chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Thế Huân liền đưa Lộc Hàm ra sân bay, ở đó đã có phi cơ riêng của Thế Huân đang chờ sẵn.

Nhìn chiếc máy bay sáng loáng đẹp đẽ, lúc này trong đầu Lộc Hàm nghĩ 'thì ra mình không phải là phu nhân nhà giàu, mà mình là phu nhân tài phiệt mới đúng.'

Ngơ ngác trước thiết kế hiện đại của máy bay. Ngơ ngác trước sự chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ, ngơ ngác trước bàn thức ăn phong phú với nhiều món không biết tên.

Nên khi vừa ăn xong cái đùi gà, bàn tay dính đầy mỡ đang được Thế Huân dùng khăn tỉ mỉ lau, lúc này Lộc Hàm mới lên tiếng hỏi:

-"Chúng ta đang đi đâu vậy ?"

Thế Huân bật cười, đổi một cái khăn khác, lau khóe miệng cho cậu, nói: "Nếu em mà bị bắt, chắc lúc bị người ta bán rồi cũng không biết. Máy bay đã bay hơn 40 phút rồi, em mới nghĩ tới hỏi anh điều này."

Gương mặt cậu hồng lên, không phải do cậu quá choáng trước sự sang trọng này sao, hơn nữa:

- "Có anh ở đây mà, anh nhất định sẽ không để em xảy ra bất cứ việc gì đúng không ?"

Động tác của Thế Huân hơi dừng một chút, lời này bao hàm sự tin tưởng, dựa dẫm tuyệt đối. Ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy sự ỷ lại của cậu vợ bé nhỏ, Thế Huân bỗng nhiên có xúc động muốn chiếm hữu cậu.

Ngay lập tức, hắn đưa tay ôm cậu vào lòng, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, nhấn chặt vào lòng mình, một tay đỡ gáy cậu, hôn lên.

Nụ hôn không có dịu dàng như những lần khác, mà đầy ướt át, dục vọng, xen lẫn sự điên cuồng, Lộc Hàm cảm thấy không thở nổi, đầu óc choáng váng, cái lưỡi của Thế Huân cứ mạnh mẽ xâm nhập, tước đoạt hết dưỡng khí của cậu.

Cũng may mà Thế Huân vẫn chưa mất hết lí trí, còn nhớ đây là trên máy bay, thế nên một lúc lâu sau, Hắn cũng tha cho Lộc Hàm.

Nhìn cậu vợ nhỏ đang hít lấy hít để không khí, cả người hư thoát, Thế Huân liền vươn tay, để cậu dựa vào lòng mình, còn dùng vẻ nghiêm túc nói :

- "Khi hôn thì cũng phải thở chứ, lần sau anh sẽ dạy em."( hôn mà cũng phải dạy nữa à?!)

Lộc Hàm nghe vậy thì tức giận, lấy tay nhéo vào eo Thế Huân một cái: "Anh còn chưa nói với em, chúng ta sẽ đi đâu."

Cả người dựa vào ghế, để Lộc Hàm có thể thoải mái hơn: "Chúng ta đi đến tỉnh T, nhà mới của chúng ta ở đó, nơi đó cũng là trụ sở của S."

-"Hửm ? Nhà chúng ta không phải ở tỉnh A sao ?" - cậu nằm viện lâu như vậy, thông thường thì người ta sẽ chọn bệnh viện gần nhà mình hơn chứ.

Thế Huân vuốt vuốt tóc cậu: "Chúng ta cũng có nhà ở tỉnh A, nhưng căn nhà đó cháy rồi, nhân dịp này, anh đưa em về tỉnh T luôn, cũng tiện cho công việc của anh, hơn nữa, không khí ở tỉnh T, em sẽ thích."

Lộc Hàm ưm một cái, đầu óc cậu bắt đầu không còn tỉnh táo nữa, cái đầu cọ cọ vào ngực Thế Huân, ngáp một cái thật dài.

Thế Huân thấy vậy, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Em ngủ đi, chừng nào tới, anh sẽ gọi."

Lộc Hàm cũng rướn người lên, hôn nhẹ vào môi của Thế Huân nói "ngủ ngon"

Sau đó, cơ thể lại mềm nhũn xuống, chẳng mấy chốc thì phát ra tiếng thở đều đều. Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon của hai người.

______________________________________________________________________________

haizzzzzzzzzzz càng ngày càng thấy sói Thê Hun càng dụ dỗ tiểu nai nhỏ LuHan, càng dẫn nai nhỏ vào hang động của mình càng sâu như vậy, haizzzzzzzzzzz thiệt là tội nghiệp cho nai nhỏ nhà chúng ta mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro