Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Cuộc sống khó khăn, làm việc chăm chỉ thế nào, gia đình họ Kim cũng không kiếm đủ tiền cho con ăn học. Kim Jinhwan học hết trung học đành bỏ thi đại học, ở nhà giúp má Kim. Gia đình tất thảy 5 miệng ăn chỉ có thể nhờ vào một ruộng cải cùng vài đồng tiền lương nho nhỏ của anh hai vừa tốt nghiệp ra trường, vừa mới xin đưược việc làm.

   Jinhwan cũng vừa tốt nghiệp trung học vài tuần trước, ở nhà lại chưa đến mùa thu hoạch cải, mùa trước làm ăn thất bát, cải trong vườn còn lại nửa non có thể bán, giá cải lại thấp đến nỗi ba Kim chán nản không muốn mang cải đem bán cho công ty mà bỏ lại ở nhà làm kimchi ăn dần. Chính vì thế, một phần tư cải được bán đủ tiền cho cả nhà dùng điện nước, còn một phần tư cải còn lại để nhà họ Kim làm kimchi.

    Kim Soyoung có lần vì nhìn thấy kimchi mà nôn mửa không thôi, còn tưởng nó bị bệnh dạ dày, đi khám cũng không có vấn đề gì. Jinhwan đêm đó có ngồi đầu giường chăm sóc em gái 11 tuổi, thăm dò được hóa ra vì nhìn thấy màu đỏ của kimchi liền tù tỳ mấy tháng nên thấy là muốn nôn.

– Anh mày nói tuần sau có thể lên làm bảo vệ trên công ty Koo Thị… gì đấy.

    Jinhwan còn ngơ ngác, trên tay cầm một xô nước, đứng lặng nghe má nói. Một hồi suy nghĩ ra, cũng à à ừ ừ với má Kim, cúi đầu đặt xô nước xuống mà rửa tay chân.

    Junsoo tuy làm một nhân viên nhỏ nhưng tính tình năng nổ, biết ăn nói, nghe anh Kanghwi cùng thôn bạn học đại học hắn kể lại thì được rất nhiều người yêu mến, quả thực kiếm một công việc nhỏ như bảo vệ cho em trai cũng không hề khó.

- Anh đi xa, nhớ chú ý sức khỏe, em nghe nói trên đó người ta sống không giống mình, họ chú trọng vẻ bề ngoài lắm. Nhớ gửi thư về cho em đấy.

    Đêm trước ngày lên đường, Kim Soyoung nằm bên cạnh Jinhwan nói không biết bao nhiêu điều.

    Trong thôn có người nói, Soyoung, Jinhwan tính cách giống hệt nhau. Chính là yếu đuối, hiền lành. Căn bản Kim Soyoung là con gái, tính cách này rất được nhiều người yêu quý, nhưng Kim Jinhwan đàn ông con trai, cũng 18-19 tuổi rồi, cả người thì gầy nhẽo, không có chút cơ bắp, tính cách thì bạc nhược, chân chất. Đàn bà ở nông thôn cứ thấy sao nói vậy, nhìn thấy Jinhwan lại bĩu môi nói chanh chua:

- Bà Kim cũng to xác như vậy, sao lại đẻ ra thằng con nhỏ yếu thế này, nhìn vào là không có tiền đồ rồi, làm sao mà xách nước tưới cải được, cũng chẳng cuốc đất được nửa tiếng đâu.

    Jinhwan sau đó lại cúi đầu “cháu biết rồi” nhanh chóng đi qua. Thái độ y chang thiếu nữ làm cho mấy bà cười ha hả.

    Mai phải đi lên thành phố, trong lòng tất nhiên sẽ lo lắng. Nằm bên cạnh em gái nhỏ lại muốn khóc.

- Anh

    Soyoung đột nhiên rúc vào lòng cậu, ôm chặt eo cậu.

- Youngie, ở nhà chăm chỉ học, anh đi làm chắc chắn cho em học đại học.

    Jinhwan coi đó chính là ước mơ, vì mình không đươc đi học đại học nên càng khao khát có thể chính mình cho em gái học đến nơi đến chốn.

- Anh, mấy ngày anh lại về thăm em.

    Jinhwan giống như sắp khóc, mũi cũng cay xè, cậu vươn tay xoa xoa đầu Soyoung:

- Ở nhà ngoan, nghe lời má, anh nhất định sẽ thường xuyên về thăm em, còn nữa, thằng Min béo chòng cứ bơ đi, không cần quan tâm, sau anh sẽ nhờ anh Kanghwi đánh nó, thằng Jinjin mà còn viết thư cho em nữa cứ bảo anh. Nhất định sẽ xui ba nó, thằng đó làm phiền con gái nhà người ta.

    Cả đêm đó hai anh em ôm nhau nói chuyện, cuối cùng ngủ thiếp đi. Sáng dậy mới phát hiện trên mắt có hai quầng thâm lớn. Nhìn nhau mà cười òa lên.

- Cháu sẽ đưa em đến chỗ Junsoo , sau đó sẽ gọi điện cho bác trưởng thôn, bác ấy sẽ đến báo cho bác. Còn nữa. Junsoo nói các bác dùng tiền này mua một chiếc điện thoại bàn cho dễ liên lạc.

    Kanghwi đặt vào tay ba Kim một chiếc phong bì, chờ Jinhwan thu xếp một lúc, sau đó mới cúi đầu chào hai bác, kéo Jinhwan đi.

    Đến lúc cậu ra khỏi cổng mới thấy má Kim, ba Kim chạy theo, sau đó ôm chầm lấy cậu.

- Ở đó ráng chăm chỉ nghe con. Dù thế nào cũng phải làm việc.

    Cậu cũng chỉ biết ậm ờ gật đầu rồi buông tay theo Kanghwi đi đến ga tàu.

- Anh. Công việc ở đó, phải làm thế nào?

    Jinhwan ngơ ngác hỏi Kanghwi. Ngồi trên tàu điện, nhìn có nhiều cô gái ăn mặc hở hang, Jinhwan cả buổi cũng không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ cúi đầu hỏi.

- Chỉ cần chăm chỉ trông coi nhà kho là được rồi.

    Jinhwan gật gật đầu, có chút buồn ngủ, liền gật gà gật gù. Kanghwi nhìn thấy không cam lòng, đưa tay ra ấn đầu cậu lên vai mình.

- Hơi xóc, chịu khó một chút.

- Vâng.

    Jinhwan an tâm dựa vào vai anh ngủ. từ nhỏ Kanghwi đã đối xử rất tốt với cậu, còn hơn cả Junsoo. Junsoo, Kanghwi hơn cậu 4 tuổi. Nhớ hồi nhỏ Jinhwan hay khóc nhè. Anh Junsoo chỉ ngồi cười, thỉnh thoảng chạy qua chọt chọt vào má cậu vài cái, sau đó lại ngồi lăn xuống đất cười ngã ngửa, không ngừng lại được. Chỉ có Kanghwi mải móng chạy đi, mang một chút giấy vụn góp nhặt từ lâu sang nhà bác Chương đổi lấy tiền mua kẹo mút dỗ cậu.

    Jinhwan ngay sau đó sẽ ngừng khóc ngay, quay sang đập thật mạnh anh Junsoo, rồi chu chéo quát lớn:

- Em ghét anh, em đi chơi với anh Kanghwi, không thèm chơi với anh nữa.

    Nghĩ lại trong người liền có cảm giác thoải mái, tâm trạng yên tĩnh dữ dội.

    Thời điểm đến được chỗ anh hai, cũng đã 10 giờ đêm. Jinhwan toàn thân cứng nhắc, ngồi xóc qua xóc lại như con heo bị chở đến chỗ giết mổ. Trên đường đi taxi đến đây, chỉ có nhìn đèn đường cũng đủ đui luôn con mắt rồi.

    Jinhwan ôm chặt túi Soyoung chuẩn bị bước vào một căn hộ nhỏ.

- Bác Han, sao bác đứng đây.

    Vừa đi đến chiếc cổng gỗ nhỏ, thấy một phụ nữ mập, ăn mặc lại cực kì đơn giản không giống như những người cậu thấy vừa rồi. Nghe họ nói chuyện mới biết bác Han là chủ, sống cách đây khoảng 100 mét, cho anh hai cậu thuê nhà.

– Cậu bé, lên đây có gì cần cứ nói với bác. Nhà bác ngay kia đó.

    Bác Han xoa đầu Jinhwan, nói ôn tồn. Cậu phát hiện, người thành phố thực khác với những người sống ở thôn quê, chính là ăn nói nhã nhặn, lịch sự quá. Cảm thấy có chút áp lực.

    Jinhwan gật gật đầu, sau đó cúi đầu chào bác Han, tiếp tục theo Kanghwi vào trong.

    Khi ở quê nhà, Jinhwan có suy nghĩ thật nhỏ bé thì lên đây còn cảm giác cực kì nhỏ bé. Nhìn căn hộ của anh hai như vậy, mà anh Kanghwi nói đây là căn hộ hạ cấp nhất thị trấn. Vậy thì ngôi nhà của ba Kim là căn hộ như thế nào.

    Khoảng 12 giờ, Junsoo mới trở về, nhìn Jinhwan lại cười cười trêu chọc:

- Hwanie, nói nghe này, em có mang tín vật theo không? Mai cần phải đi gặp phu quân rồi.

    Jinhwan biết ý Junsoo nói cậu toàn thân giống thiếu nữ chuẩn bị được gả đi, tức xì khói đầu đứng dậy đập cả cặp đồ vào người anh.

- Anh xem, em lên đây, cũng không thèm đến đón, thử hỏi tình cảm anh em vứt đi đâu.

- Anh với Hwanie là anh em à, Kanghwi mới là anh hai của em thì có.

    Junsoo cười cợt, một lúc sau mới kéo Jinhwan ngồi xuống, trò chuyện đủ thứ, sau đó đưa Jinhwan đi tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ một giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro