Chap 74 : Người đi ngang qua đời cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nhận thấy tác phong làm việc của Trịnh Hạo Thạc rất quyết đoán, rõ ràng. Vì vậy những lời căn dặn lúc trước của Vượng tổng trở nên hoàn toàn vô ích, căn bản không cần cậu phải làm thuyết khách, trước khi đến, anh đã bảo Trần Anh Hào chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi.

Anh tin tưởng vào đội ngũ của họ như vậy, xem ra trước đây cũng đã hiểu rất rõ về Lan Điền rồi.

Bọn họ nói chuyện một mạch đến hơn 6 giờ tối mới kết thúc. Vào lúc này, bầu trời đã tắt nắng, chỉ còn lại những vệt ráng chiều đỏ rực. Vượng tổng muốn tiễn Trịnh Hạo Thạc đi trước, nhưng anh ta từ chối và bảo họ về trước, Vượng tổng nhìn Phác Chí Mẫn một cái, trong lòng như đã tính trước được điều gì, chào tạm biệt rồi đi.

Trần Anh Hào sớm đã biết ý đi ra ngoài bãi đỗ xe trước rồi. Trong chốc lát chỉ còn lại Phác Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc. 

Phác Chí Mẫn nhìn anh một cái, nói: “Bọn họ đều về hết rồi, tôi cũng phải về đây.”

Anh quay người lại, dứng mặt đối mặt với cậu, hỏi: “Về nhà họ Cảnh?”

“Ừm...” Cậu khẽ đáp. Nhắc đến Cảnh gia, dường như nhắc nhở cậu và Trịnh Hạo Thạc thân phận hiện nay của cậu. Thực lòng mà nói, một người đàn ông đã có chồng như cậu qua lại thân thiết như vậy với một người đàn ông khác là một chuyện không nên chút nào.

“Hay là tôi tiễn cậu nhé?” Anh lại hỏi tiếp, giọng có phần trầm hơn hẳn so với lúc nãy.

“Không cần đâu.” Phác Chí Mẫn lập tức lắc đầu, mắt hơi nhìn xuống, “Nếu bị người của Cảnh gia nhìn thấy... tôi không muốn bọn họ hiểu lầm...”

“Hiểu lầm?” Anh nhắc lại hai từ này như có ý hiểu điều gì khác, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Vậy cô về đi, tôi không tiễn nữa"

Cậu hơi cúi đầu xuống, nhìn anh một cái, tay nắm chặt lấy túi, cuối cùng cũng quay người đi. Ngồi vào trong xe taxi rồi vẫn không kiềm lòng được, ngoái đầu nhìn. Thấy bóng người cao lớn đó đi xa dần, xa đến mức không nhìn thấy nữa rồi, trong lòng cậu mới bao trùm một cảm giác hụt hẫng. 

Cậu cúi đầu nhìn xuống tay mình, những bọc nước nhỏ vừa nãy không có cảm giác gì, giờ đây bắt đầu đau âm ỉ.

............

Sau đó một thời gian khá lâu, Phác Chí Mẫn không hề nhìn thấy anh ta nữa. Mặc dù công ty họ đang bắt tay vào chuẩn bị dự án của Hoàn Vũ, thế nhưng anh ta không hề quay lại Lan Điền dù chỉ một lần. Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy giữa bọn họ có lẽ đã có chuyện gì đó, cậu thường quan tâm hỏi han, nhưng dù có dò hỏi vài lần cũng không thu được kết quả gì, bọn họ thậm chí còn không cả liên lạc. Cậu cảm thấy câu chuyện này dần không còn chuyển biến gì nữa rồi nên sau đó cũng thôi không hỏi.

Người đàn ông này...

Có lẽ đối với cậu, cũng chỉ là một người bước ngang qua cuộc đời mà thôi. Chỉ vậy thôi.

Phác Chí Mẫn luôn nghĩ như vậy. thế nhưng cho đến khi những bọc nước trên tay đã khỏi từ lâu rồi mà cậu vẫn không thể quên được ngày hôm đó sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh khi bôi thuốc cho mình.

Ngày hôm nay, vào bữa cơm tối, cả nhà họ Cảnh bao gồm Cảnh Nam Kiêu thật hiếm hoi, đều có mặt đông đủ.

Thực tế thì từ sau khi xảy ra sự kiện “hoa cúc trắng” đó, thì đây là lần đầu cậu đối mặt với Cảnh Nam Kiêu. Thông thường ban ngày cậu ra khỏi nhà từ sớm, tối đến cũng đi ngủ sớm. Ngược lại anh ta dậy rất muộn, cũng rất muộn mới về nhà. Giờ giấc sinh hoạt thường ngày của hai người hoàn toàn trái ngược, điều này lại khiến cậu cảm thấy thoải mái.

Cậu cũng không hiểu bắt đầu từ khi nào mà tâm nguyện được chồng để ý hơn đến của cậu đã hoàn toàn biến mất. Tim cậu đã mệt mỏi đến mức như chết đi rồi











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro