Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Thiên làm một cái mộng.

Trong mộng anh quay lại lúc nhỏ tầm năm tuổi.

Khi đó anh cùng Nhất Bác vẫn còn vô cùng thân thiết.

Nhất Bác là đứa em trai ngoan, thông minh lại hoạt bát, nên anh rất thích.

Sau đó, có một lần, anh vì chơi trốn tìm cùng Nhất Bác mà chui vào tủ quần áo của mẹ ngủ quên trong đó.

Vì vậy, anh phát hiện một sự thật kinh khủng.

Ba ba và mẹ cãi nhau rất to.

Nội dung một chữ cũng không sót tai anh.

Anh nghe được mẹ khóc lóc oán trách baba phản bội mẹ.

Nghe được ba ba yếu ớt xin lỗi.

Và cái làm anh kinh hãi là..

Hoá ra Nhất Bác không phải là em ruột của anh. Đó là con của Nhã a di, em gái sinh đôi của mẹ cùng baba.

Hai người sinh cùng một ngày, nhưng Nhã a di lại không may qua đời, để lại Nhất Bác vừa sinh ra đỏ hỏn.

Trước sự cầu xin cuối cùng của em gái mình, mẹ đã đồng ý nhận nuôi Nhất Bác.

Bởi vì bà cùng em gái là song sinh tỷ muội, lại cộng chung phu nên mặc dù là khác trứng nhưng hai đứa trẻ sinh ra lại giống nhau như đúc.

Nhưng Nhất Bác lại trở thành cái gai trong lòng bà, bởi vì đó là minh chứng cho nỗi nhục loạn luân trong gia đình, hơn ai hết đó còn là song sinh tỷ muội của bà.

Cảm giác đồng thời bị trượng phu cùng muội muội phản bội khiến bà như rơi vào hố sâu tuyệt vọng.

Vì vậy, bà trầm uất đau khổ, mang bệnh trong người. Thỉnh thoảng sẽ bị kích động. Chẳng hạn như lần này.

Bà đã xúc động chửi mắng rất nhiều, bao gồm cả vô tội Vương Nhất Bác, và tất nhiên lẫn lộn cả oán niệm.

Khi mẹ Vương bình tĩnh lại cùng ba Vương rời khỏi phòng, hai người không ai biết ngày hôm nay mình đã gieo vào đầu một đứa trẻ năm tuổi cái u ám buổi ban sơ để sau này phát triển thành khối u ác tính.

Khi cửa tủ lần nữa mở ra, Vương Nhất Thiên cậu bé nhỏ năm tuổi gương mặt đã thay đổi.

Vương Nhất Bác cùng mẹ nó đã cướp đi baba, khiến mama đau khổ, còn khiến mama sinh bệnh.

Anh sẽ cướp lại toàn bộ những gì Vương Nhất Bác có.

Đó là khởi đầu của bi kịch ngày hôm nay.
.
.
.
Vương Nhất Thiên lần nữa mở mắt ra liền kinh hoảng khi nhận ra mình không mảnh vải che thân.

Điều làm anh tuyệt vọng hơn là cả tay và chân đều vô lực, dù cho anh có cố gắng như thế nào cũng không xê dịch.

Đây là chuyện gì?

Chợt nhớ lại, trước khi ngất đi anh đã nhìn thấy Châu Túc?

Vương Nhất Thiên không tự chủ rùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro