chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Na Liễn đột nhiên dừng lại, nhìn Lộc Hàm từ trên xuống dưới, sau đó chế giễu nói:

- "À, hay là bây giờ kiếm được khách VIP rồi, cho nên không sợ nữa, nhìn cách ăn mặc của cậu kìa, chất liệu cũng tốt thật, nhưng tôi lại chưa nhìn thấy bao giờ, chắc người của cậu cũng chẳng phải loại ghê gớm gì."( Dám nói xấu Hun hả ta cho mi không toàn thây bây giờ )

Đám người đứng xem kịch nãy giờ cũng lên tiếng:

- "Ha ha ha, còn phải hỏi, không thấy nãy giờ người ta vẫn đứng trước cửa sao, ngay cả tầng thấp nhất của L.H còn không vào được nữa là."

- "Hay là bây giờ người ta đang muốn tìm khách khác, đang đứng đây chờ vận may."

- "Ha ha ha ha!"

Lâm Na Liễn cũng cười ha ha, sau đó nhìn cậu, nói: "Sao không nói gì, không nói gì là thừa nhận rồi chứ gì!"

Lộc Hàm thật sự không nhịn nổi nữa, cậu không có lí do gì phải chịu những người này cứ liên tục nhục nhã, lúc đầu cậu nhịn, chỉ vì nghĩ rằng đây là sản nghiệp của hắn, cậu không muốn gây chuyện.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu như cậu còn có thể nhịn, thì cậu là thánh nhân luôn rồi.

Ngay khi Lộc Hàm vừa tính "oanh tạc", thì hai người bảo vệ trước L.H cũng đã nhận thấy sự khác biệt của đám người này và bước tới:

- "Xin hỏi, ở đây đang có chuyện gì ?"

Đám người Lâm Na Liễn tranh nhau nói trước: "Còn có chuyện gì, chỉ là một thằng trai bao muốn quyến rũ đàn ông, nhưng không có cửa bước vào những chỗ như thế này thôi."

Hai người bảo vệ nhìn nhau, họ đã nhận ra, đám người này có vẻ có xích mích với chàng trai kia, nhưng do đã được đào tạo chuyên nghiệp, họ luôn phải đặt công ty lên hàng đầu. Vì vậy, một người ra mặt nói:

- "Xin quý khách thông cảm, nếu quý khách có bất cứ mâu thuẫn gì, vui lòng đi ra ngoài xử lí, đây là trước cửa L.H, các vị làm vậy, sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng tôi."

Lời nhắc nhở của bảo an như cảnh tỉnh bọn họ. Đúng vậy, họ đang làm gì vậy, gây chuyện trước sàn nghiệp của S, họ không muốn sống nữa rồi, nếu điều này bị quản lí nơi này biết được, chắc chắn bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Lâm Na Liễn không cam lòng bỏ qua cho Lộc Hàm như thế, nhưng cô ta lại không thể làm gì. Chẳng lẽ bây giờ bắt cô ta phải bỏ cuộc đi chơi này, đi kiếm chuyện với Lộc Hàm hay sao.

Điều đó là không thể, vì vậy, Lâm Na Liễn chỉ có thể đi cùng với đám bạn vào trong, nhưng trước khi đi, cô ta cũng không quên nhắc bảo an:

- "Tôi biết các anh được phục vụ chuyên nghiệp, luôn tôn trọng khách hàng, nhưng cũng không phải cái loại người nào cũng được cho là khách hàng. Những kẻ bần cùng cứ đứng mãi không chịu đi cũng không bị xử lí, đôi khi làm chúng tôi nghi ngờ về đẳng cấp của nơi đây đấy."

Bảo an cúi chào cô ta, cung kính nói: "Điều này chúng tôi sẽ xử lí, chúc quý khách chơi vui vẻ."

Sau khi cánh cửa đóng lại, một người bảo an nói với Lộc Hàm: "Chàng trai à, nếu cậu đang chờ ai, cậu nên qua bên kia đứng đi, nếu để cái bọn nhà giàu mắt để trên trán đó nhìn thấy, sẽ lại kiếm chuyện với cậu nữa cho coi."

Người kia cũng gật đầu đồng ý. Bọn họ đã được huấn luyện rất kĩ, thái độ phục vụ đương nhiên rất tốt. Bất cứ người nào, đều có thể trở thành khách hàng của họ, vì vậy, họ không thể đắc tội với bất cứ ai. Thái độ phục vụ của họ, là bộ mặt của công ty. Về điều này, họ đã làm rất tốt.

Lâm Na Liễn chỉ là một kẻ có thể bước vào tầng 58-70 của L.H, chưa có đủ địa vị để bọn họ coi trọng.

Một điều quan trọng nữa khiến cho họ không làm theo những gì Lâm Na Liễn nói, đó là, bọn họ cũng là những người bình thường trong xã hội, họ có sự đồng cảm với Lộc Hàm đương nhiên không thích cái kiểu nói chuyện coi thường người bần cùng của Lâm Na Liễn.

_______________________________________________________________________________________

Haizzzzz hình như không ai quan tâm tới truyện của ta thì phải, chỉ toàn đọc chùa thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro