chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lý Tú Mãn đưa hai người đến thang máy chuyên dụng của L.H sau đó thì cúi đầu chào. Cô gái trực thang máy mở miệng nói:

- "Quý khách muốn đến tầng mấy ạ ?" – Hồi nãy cô đã nhìn thấy giám đốc tỏ ra rất cung kính với hai người này, cho nên nụ cười càng tươi hơn bình thường, con mắt cũng sắp híp lại luôn rồi.

Thế Huân không để ý tới cô ta nhiều, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "78." – sau đó cúi đầu nhìn Lộc Hàm.

Bàn tay đang đặt lên phím thang máy của cô ta hơi dừng một chút, ngoài mặt trông có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng:

Tầng 78, tầng lầu duy nhất trong tòa nhà này không cho bất cứ ai vào, cho dù là người có địa vị cao tới đâu, có nhiều người tới đâu cũng không thể bước vào. Bởi vì, tầng này chỉ để dành cho đại boss của tập đoàn S và những người bạn thật sự thân thiết của mình khi cần tụ họp.

Người đàn ông này muốn đến tầng 78, như vậy có nghĩa, người này nếu không phải boss thì cũng là bạn thân của boss, mà nếu đã là bạn của boss, thì không thể nào là người bình thường được. nghĩ vậy, thái độ của cô ta càng thêm cung kính, chuyên nghiệp.

Tuy nhiên, lúc này Thế Huân lại không có thời gian để chú ý đến cô, bởi vì bây giờ trong lòng hắn đang có vô ngàn con sóng lớn đang xô đẩy, cả người hắn như muốn nổ tung, trong cơ thể như thể có một thứ năng lượng đang muốn bức phá ra để giết người.

- "Vợ à, em vừa nói gì ?"

Lộc Hàm tưởng hắn nghe không rõ, còn thật sự lập lại:

- "Lúc nãy, em đã gặp một người quen cũ, nhưng thái độ của cô ta rất tệ, còn nhắc tới cái gì Minh học trưởng gì đó, sau đó mắng em lung tung,..." – Lộc Hàm hiện đang muốn phát hết uất khí trong lòng, lúc nãy cậu rất ủy khuất, bị người ta ăn hiếp thê thảm.

Thế Huân càng nghe, gương mặt càng âm trầm, lúc nãy cậu đã gặp ai, người nào, người đó đã nói những gì với cậu rồi, hắn thật là sơ suất, vì sao có thể bỏ lại cô một mình ở nơi đó chứ, nếu như cô đã biết cái gì rồi thì sao, nếu như cô..muốn rời khỏi hắn thì sao.

Không được, hắn không cho phép điều đó xảy ra, hắn không cho phép.

-"Ông xã, đau quá !"

Tiếng hét của Lộc Hàm khiến lí trí của Thế Huân quay lại, hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy cậu đang dùng đôi mắt lên án nhìn hắn, bàn tay đang xoa xoa chỗ cái vai. Gương mặt trông có vẻ vô cùng đau đớn, giọt nước mắt trên mặt cũng sắp rơi xuống.

Thế Huân lúc này vô cùng hối hận, hắn đang làm gì vậy chứ, làm sao hắn có thể làm bị thương cậu được. Gương mặt đầy áy náy, hối hận xen lẫn sự lo lắng. Hắn xoa xoa vai cho cậu, miệng luôn nói:

-"Xin lỗi, anh xin lỗi tiểu Lộc, anh không nên như vậy, em có đau không, anh xin lỗi, xin lỗi."

Nhìn thấy hắn như vậy, cậu cũng không còn giận nữa, cậu cũng thừa biết là hắn không cố ý, cậu nghĩ, chắc có lẽ việc cậu bị người khác ăn hiếp khiến hắn tức giận.

-"Được rồi, em không sao, cũng không đau lắm !"

Tuy cậu nói vậy nhưng Thế Huân vẫn không hề buông tay, vẫn xoa nhẹ vai cho cậu. Trong lòng thì đang suy nghĩ, chuyện ngày hôm nay hắn nhất định phải điều tra một cách rõ ràng, lát nữa hắn sẽ tìm Lý Tú Mãn để lấy băng ghi hình, hắn muốn biết, người đó là ai và đã nói cho cậu nghe những gì rồi.

Bất cứ thứ gì có thể khiến cậu rời xa hắn, đều phải bị xử lí...không còn một mống.  


_______________________________________________________________________________________

Ri comback đây! hé lu cả nhà !

Sẽ cố gắng để hoàn thành truyện sớm nhất để còn triển thêm truyện khác nữa,nhưng sợ không có thời gian ! haizzzzzzzzzzzz

Dạo này buồn lắm mọi người ơi,nhiều chuyện xảy ra quá,không thích ứng kịp luôn! JongHyun ơi mong anh sẽ hạnh phúc với con đường,thế giới anh đã chọn,anh đã vất vả rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro