Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

–      Anh người ở đây ai cũng vậy sao?

–      Hử?

Junsoo một bên nấu cơm, một bên quay sang hỏi, nhìn Jinhwan hai mắt đầu sáng quắc, phì cười.

–      Em bị sao vậy? Có phải uống trúng thuốc gì không?

–      Em hôm nay gặp một người cực đẹp trai, đẹp đến nỗi làm em phải chết đứng. Còn giỏi giang nữa. Em thực sự ngưỡng mộ họ.

Junsoo nghe xong càng cười ha hả. Thằng nhóc này chính là định chọc cho anh cười đến nôn luôn trưa nay ra mà.

–      Ở đây, nhiều người như vậy lắm. Bất quá em hâm mộ họ cũng không có gì không đúng.

–      Đúng vậy. em thực sự hâm mộ họ.

Mắt cậu càng long lanh sáng hơn. Junsoo đưa tay xoa xoa đầu Jinhwan thuần khiết của anh, cười cười.

–      Nếu anh có thể nuôi em ăn học đầy đủ, chắc chắn sau này cũng như vậy.

Jinhwan ngước mắt nhìn anh, lại cảm thấy có vị cay cay hai cánh mũi, cậu lập tức đứng bật dậy:

–      Em đàn ông con trai, không cần anh phải lo. Em sẽ nuôi cho Soyoung ăn học đầy đủ. Sau đó nó cũng được lấy nhưng người đàn ông như vậy.

–      Đúng đúng. Chúng ta cùng nuôi Soyoung.

Jinhwan cầm muôi giơ cao, sau đó cả hai anh em cười lớn. Căn nhà nhỏ đầy ắp sự ấm áp. Ngay từ đầu, Jinhwan cũng không ngờ đến chính mình sau này ước mơ được sống ở đây đến cuối đời biết bao.

...

Công việc đặc biệt nhẹ nhàng, nhà kho cả ngày cũng chẳng có ai đến, Jinhwan cảm thấy cả người nhẹ nhõm, ngồi một chỗ, tháng được nhận lương, làm ở đây cũng chẳng có gì khó khăn.

Khu nhà kho là ở tầng 10. Chuyên để mấy đồ vặt vãnh. Một ngăn để tài liệu cũ, một ngăn đề mấy đồ đạc linh tinh như băng đĩa,....blabla.

Chính cậu còn không hiểu mấy thứ này sao công ty còn giữ làm gì? Không vứt quắc đi cho rồi, có lẽ họ bận rộn không có thời gian. đến lúc họ rãnh rỗi có khi nào Jinhwan việc cũng không có mà làm.

Lần tiếp theo gặp người thanh niên kia là cách cổng công ty khoảng 10 mét. Jinhwan hôm đó quyết định đi bộ về nhà. Dù gì nếu tiết kiệm được tiền xe bus vẫn tốt hơn.

Người thanh niên kia được một cô gái tặng hoa, bó hoa rất lớn. Jinhwan cảm thấy cô gái trẻ kia đặc biệt xinh đẹp, vậy mà ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn.

–      Anh nhận được không, nhận rồi, vứt thùng rác cũng được.

Junhoe cầm bó hoa, ung dung đi đến thùng rác vất xuống. Cô gái lúc này khóc lớn, quay đầu chạy thật nhanh đi.

Jinhwan kinh ngạc tròn mắt mà nhìn chằm chằm hắn. Người này cao quý đến vậy, con gái nhà người ta đã xuống giá tặng hoa cho hắn vậy mà lại bị đối xử như thế.

Cậu ngốc lăng đứng đó hồi lâu, trong đầu lại có ý nghĩ, nếu ai được hắn yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc rồi.

Căn bản nhiều người theo đuổi hắn như vậy, hắn lại chọn người đó, chắc chắn cảm giác rất giống với cảm giác nhà họ Kim được mùa.

Junhoe quay lưng đi, trong túi quần lại đánh rơi cái gì đó, Jinhwan lại gần mới phát hiện là một cuốn sổ tay. Mạo muội mở ra, phát hiện toàn những phép tính toán ngay cả xem đi hàng chục lần cũng không hiểu.

Cậu vội vàng chạy nhanh về phía người kia.

–      Anh. Anh đánh rơi này.

Người kia quay đầu lại, khuôn mặt lạnh đến mức nhìn xuống cảm giác cả người ớn lên một hồi. Cậu lại gần đưa cuốn sổ về phía trước.

–      Của anh, tôi thấy nó rơi xuống từ túi quần anh.

–      Cảm ơn.

Người kia nhận cuốn sổ cũng chỉ đơn giản nói từ cảm ơn. Mà Kim Jinhwan nghe thấy giống như sắp ngất đến nơi. Sao trên đời lại có giọng nói trầm ấm dễ nghe đến như vậy. Cậu có cảm giác tai mình từ từ được rót xuống một chất lỏng dịu dàng, sau đó lan đến toàn thân, cả người lâng lâng sung sướng không ngừng.

–      Có chuyện gì nữa không?

Jinhwan giật mình, phát hiện mình còn giữ chặt cuốn sổ kia, liền mải móng buông ra.

–      Tôi là Kim Jinhwan. Chào anh. Hôm trước có gặp anh trong thang máy

Cậu cúi đầu nói lớn. Cảm giác gió thổi nhẹ, vài chiếc lá bay lơ lửng giữa khung trung. cảnh vật giống như dừng lại, đến khi cậu ngước mắt lên, người kia cười mỉm một chút. Tim Jinhwan cũng vọt ra ngoài.

–      Tôi là Koo Junhoe. Cám ơn.

Junhoe muốn cười lớn cũng cố ghìm lại, nhìn đứa ngốc kia cúi đầu 90 độ thực sự rất đáng cười. Có vẻ đã hâm mộ hắn đến cực điểm rồi. Cái lý do gặp trong thang máy cũng thật là hay đi. Cứ như cậu ta nói, chắc Junhoe phải đi làm quen với hàng tá người rồi.

Hai người sau đó nói chuyện làm quen rất tự nhiên. Jinhwan không hiểu tính cách hắn, chỉ cảm thấy Junhoe rất biết nói chuyện, còn tâm lý, nắm rõ mọi suy nghĩ của cậu. Hắn nói hình như hắn là con chủ tịch nào đó, Jinhwan chỉ nhận thức hắn rất giỏi. Cơ hồ là người có học, lại biết kinh doanh. Những người như vậy, khiến cậu điên đảo mà ngưỡng mộ rồi.

Năm lên trung học, Kim Jinhwan bước vào một ngôi trường mới. Lũ bạn trước kia của cậu tất cả đều dốt nát, vì thế cũng chẳng thi đỗ trường công lập, cả lớp nhìn qua chẳng có quen một ai. Jinhwan liền phát hiện cách đơn giản nhất để bắt chuyện chính là nhìn thấy ai vừa gặp trên sân trường sẽ lại ngồi cạnh nói :  « Vừa rồi thấy cậu ở cổng trường, không ngờ có duyên như vậy ». ngay sau đó bạn học kia sẽ cười và cũng tự nhiên mà nói chuyện.

Nhưng đối với Koo Junhoe thì khác, hắn nhìn cậu chỉ có cảm giác khinh thường, cái kiểu cách làm quen cũng thật độc đáo đi.

20 năm sống trong cái xã hội bẩn tưởi này, nhìn đời cũng không chỉ nhìn bề ngoài. Đôi lúc Jinhwan cúi mặt xuống, Junhoe lại nhếch miệng cười lạnh. Người này cư nhiên nói rất hâm mộ mình. Không hiểu bản tính thật thà ngu ngốc, hay giả bộ dễ thương nữa. Bất quá, cái chiêu này , hắn cũng có hứng thú. Còn hơn những mỹ nam mỹ nữ hắn đã từng nếm qua, lẳng lơ đến lộ liễu.

–      Thiếu gia, đến giờ họp rồi.

Đang đi trên đường, bỗng có một chiếc xe hơi chạy đến đỗ bên cạnh hai người, chú Mạc bước xuống xe, trịnh trong mở cửa ý nói Junhoe đi vào.

–      Tôi phải về rồi. Chú Mạc, giới thiệu chú, đây là Jinhwan, tôi mới quen a.

Junhoe cười đến xán lạn, kéo cậu lại sát gần mình. Jinhwan thấy mặt mình có điểm nóng. Cậu vội cúi đầu chào :

–      Chào chú

–      A. chào cậu.

–      Jinhwan ah!. Lần sau gặp em ở công ty a.

Junhoe quay lại nắm chặt tay cậu. Jinhwan cảm thấy nóng vội, muốn rút tay lại, liền bị hắn dùng lực mà nắm chặt hơn.

–      Bây giờ tôi phải đi rồi.

Kim Jinhwan sau đó cũng chẳng cảm thấy ngại ngùng, chỉ ngẩn người nhìn chăm chăm vào lưng anh. Thật rộng, cậu liền có một khao khát muốn tựa nhẹ lên bờ lưng kia. Cảm giác kì quái ùa đến. Cả người cứng đờ nhìn anh bước vào xe, dáng dấp đúng của một đại thiếu gia tài giỏi.

Tiếc là trong mắt Koo Junhoe lúc này, Kim Jinhwan giống như chỉ để ý chiếc xe bóng loáng trước mặt. Bất quá, hắn đều không biết, Jinhwan chỉ hiểu được chiếc xe bốn bánh này rất đắt tiền, cũng không biết đến nó thuộc hãng nào.

Xe vừa đi được một đoạn, Junhoe đã không nhịn được mà cười lên ha hả. Loại cảm giác nhìn kẻ khác diễn trò trước mặt mình thật vui. Hắn cười một lúc mới nhớ ra, vội đưa tay xuống cởi giày.

–      Mẹ khiếp. đi bộ với tiểu tử kia, đau hết cả chân a.

–      Thiếu Gia, nhìn cậu ta mà tôi muốn cười cũng phải nhịn đó.

–      Haha. Tôi còn cực khổ hơn chú.

Junhoe đưa tay xoa xoa chân.

–      Cậu có nhìn không ? Vừa rồi nhìn cậu ta giống như muốn lao thẳng vào ô tô mà tự giác hiến thân a.. haha...

Chú Mạc cười đến khoái hoạt, xe trên đường cũng lảo đảo. Cả hai tiếp đó cười hả hê một trận.

–      Bất quá, thiếu gia cũng không cần tốn công sức đến thế.

Koo Junhoe nhíu mày, chân có điểm đau liền tức giận. Hắn thời gian này cực kì rảnh rỗi, cũng muốn tiêu hao chút thời gian. Chơi trò mèo vờn chuột một chút. Hôm nay đi bộ đau hết cả chân, hắn thề về sau cũng không bao giờ hạ mình đi bộ với Kim Jinhwan.                                                     –      Chú không thấy dạo này tôi quá rảnh sao. Cũng không có hứng thú nuôi mấy ả tình nhân lộ liễu quá.

Chú Mạc chỉ a một tiếng, sau đó lại tiếp lời :

–      Kim Jinhwan này. Chơi cũng vui mà.

–      Chú cũng thấy thế sao. Còn một chuyện nữa cơ.

Junhoe cười cợt đến đỏ cả con mắt. Hắn nói không một chút nghiêm túc, cả người ngả về phía sau dựa lên ghế. Chú Mạc lái xe phía trên cũng sẵn sàng giỏng tai lên nghe.

–      Tôi muốn yêu nghiêm túc nha.. há ha hâha

Mạc Hiểu biết ngay là nói đùa, liền phụ họa cười theo. Koo Junhoe cười đến không rõ tiếng. Nhớ lại biểu cảm đỏ mặt của Kim Jinhwan mà càng cười lợi hại hơn.

Có người lấy sự đơn thuần của kẻ khác ra làm trò cười.

Người kia cũng không hiểu sao, vẫn còn ngồi trên chiếc ghế băng ven đường mà ngơ ngốc. Miệng cũng không thể ngậm lại. Tim sao đập nhanh đến vậy.

Cậu đưa tay trước ngực. Cảm giác này chưa từng trải qua.

« Koo Junhoe » Cái tên này từ ngay mỗi ngày cậu đều khắc sâu vào tim. Mỗi ngày đều sâu một chút.

Cậu cũng chưa từng nghĩ đến, một ngày nào đó nó sẽ như vết săm mãi không thể xóa khỏi. Mà vì mỗi ngày đều khắc, mỗi ngày đều chảy máu đến trọng thương.

Nói cho cùng, đau khổ chính là do con người tạo nên. nếu không yêu cũng không cần đau đớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro