nhàn nhạt gật đầu.

Lý Vấn Hàn không thể tin tưởng nhìn Nhất Bác.

Rõ ràng cậu đã quyết định rời đi lại vẫn quyết định.. cùng anh ta?

Lý Vấn Hàn, càng ngày mình càng không hiểu được cậu.

-"Tôi muốn lưu giữ kỷ niệm đẹp nhất cùng anh ấy. Tôi ..không hối hận"

Hối hận sao?

Không hề!

Đúng vậy, cậu tuyệt không hối hận cho đi thứ quan trọng của mình cho hắn.

Cậu là tự nguyện.

Nhất Bác nhẹ mỉm cười hạnh phúc.

Cậu hiện tại quả thật rất hạnh phúc, cho dù chỉ là hạnh phúc rất ngắn ngủi và có thời hạn.

-"Cậu sẽ vẫn làm bạn cùng tôi chứ? Tôi.. biết mình hơi ích kỷ, nhưng cả cuộc đời tôi chỉ có cậu là người bạn thân duy nhất, tôi thật sự không muốn mất cậu" Nhất Bác buồn buồn lên tiếng.

Cậu thật tâm không muốn mất Lý Vấn Hàn.

Nhưng nếu Anh không muốn cậu cũng không ép.

-"..." Lý Vấn Hàn trầm mặc.

Bạn bè sao?

Nhất Bác a Nhất Bác, cậu thật biết cách khiến tôi không thể từ chối.

Thế nhưng, tôi lại cam tâm tình nguyện làm "bạn" để được ở bên cậu.

-"Được" Lý Vấn Hàn khép hai mắt nhợt nhạt trả lời.

Nhất Bác kinh hỉ quay sang nhìn Lý Vấn Hàn, trên mặt vui mừng không thể che giấu hết.

Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho trường hợp xấu nhất- mất đi anh- người bạn thân nhất của mình.

Không ngờ anh lại đồng ý, dù là hư tình hay giả ý cô cũng vô cùng vui vẻ với kết quả này.

Nhất Bác thật sâu nhìn Lý Vấn Hàn, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Lý Vấn Hàn nhìn ánh mắt Nhất Bác tràn đầy là ảnh ngược của mình, trong lòng âm thầm cười khổ, đưa tay xoa đầu Nhất Bác .

Nhỏ ngốc, đừng nhìn tôi như vậy, thể như trong mắt cậu chỉ có tôi, tôi sẽ ngăn không được lòng mình hy vọng, hy vọng thật ra cậu cũng thích tôi phải không?

Cho dù tỉ lệ là vô cùng nhỏ nhoi...?!

-------------------------------------------

Trong phòng bệnh.

Mẹ Tiêu tủm tỉm nhìn con trai.

Đêm qua động tĩnh không nhỏ nga.

Mặc dù phòng cách âm rất tốt, nhưng làm sao tránh được đôi tai "chó" của dân bát quái đây.

-"tiểu Chiến, làm không sai" ba Tiêu hào phóng khen tặng con trai dũng mãnh.

Tiêu Chiến khuôn mặt hắc tuyến.

Hắn dở khóc dở cười .

Thật sự là không biết nói gì..

Chỉ là hắn cũng nhịn không được vui vẻ.

Cậu là lần đầu tiên.

Hắn không thấy, nhưng hắn cảm nhận được sự cản trở của tấm màng kia, cùng với sự đau đớn mà cứng đờ cơ thể của cậu ấy.

Lần đầu tiên của cậu thuộc về hắn.

Như vậy cũng đồng nghĩa với việc cậu cùng người đàn ông kia không có chuyện gì xảy ra cả.

Cậu ..là của hắn.

Cả tâm hồn và thể xác.

Tiêu Chiến cả người chìm trong hạnh phúc.

Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu cũng vui mừng cho con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro