Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm mười ba tuổi rưỡi là một cậu trai có nội tâm tự ti. Cậu không đẹp, người trong nhà cũng nói cậu “Xấu “, dần dà Lộc Hàm đối với bề ngoài của mình chuyển từ buồn thành hoàn toàn coi thường, rất có xu hướng kiểu bình nứt không sợ bể. Trước kia cậu không rõ vì sao mấy cô ở nhà trẻ luôn luôn cho những đứa trẻ khác đồ chơi mới nhất. Lúc học tiểu học, nam sinh luôn luôn giúp những cô bé khác làm lao động chân tay. Sau khi vào trung học cơ sở cậu mới biết, con người đều yêu thích cái đẹp.

Cậu không buồn tủi trốn trong góc khóc nữa, ngược lại cậu cố gắng cười thật tươi. Cho dù, một góc nào đó trong tim đã bị khoét mất.

Thành tích học tập của Lộc Hàm rất tốt, vị trí nhất lớp chưa bao giờ rơi vào tay bạn khác.Năm nhất tiểu học, trước cuộc thi đầu tiên, cậu bé giúp cậu ôn toán đã xoa đầu cô nói: “Tiểu Lộc, con trai lớn lên không xinh đẹp phải nghĩ cách trở nên thông minh hơn. Nếu không sau này sẽ không ai thèm đâu.”

Cậu nửa hiểu nửa không, cậu bé đã muốn cậu làm một người con trai thông minh, cậu sẽ nghiêm túc làm.

Lộc Hàmtheo họ mẹ, lúc cậu còn chưa có trí nhỡ rõ ràng thì ba đã ly hôn với mẹ. Lộc Mỹ Tình là mẹ cậu, đã mang cậu về nhà mẹ đẻ, sửa họ cho cậu. Có một lần Lộc Hàm đã moi được tin tức từ miệng cậu nhỏ, cha ruột cậu họ Lưu, thì ra tên cậu là Lưu Hàm

Cậu tìm khắp nhà nhưng không tìm ra bất kỳ thứ gì liên quan đến ba, Lộc Mỹ Tình đã xóa bỏ tất cả vết tích, nhưng Lộc Hàm còn đang ở trước mắt bà. Sau khi vào trung học, Lộc Hàm thường xuyên nghĩ, mình có lẽ là cái gai trong lòng mẹ, lúc nào cũng nhắc nhở về cuộc hôn nhân thất bại của bà, bất đắc dĩ nhưng không thể ném gánh nặng này đi.

Trẻ con tự ti thường nhạy cảm và trưởng thành sớm hơn các bạn cùng trang lứa, Lộc Hàm chính là như thế. Trong trường học cậu thường đá bóng với các nam sinh khác, tranh luận xem trong đội Tiểu Hổ người nào đẹp trai hơn, xì xào bàn tán về nam sinh nào đó thích nam sinh nào đó, cười rất to, nhìn qua thì y chang những chàng trai ngây thơ quái đản ở tầm tuổi này. Nhưng ở nơi không có ánh mắt mọi người, Lộc Hàm chưa bao giờ cười.

( Iris: bản gốc là chơi nhảy dây, nên mình phải chỉnh lại cho hợp, bạn nào xem bản gốc rùi thì bỏ qua cho iêm ^3^)

Ban cậu học là ban nổi tiếng có nhiều trai đẹp, có người thích ngồi lê đôi mách lén lút bình chọn “Nam sinh đẹp của ban”, có vài người nằm trong lớp Lộc Hàm. Con trai đẹp có năng lực kêu gọi rất đáng ngạc nhiên. Trong cuộc bầu ban cán bộ cũng không ngoại lệ, được bầu rất nhiều phiếu, lại còn dễ dàng đảm nhiệm các chức vụ như lớp trưởng, tổ trưởng, lớp phó văn thể mỹ. Ngay cả chức lớp phó học tập mà hẳn là cậu, người đứng đầu lớp đảm nhiệm, cũng bị Khâu Nguyệt Dung yếu đuối nũng nịu nói một câu “Tớ không làm lớp phó lao động đâu” liền dễ dàng đoạt lấy.

Lộc Hàm hào phóng cười, nhẫn nhục chịu khó làm lớp phó lao động. Đây chính là khổ sai. Mỗi ngày phải nhìn chằm chằm bạn trực nhật quét dọn xong phòng học mới có thể về nhà. Gặp phải nữ sinh làm trực nhật còn khỏe, chứ còn nam sinh thì cứ vừa tan học liền tìm cách chuồn về, cậu vây đuổi chặn đường cũng không chỉ một lần hai lần. Trường học tổng vệ sinh, cậu là lớp phó lao động phải đứng trên bục giảng hô hào huy động nam sinh nửa ngày, nhưng vẫn thua một câu nói nũng nịu của bạn lớp trưởng xinh đẹp.

Trung tuần tháng sáu, trước khi đánh cược với Ngô Thế Huân , Lộc Hàm viết đơn xin từ chức, không làm lớp phó lao động nữa, liền tạo một cuộc chấn động không lớn không nhỏ tại cái trường học chỉ mới thành lập được ba mươi năm này. Cô chủ nhiệm thích khác người Đào Hải Quyên nhìn thấy ba chữ “Đơn từ chức” liền kích động vô cùng, lập tức truyền tay đọc trong văn phòng, ngay cả hiệu trưởng cũng bị kinh động .

Cái chức lớp phó lao động này nói lớn không lớn, chỉ là cánh tay trái trong hai cánh của đoàn đội; nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao việc bầu cán bộ lớp tại trung học cơ sở những năm 1990 vẫn là một sự kiện rất nghiêm túc. Hơn nữa trường học đều có ghi chép lại. Vì chuyện này mà ầm ĩ một hồi đến cuối cùng Lộc Hàm còn bị mời vào phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Thẩm mặt mũi hiền lành, lúc cười tít mắt rất giống Phật Di Lặc mà Lộc Hàm đã bái lạy lúc đi theo bà ngoại lên chùa. Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha tại phòng hiệu trưởng, hai tay nắm lại đặt trên đầu gối.

Hiệu trưởng Thẩm cầm đơn từ chức của cậu, trước tiên là khen chữ cậu đẹp. Lộc Hàm ngẩng đầu lên cười toét miệng, nói đây là công lao của cậu nhỏ vì chính cậu đã giục Lộc Hàm luyện chữ.

Trước khi trò chuyện với Lộc Hàm, hiệu trưởng Thẩm đã tìm Đào Hải Quyên để hiểu thêm về trường hợp của cậu. Đối với nam thiếu mười bốn tuổi đang bất mãn mà nói, từ chức là một thuật ngữ thuộc về thế giới của người lớn.

_______________

Sao lượt đọc ít thế, các cậu  không vote hay cmt thì sao mình có động lực làm tiếp bộ này chứ 😭😭 vote đi rồi tối nay mình ra chap 1.3 nhé ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro