Chương 39: Vì sao em không hiểu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó đi mua sắm với Trình Nhã Văn, Doãn Khởi được nghe cô kể rất nhiều về những chuyện xảy ra khi cô và Trịnh Hiệu Tích ở bên Mỹ, về ước mơ sau này có thể cùng anh bên nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc... Cô kể rất hồn nhiên, rất chân thật, không hề cố ý nói quá lên hay ra vẻ khoe khoang, nhưng càng như thế, trong lòng Doãn Khởi càng khó chịu. Cậu biết mình đang ghen, cho nên cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ. Cậu có tư cách gì để ghen? Trước đây là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy. Cho dù biết bản thân không xứng với anh, không thể nào mơ tới chuyện hai người trở thành một đôi, nhưng cậu vẫn như cũ không buông bỏ được chấp niệm trong lòng, vẫn cứ yêu anh, cứ khó chịu khi người khác thân mật với anh. Rốt cuộc thì phải làm thế nào cậu mới quên được anh đây?

Đêm hôm đó, Doãn Khởi mất ngủ...

Sáng ra, cậu vác gương mặt tiều tụy mệt mỏi cùng đôi mắt thâm quầng ra đứng ở quầy hàng, ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn đã thấy chán nản. Lúc Mã Tiểu Ny nhìn thấy cậu liền há hốc mồm, đến nỗi cằm gần như rớt xuống đất:

- Ê Khởi Khởi, ngày trước nói em hóa trang thú bông chào khách cho cửa hàng thì em không chịu. Gần đây doanh thu tăng lên rồi, tự dưng lại muốn đóng vai gấu trúc là sao? Quốc bảo đó nha, nuôi em chị không chịu nổi trách nhiệm đâu.

- Đùa nhạt nhẽo! - Doãn Khởi không thèm liếc cô - Mất ngủ thôi mà, cũng đâu phải lần đầu tiên chị thấy.

- Aiz, muốn trêu chọc một chút cũng không được, thật chẳng có tình thú gì cả.

- Đừng dùng từ lung tung có được không? Hơn nữa, cùng một trò mà chị dùng suốt hai năm, có chán không? Muốn trêu chọc ít ra chiêu trò cũng phải đa dạng chút chứ.

Mã Tiểu Ny nói không lại cậu, cũng không nói nữa, bĩu môi bắt đầu làm việc.

Doãn Khởi dụi dụi mắt, cố gắng để bản thân tỉnh táo lại.

Bất chợt Trịnh Hiệu Tích từ bên ngoài xông thẳng vào trong cửa tiệm như một cơn lốc. Mã Tiểu Ny thấy anh, như thường lệ liền cười tươi như hoa chạy ra đón tiếp. Đáng tiếc anh không để ý đến cô, trực tiếp đến chỗ Doãn Khởi, không nói một lời nắm tay cậu lôi ra ngoài.

Doãn Khởi bất ngờ suýt nữa ngã chúi xuống đất, liên tục giãy dụa:

- Anh làm cái gì vậy? Buông ra! Học trưởng! Trịnh Hiệu Tích! Anh kéo tôi đi đâu? Buông tôi ra! Có gì từ từ nói! Anh làm gì vậy hả? Này!

Mặc kệ cậu vùng vẫy kêu gào, Trịnh Hiệu Tích không hề để tâm, chỉ tăng thêm khí lực siết chặt cổ tay cậu kéo đi, đẩy cậu vào xe, sau đó một đường lái xe đi, từ đầu đến cuối không hé răng nửa lời.

Trịnh Hiệu Tích giống như ăn nhầm thuốc nổ vậy, cả gương mặt âm u như trời nổi bão, lái xe lao như bay trên đường, hoàn toàn không sợ gây tai nạn. Cũng may chọn đi đường vắng lại không có cảnh sát giao thông, nếu không đoán chừng tiền phạt cũng đủ để mua một căn nhà! Doãn Khởi nhận ra thái độ anh khác thường, cũng không dám hỏi nhiều nữa. Dù sao cũng đang ngồi trên xe của anh, vạn nhất chọc giận anh, khiến anh lạc tay lái đâm vào lề đường thì biết làm sao?

Xe chạy đến bên bờ sông vắng vẻ, xung quanh là cỏ lau cao gần bằng đầu người, Trịnh Hiệu Tích mới cho dừng, nhưng vẫn là im lặng, ánh mắt nhìn một điểm phía trước, ngập tràn tức giận.

Doãn Khởi bấy giờ mới khẽ thở ra, ban nãy chạy xe nhanh như thế, tim cậu cũng muốn vọt lên cổ họng rồi.

- Anh rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại tức giận như thế?

- Em làm ra chuyện gì em còn không biết sao? - Trịnh Hiệu Tích mở miệng, giọng nói rõ ràng là đang kiềm chế để không bạo phát.

- Tôi làm chuyện gì? Tôi làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi chọc đến anh sao? - Doãn Khởi hơi giận. Lôi người ta đi một mạch, giận dữ vô cớ, rốt cuộc cậu làm gì sai chứ?

- Hôm qua em đi đâu?

- Hôm qua? Đi? Tôi... tôi đi... đi với Trình Nhã Văn. Sao?

Trịnh Hiệu Tích nghiến răng, quay sang lườm cậu:

- Được lắm! Rất thẳng thắn! - Anh hơi nghiêng người ra phía sau, lấy từ sau ghế lên một chiếc túi, mở ra, cầm một xấp ảnh bên trong thẳng tay ném vào mặt cậu. - Tự mình xem đi!

Ảnh đập vào mặt có chút đau, thậm chí còn có một tấm ảnh bay nghiêng, góc ảnh chọc vào mắt cậu khiến cậu phải nhắm mắt lại. Rốt cuộc là chuyện gì? Sao có thể giận tới mức như thế? Doãn Khởi bực bội nhặt ảnh lên xem. Đều là hình chụp cậu và Trình Nhã Văn ngày hôm qua. Vốn dĩ chuyện chẳng có gì, nhưng lên ảnh chụp không hiểu tại sao hai người trở nên đặc biệt thân mật. Có những cảnh nắm tay, nhéo má, rồi còn cả cảnh Nhã Văn ướm một chiếc áo lên người cậu, cười rất tươi, nhìn qua giống như một đôi tình nhân đang dạo chơi.

- Cái này... - Doãn Khởi nhất thời không biết nên nói gì.

- Sao? Có gì muốn giải thích với tôi không? - Trịnh Hiệu Tích hỏi, âm lượng cực thấp cực dọa người,

- Tôi... tôi và cô ấy vốn là không có gì cả! - Doãn Khởi tìm từ giải thích - Chỉ là cô ấy nói muốn đi mua sắm, kéo tôi đi theo.

- Ha? Vậy sao? Em là con gái sao? Hay người yêu cô ấy? Đã không phải thì chẳng có lí do gì một thằng con trai đi mua quần áo với một đứa con gái cả!

Doãn Khởi thật sự bất bình, cậu biết là hơi vô lý nhưng chuyện này hoàn toàn chỉ đơn thuần thế thôi.

- Cô ấy một mực muốn thế đấy chứ. Sao anh không đi hỏi cô ấy?

- Tôi hỏi em không được sao? Mau giải thích cho tôi, mấy tấm ảnh này là thế nào? Nắm tay, nhéo má, em nghĩ xem vì sao tôi giận!

- Đây... đây hoàn toàn là... Tôi.... - Doãn Khởi cũng không biết làm sao giải thích. Đúng là cả quá trình ngày hôm qua không hề có gì, nhưng nếu chỉ nhìn những tấm ảnh này, quả thực khiến câu chuyện bị bóp méo hoàn toàn.

- Xem ra em không còn gì chối cãi nữa phải không? Tôi ban đầu còn nghĩ thuê thám tử làm gì, cuối cùng cũng không uổng phí công sức.

Thuê thám tử? Theo dõi sao? Doãn Khởi nhíu mày, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ. Trịnh Hiệu Tích theo dõi cậu và Trình Nhã Văn. Mục đích thì khỏi cần nói, là anh không muốn người khác ở sau lưng mình thân mật với người của mình. Nói chính xác, anh... có tình cảm với Trình Nhã Văn! Ngoài mặt luôn tỏ vẻ chán ghét không quan tâm, nhưng trong lòng có thể là hoàn toàn ngược lại. Tính cách Trịnh Hiệu Tích cậu hiểu, anh là kiểu nam nhân phong lưu đào hoa thích mập mờ ái muội với người khác. Ngay cả với Mã Tiểu Ny, anh còn thỉnh thoảng buông lời trêu ghẹo. Thế thì tại sao với một cô gái như Trình Nhã Văn, anh lại chán ghét? Thái độ khác thường thì chính là trong lòng coi người ta là người đặc biệt.

Xem ra, việc anh và cô thành đôi là sớm hay muộn thôi...

- Học trưởng, xin lỗi... - Doãn Khởi quay đầu, cảm giác tim gan như nhúng qua một bể dấm, chua xót vô cùng.

- Xin lỗi? Tức là em thừa nhận? - Trịnh Hiệu Tích cơ hồ có dấu hiệu bạo phát.

- Chuyện này sẽ không lặp lại. Nhưng anh cứ tin tưởng Nhã Văn, cô ấy thích anh, sẽ không làm chuyện có lỗi với anh. Huống hồ... tôi thua kém anh rất nhiều.

Trịnh Hiệu Tích như bị lửa giận thiêu đốt, ánh mắt nhìn cậu cũng như muốn tóe lửa. Bảo anh tin tưởng Trình Nhã Văn? Như vậy khác nào nói người có tình ý là cậu chứ không phải cô ấy. Anh vốn dĩ nghĩ thuê thám tử theo dõi cậu chỉ là để bảo vệ cậu, quan tâm cậu thôi. Vì thám tử của Trịnh Quân đã tự động bỏ đi khi anh báo với y anh gặp lại cậu rồi. Kết quả thì sao? Khám phá ra chuyện hay ho thế này, quả là không phí tiền. Tên nhóc này, còn có thể thích con gái sao?

- Tôi cho em một cơ hội nữa để giải thích, đừng ép tôi phải ra tay với em.

- Không cần, tôi không muốn. Tôi chỉ có thể xin lỗi anh thôi.

Trịnh Hiệu Tích đã giận đến đỉnh điểm, không còn kiểm soát nổi nữa, anh lao tới túm lấy áo cậu, gằn giọng:

- Mới hơn hai năm, em đã thay đổi thành thế này, thật khiến tôi bất ngờ. Doãn Khởi, em tại sao luôn không hiểu lòng tôi???

------
Bí mật có chap sau có H 🙊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro