Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay rộng lớn, nhìn đến đâu cũng thấy người. Cậu đứng chờ Koo Junhoe lâu như vậy, biểu cảm cũng chẳng tỏ ra sốt ruột.

– Hư.

Jung Chanwoo đứng bên cạnh đột nhiên dùng biểu cảm mỉa mai nhìn cậu.

– Có chuyện gì vậy?

Hắn cúi đầu không nói gì. Từ ngày hôm qua, Chanwoo thường ngày nghịch ngợm hay trêu chọc cậu lại thay đổi, đến đón Jinhwan, hắn cũng không nói một câu. Hiện tại lại dùng thái độ này.

– Jinhwan a...

Hắn nói, hình như có lấy hơi từ trước nên kéo dài chữ a ở cuối câu. Cậu nhìn hắn hơi khó hiểu.

– Biểu lộ một chút tình cảm đi, năm năm nhớ chồng cũng nên thể hiện một chút.

Jung Chanwoo ghé vào tai cậu nói nhỏ. Jinhwan giật mình đẩy mạnh hắn ra xa. Nhìn thấy cậu chấn động như vậy, Jung Chanwoo lại cảm giác đau lòng. Năm năm đáng ra nên quên đi rồi chứ. Kim Jinhwan, đến cuối cùng tự cậu ta cũng chẳng hiểu được chính mình đâu.

– Cậu bị sao vậy. từ hôm qua đến giờ đều khác quá.

Jinhwan phủi phủi tay áo nói nhỏ.

– Chị dâu.

Song Yunhyeong không biết từ đâu đến, đập vai Jinhwan. Cậu liếc mắt về phía sau, im lặng sau đó mới mở miệng:

– Tôi không phải chị.

– A...

Song Yunhyeong trước kia lẻo mép, miệng nói lien hồi, cứ khi đứng trước mặt Kim Jinhwan lại im bặt. Jinhwan khuôn mặt vóc dáng rất khả ái, không có gì đáng sợ, nhưng lại tạo cho hắn một sự bí bích, có lẽ do bản thân có lỗi nên cảm thấy như vậy.

– Jinhwan. Anh Jun.. hoe về nhà rồi.

Hắn e dè nói nhỏ. Jinhwan không tỏ ra kinh ngạc, nhưng nhìn người bên cạnh thì Song Yunhyeong đích thực phải co lại, nếu Kim Jinhwan toả ra một nguồn bí bịch, thì Jung Chanwoo lại có phát ra bạo quang nha.

Hắn cảm tưởng bất kì lúc nào Jung Chanwoo cũng có thể dùng nắm đấm đấm thẳng vào mặt hắn.

– Chúng ta đi về đi.

Jinhwan kéo tay Jung Chanwoo muốn đi về, lại bị hắn kéo lại.

– Chúng ta đến công viên giải trí một chuyến đi. Song Yunhyeong, cậu có muốn đi theo?

Yunhyeong lắc lắc đầu, chào qua loa sau đó chạy đi khỏi.

– Xin lỗi.

Jung Chanwoo nắm chặt tay Jinhwan lại, đi thong dong về phía xe.

– Có gì mà xin lỗi chứ.

Jinhwan nghiêm mặt nói, cúi đầu ngồi vào ô tô, kéo dây an toàn cài lại, sau đó nhìn thẳng về phía trước.

– Biết thế đã không nói cậu cùng đi.

Chanwoo khó khăn nói.

Cuối cùng nói là đến công viên giải trí nhưng thực chất lại vòng về quán trà đạo. Jinhwan yên tĩnh pha trà, nhẹ nhàng giơ cao tách trà rót từ từ xuống chén nhỏ.

Jung Chanwoo học xong đại học 3 năm trở về, ban đầu kì thực hắn thích uống cà phê, hoặc cái gì đó có thể tu cả vào mồm uống hết sau một hớp, nhưng đúng hôm hắn về nước, vào thăm Jung Chu, đi qua phòng Kim Jinhwan lại thấy cậu đang pha trà. Kim Jinhwan thanh nhã rót một dòng nước vàng trong vào chén, sau đó đưa lên miệng nhấm một ngụm, lại buông xuống mỉm cười.

Nụ cười của cậu rất đẹp, tuy chỉ là cười mỉm, nhưng lại có nét thanh nhã, lịch sự. chỉ cần nhìn một lần có thể nhớ mãi. Nhưng hai năm, Jung Chanwoo ở hàn Quốc phát hiện nụ cười đó rất ít khi được lặp lại.

Kim Jinhwan lúc nào không thích điều gì sẽ cười nhếch mép tỏ một chút thái độ. Còn đâu hình như chẳng bao giờ thấy cậu vui vẻ đến mức cười lớn, mở to miệng một chút.

Hắn không biết là do ai khiến Jinhwan trở nên như vậy, nhưng trong đầu Jung Chanwoo có nghĩ đến một người.

Mà hắn không muốn chấp nhận điều này.

– Bao giờ mở tiếp triển lãm.

– Ngày 6 tháng 5

Jinhwan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng sau đó lại cúi đầu cười.

– Jinhwan, cậu cười rất đẹp.

– Lần này. Lấy chủ đề vỡ được không?

Jinhwan hình như chẳng có để ý đến lời khen kia.

– Mưa vỡ.

Trong đầu cậu nhớ lại kí ức, hôm đó mưa rất to, cánh tay đẫm máu của anh trai mình buông lỏng giữa không khí lạnh buốt. Ngồi trong phòng này cực kì ấm nhưng người cậu lại run lên một hồi.

Jinhwan xoa xoa hai bả vai:

– Lạnh thật.

Vừa nói xong đã thấy Jung Chanwoo đang quỳ trước bàn giờ đã đứng dậy đi đến, quỳ cao hơn Jinhwan, đưa tay ôm cậu từ đằng sau.

– Sinh nhật, cậu phải thực vui vẻ.

Jinhwan gật gật đầu.

– Vui vẻ sao có thể lấy "Mưa vỡ" làm chủ đề được.

...

Jung Chanwoo chở cậu về nhà. Lúc bước vào, cũng chẳng có gì thay đổi. Kim Jinhwan hỏi chú Mạc mới biết Koo Junhoe cùng Park Nabin đi chơi chưa có về. Cậu im lặng đi đến ngồi xuống bàn.

– Cậu có dùng bữa không?

Mạc Hiểu cúi đầu nói.

– Chú có số của Koo Junhoe không? Gọi hắn về dùng cơm đi.

Jinhwan mỉm cười quay sang nói với Mạc Hiểu. Ông Nghe xong cũng làm theo đưa điện thoại lên gọi cho thiếu gia. Chính là trong đầu còn nghĩ đến việc, Kim Jinhwan kì thực số của chồng mình cũng không lưu.

– Thiếu gia nói dùng bữa ở bên ngoài.

Jinhwan chưa đợi Mạc Hiểu nói hết, đã đứng dậy, tháo lỏng cà vạt, cởi áo khoác ngoài.

– Dùng bữa đi.

Vừa quay đi muốn vào nhà ăn, Chú Mạc lại gọi giật cậu lại. Jinhwan quay sang mới thấy ông đang khuỵu chân quỳ gối trước mặt cậu.

– Xin lỗi. Jinhwan. Tôi xin lỗi.

Jinhwan khó hiểu, hơi nhếch mép lên cười một chút, sau đó sắc mặt lại đanh lại.

– Chú làm gì vậy?

– Thiếu gia không tốt, trước kia tôi còn cùng thiếu gia ...

– Không cần nói nữa. Tôi muốn dùng cơm.

Kim Jinhwan giây sau không chần chừ quay người đi bước nhanh về phía phòng ăn. Lúc ăn cơm, Jinhwan chỉ muốn có một mình, nên Mạc Hiểu cũng không có dùng bữa với cậu.

– Anh. Món cá hấp rất ngon.

Jinhwan đưa đũa lật nhẹ con cá trên đĩa, róc ra một chút thịt mềm cho vào bát bên cạnh.

Phòng ăn của Koo gia rất lớn, lại sang trọng. cậu năm năm nay dùng cơm vẫn ngồi một mình như vậy. Đôi lần ba má Koo trở về có cùng Jinhwan dùng cơm, nhưng phát hiện hình như bữa ăn Jinhwan không thích nói chuyện. Nên bữa cơm hôm đó cũng không có gì là đặc biệt.

Trừ những ngày đó ra, cậu đều chuẩn bị hai bát cho một người dùng. Jinhwan luôn nghĩ, anh hai sẽ rất vui khi được ngồi cùng cậu trên bàn ăn tương tự như thế này. Anh ấy luôn làm việc chăm chỉ để phấn đấu có được một cuộc sống tốt, sau đó đón cả nhà lên cùng sinh sống.

Nhìn sang bát cơm bên cạnh, cậu thở dài một hơi.

Chú Mạc, cùng chị Tư- cô hầu gái trong nhà, thường nghĩ Kim Jinhwan do nhớ Koo Junhoe nên đặt một bát cơm khác bên cạnh mỗi khi dùng bữa. Tuy biết nhưng họ cũng không dám ý kiến.

Mạc Hiểu năm năm ở bên cạnh Kim Jinhwan làm quản gia. Ông luôn day dứt vì năm đó vào hùa với Koo Junhoe. Còn chị Tư, lại day dứt vì về phe với Koo phu nhân.

Đến hôm nay, bọn họ đều hiểu Kim Jinhwan đã phải chịu cái gì. Koo Junhoe vừa vào nhà đã ôm ấp tình nhân bế vào phòng ngủ của Kim Jinhwan. Chú Mạc nói hắn nên gọi cho Jinhwan một chút, nhưng Koo Junhoe chỉ nhíu mày không nghe. Park Nabin đi máy bay mệt gần chết, chỉ nằm trong vòng tay Koo Junhoe nhắm mắt ngủ.

Chị Tư thấy thiếu gia lên phòng cũng đột nhiên bật khóc. Kim Jinhwan năm năm ở trong ngôi nhà, làm cái gì cũng làm một mình, đến công ty mệt mỏi về nhà cũng chỉ biết nằm rạp ra ghế ngủ. Không một ai trò chuyện với cậu vào lúc buồn. Ngày nghỉ Jinhwan dùng cả ngày trong phòng vẽ, hoặc nằm dài trong vườn hoa đọc sách.

Tuyệt không có cùng người bạn nào ở trong nhà nói chuyện cười đùa.

Đôi lúc, chị Tư hỏi Mạc Hiểu:

– Chú à. Làm thế nào để cậu Kim cười. Cậu ấy thích ăn cái gì? Chú có biết không?

Chú Mạc lại lắc đầu nói không biết.

Chị Tư cùng Mạc HIểu thực chất cũng không biết gì về gia đình cậu. họ vẫn nghĩ do Kim Jinhwan yêu Koo Junhoe quá sâu đậm mới sống như thế hiện tại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro