Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự Châu gia.

Trong một căn phòng lờ mờ bóng đèn ngủ xa hoa mà đẹp đẽ.

Trên giường hai thân ảnh đang dây dưa cùng nhau, mơ hồ nương theo ánh đèn có thể thấy là một người con trai đang ngồi trên người đàn ông khác tiến hành kịch liệt "vận động" , trong phòng tràn đầy không khí ái muội.

Một lúc sau, một tiếng gầm nhẹ của nam nhân cùng âm thanh kiều mỵ tận xương của chàng trai cùng vang lên, cả hai đồng thời đạt được đến khoái cảm cao nhất.

Đột nhiên nam nhân thân hình cứng đờ, khô khốc mở miệng.. trong giọng nói là nỗi kinh ngạc vô cùng.

-"Cậu..?!"
.
.
La Lân trừng mắt nhìn con dao cắm trong ngực mình ánh mắt không thể tin tưởng.

Vương Nhất Thiên cười quyến rũ xích loã thân mình từ trên người hắn đứng dậy.

-"Anh biết quá nhiều." đó là câu nói cuối cùng của Vương Nhất Thiên mà La Lân nghe được trước khi tắt thở.

Hắn cho đến chết cũng không hiểu vì sao một phút trước chàng trai kia còn dục tiên dục tử cùng hắn lên đỉnh vu sơn, một phút sau liền là bùa đòi mạng của hắn.

Vương Nhất Thiên liếm liếm khoé môi, ánh mắt độc ác, nở nụ cười.

La Lân a La Lân, có trách thì nên trách anh biết quá nhiều, nếu anh không chết, sao tôi có thể trở lại làm Vương Nhất Thiên ngây thơ, cái gì cũng không biết được??

Vương Nhất Thiên mặc kệ thân hình trần truồng, vơ vội tấm chăn mỏng choàng lên người liền bắt tay xử lý cái xác.

Anh cho thi thể La Lân vào một cái túi lớn sẫm màu, cho vào cốp xe của hắn dưới gara, đợi màn đêm xuống sẽ trực tiếp mang đến hố xử lý rác thải thành phố.

Ở nơi đó rác thải sẽ được đưa vào lò nhiệt hạch phân giải thành từng mảnh nhỏ.

Nhất Bác a Nhất Bác, em trai yêu quý của anh, em đang ở bệnh viện chăm sóc Tiêu Chiến sao? Không ngờ em lại chung tình như vậy nha?

Nhất Thiên âm lãnh cười đến ma mỵ.

Chợt nhớ đến những lời lúc nãy của La Lân, Nhất Thiên liếm nhẹ môi, cười quyến rũ.

Tiêu Chiến sắp lấy lại ánh sáng? Như vậy tốt lắm, để trả thù anh còn định uỷ khuất bản thân lấy một thằng mù đâu.

Cách dằn vặt Nhất Bác thằng khốn kia hiệu quả nhất chỉ có thể là cướp đi Tiêu Chiến.

Hiện tại Tiêu Chiến lấy lại được thị giác vậy anh rất vui lòng cho hắn ta thêm một cơ hội.

Vương Nhất Thiên nhìn ra ngoài trời, ánh mắt tối sầm.

Vương Nhất Bác, đừng trách anh, có trách thì nên trách vì sao em lại trêu chọc Châu Túc khiến hắn nhầm lẫn giữa em và anh, khiến hắn dày vò anh thê thảm như thế này, anh là sẽ không bỏ qua cho em, em trai yêu quý.

--------------------------------

Cùng lúc đó, tại xa xa phía chân núi.

Bởi vì là một khu vực cực kỳ hẻo lánh, nên mặc dù vụ nổ không hề nhỏ, nhưng hiện tại vẫn chưa ai biết tin tức gì cả.

Tại một lùm cây cứng cáp che đi đại bộ phận vách núi, nằm đờ ra một thân thể nam nhân, trên người anh ta quần áo mọi nơi hầu như đều không còn nguyên vẹn, trên người không thiếu vết thương lớn nhỏ.

Mà cách đó không xa liền là xác một chiếc ô tô đang âm ỉ bốc cháy.

Không ai chứng kiến bàn tay phải của hắn, ngón trỏ hơi giật giật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro