Chương 3: Phác Chí Mẫn, ai cho cậu đi xem mắt hả?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đây".

"Tôi đây?". Tổng quản bảo mẫu ngẩn người ra.

"...Là tôi! Không phải ông!".

"Sao lại không phải là ta chứ? Ta đã làm nhiều năm thế rồi, cái đồ con nít ranh gì chứ, gọi điện tới bảo ta không phải ta?".

"...Im miệng, sân bay".

"Sân bay cái gì chứ, mắng ai là sân bay hả?!".

".... Tôi ở sân bay!".

"Hở?".

"Tới đón tôi! Ngay lập tức!".

"Hả? Cậu...cậu chủ!".

"Cộp", điện thoại rơi thẳng xuống mặt đất, tổng quản bảo mẫu lấy lại tinh thần nhặt nó lên, tiếng hét xuyên qua ống nghe, chọc thẳng vào tai đối phương.

"Cậu chủ!!! Cậu đã về rồi!!! Cậu đã trở về rồi ồi ồi ồi ồi ồi ồi! Sao cậu không nói thêm mấy câu nữa, hại tôi không nhận ra cậu chủ là cậu chủ, ôi ôi ôi ôi, giọng cậu thay đổi rồi, giọng cậu giờ gợi cảm vô cùng, trầm vô cùng, êm ái vô cùng, đàn ông vô cùng, cậu chủ, cậu nói thêm mấy câu nữa cho tôi cảm nhận chút đàn ông chút đi mà mà mà mà mà!".

"Cạch. Tút...".

Đáp lại lời của ông là tiếng cúp máy thẳng thừng dứt khoát.

"A a a, tiếng dập máy có chất đàn ông quá!!! Tiếng dập máy lạnh lùng trang nhã ngập khí chất vương giả nam tính như thế, trừ cậu chủ ra không còn ai nữa!!!".

"Toàn thể người làm nghe lệnh của ta, nghiêm, nghỉ, chuẩn bị cẩn thận, giờ chúng ta phải tới sân bay nghênh đón cậu chủ trở về!".

"Báo cáo tổng quản, còn thiếu một người".

"Ai? Đứa nào không muốn sống dám vắng mặt trong ngày đón cậu chủ về nhà hả?!".

"Phác Chí Mẫn ạ!".

"Thằng ranh đó lại chạy đi đâu rồi hả, bắt nó về đây!!!".

"... Không phải ông sắp xếp cho cậu ấy đi xem mắt sao?".

".....", tịch lời.

.

.

.

Một chiếc Limousine sành điệu tiến vào sân bay.

Cửa xe mở rộng, một tấm thảm đỏ từ trong tung ra, trải thẳng vào sảnh chờ của sân bay.

Một đám người cầm hoa hồng, xếp hàng chỉnh tề như đã được huấn luyện xuất hiện, xông thẳng vào trong sảnh chờ của sân bay như một đoàn quân nhỏ, người đi đầu tay giơ cao một bức ảnh chân dung cỡ lớn và tấm biển tên gắn đèn nhấp nháy hăng hái ra xem dòng người mở đường máu.

"Chuyện gì thế? Lại có ngôi sao gì tới à?".

"Cái đám fan não nhũn này. Ối trời, có cả đồng phục nữa à?".

"Đây là hội gì thế? Hội mặc đồ hầu nữ quản gia à?".

"Cái ông đi đầu kia phải hơn năm mươi rồi nhỉ? Già thế còn theo đuổi ngôi sao à?".

"Ngôi sao nào khủng thế? Ngay cả ông già cũng không tha?".

Không thèm để ý đến những ánh mắt chờ mong ngôi sao gợi cảm của mọi người, tổng quản bảo mẫu giơ ảnh lên, hai mắt như rađa quét tìm mục tiêu.

Đột nhiên, một cái túi da màu đen chẳng biết từ chỗ nào bay tới, va mạnh vào tấm ảnh tổng quản bảo mẫu đang giơ lên cao, cán gãy, bức chân dung lớn của cậu chủ rớt xuống đất.

"Cậu chủ cậu chủ gãy rồi! Tên trời đánh thánh vật nào dám làm gãy đồ của cậu chủ nhà ta hả?!".

"Bộp".

Chiếc giày da được đánh tới bóng lộn đạp lên ảnh cậu nhóc , mũi chân di di xoay xoay tấm ảnh xuống đất.

"Ông nói đồ của ai bị gãy hả?", giọng nói trầm trầm có chút bực dọc, hình như đã hoàn toàn hết nhẫn nại, lửa sắp bốc lên tới nơi.

Tổng quản bảo mẫu ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người đó.

Áo sơ mi màu đỏ cổ Đức phối hợp cả bộ vest màu trắng sáng, cổ áo phanh rộng vì trời nóng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên, ánh mắt xuyên qua cặp kính râm màu trà trên sống mũi cao thẳng bắn ra ngoài.

Một tay đút vào túi quần Âu, một tay giữ tay kéo va li, tỉnh bơ quăng cho người đứng gần đó.

"Cậu chủ... cậu chủ!!!".

"Không phải đã nói với ông, ném bức tranh xấu xí ấy đi rồi à?". Anh khinh thường, nhấc chân đá văng bức ảnh thời niên thiếu của mình, kì thị nhìn đội hình không biết là đi nghênh đón hay đi đưa ma trước mặt mình. Sắp xếp linh đường cũng không tồi, lấy hoa hồng kết xung quanh di ảnh của mình rất đáng yêu ha?

"Cậu chủ!!!".

Thấy tổng quản bảo mẫu sắp nhào vào mình, anh lập tức nhét cái túi đang cầm vào lòng ông "Đừng có lại gần đây. Đứng xa ra một chút".

"Cậu chủ..., tôi xúc động, xúc động quá! Cuối cùng cậu cũng về nhà rồi, hu hu! Cậu có biết tôi nhớ thương cậu nhiều thế nào không?!".

Cậu chủ chẳng thèm đáp lại nỗi nhớ nhung của tổng quản bảo mẫu, chỉ lo cho con vật cả đời chỉ nhận một chủ nhân duy nhất của mình, "Hắc Công đâu?".

Vừa nói vừa rút ra món quà cho con chó cưng - hộp thức ăn cho chó.
"À... Hắc Công nó...".

Lướt qua gương mặt kì quái của tổng quản bảo mẫu, anh bỏ kính râm ra, cẩn thận đảo qua từng người hầu đứng phía sau tổng quản bảo mẫu.

Rất tốt, không thiếu ai cả, chỉ trừ thằng nhóc mặc trang phục nam hầu cỡ bé, đeo túi Doraemon to, bị anh để lại chăm sóc Hắc Công.

"Đâu rồi?".

"À, nó đang nằm trong chuồng chờ cậu chủ về ăn cơm trong ánh nến".

"Cái gì mà ăn cơm trong ánh nến, tôi đang hỏi ông, người hầu của tôi đâu?". Cậu ta đúng là đồ to gan lớn mật, người trong nhà đều đứng ở đây đón anh về nhà, cậu ta thân là người hầu riêng của anh lại dám vắng mặt. Cậu ta quên mình thuộc về ai rồi chắc? Chuyện gì nghiêm trọng bằng việc nghênh đón chủ nhân của mình chứ? Mấy năm không gặp, cậu ta đã ngứa ngáy, muốn khởi nghĩa tạo phản rồi.

"Thế cái cây tiền tài kia đâu rồi?!!!".

Vừa nghe giọng nói lạnh lùng của cậu chủ, người hầu hai bên sợ tới mức phải lên tiếng trả lời.

"Thưa cậu chủ, cậu ấy đi lừa đàn ông cho cậu rồi".

"Rắc". Hộp thức ăn cho chó trong tay cậu chủ bị bóp nát.

"Soạt". Hoa hồng trong tay người hầu bị tạt bay.

"Cậu .... cậu chủ, cậu cướp chìa khóa xe của tài xế Chu làm gì? Cậu muốn đi đâu?".

"Cậu chủ! Lái xe trên đường không được đụng vào xe khác. Cậu đi ngược chiều rồi, chúng ta không phải người Anh, phải đi bên phải!".
___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro