Part 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cậu bé da dẻo trắng nhuần này, tổ trưởng tổ bắt trộm cướp Trương Hải phải nhìn cậu với cặp mắt khác trước. Những động tác kia của Lộc Hàm, giống như mây bay nước chảy hết sức lưu loát sinh động. Có thể suy ra cậu bé này sẽ không trở thành gánh nặng cho tổ, hoàn toàn có thể trở thành báu vật trong tổ!

Trương Hải không nói được câu gì, đây là lời trong lòng của hắn, vẫn là đội trưởng thiên vị tổ bắt trộm cướp chúng ta nên mới cử một người tài giỏi như vậy đến tổ. Khi trở về, giao tên trộm cho cấp dưới thẩm vấn ghi chép lại.

Trương Hải quan sát Lộc Hàm từ trên xuống dưới nhiều lần, vỗ vỗ bả vai của cậu, rất hàm súc khích lệ: "Được, thân thủ đủ lưu loát, tôi có thể thu nhận đồ đệ như cậu."

Đàn ông cứng cỏi, thẳng thắn, Lộc Hàm thích người lãnh đạo như vậy. Cậu cũng rất thích công việc này, năm năm cậu làm quân nhân, nếu ngày ngày phải làm việc trong phòng làm việc, hoặc là đi thăm dò giá rượu, nói thật, rất ngột ngạt.

Nói tới việc này cậu lại không thể không nghĩ tới Ngô Thế Huân. Anh giải quyết mọi chuyện rất tốt, có quyền cũng không thể dùng tùy tiện. Lúc đầu khi cậu được điều tới nơi này, cậu rất sợ Ngô Thế Huân âm thầm ra mặt với người ta, bảo họ chiếu cố cho cậu. Vừa nhìn cũng biết, Ngô Thế Huân thật sự làm theo lời cậu nói, thật ra thì người đàn ông này cũng không tồi tệ như cậu nghĩ.

Lộc Hàm  suy nghĩ đến đây thì điện thoại di động liền vang lên Lộc Hàm lấy ra vừa nhìn, không tự chủ được lầm bầm một câu, thế nào lại thiêng như vậy...... Cậu chào tổ trưởng một tiếng liền đi tới trong viện nhận.

Lúc đầu Ngô Thế Huân cũng rất tức giận cậu bé này, nhưng chẳng bao lâu, lại cảm thấy lo lắng cho cậu. Lưu Hán Bân của đội 17 đều có tên có số trong thị cục, công chính nghiêm minh như Bao Thanh Thiên vậy. Đừng nói không biết bối cảnh, nếu anh ta biết Lộc Hàm là con dâu nhà họ Ngô, nói thật, không những không chiếu cố cho cậu còn ra sức thao luyện. Nếu không chịu nổi thì mau chóng biến khỏi đây!!

Lưu Hán Bân đã từng nói một câu: "Tôi không nuôi cấp dưới là những người rảnh rỗi". Tính tình anh ta khá giống tính tình cậu vợ nhỏ của anh đến kỳ diệu, đều là tính khí vừa xấu xa vừa cứng rắn.

Cậu vợ nhỏ nhà anh tính tình mạnh mẽ, nếu bị ủy khuất gì, trông chờ cậu đi nói cho anh biết thì không có cửa đâu. Vợ không nhận tình cảm của anh, Ngô Thế Huân không an tâm, chỉ sợ cậu vợ nhỏ nhà anh thật sự phải chịu ủy khuất gì đó.

Càng nghĩ, lòng Ngô Thế Huân đang treo lên lại càng không bỏ xuống được, chịu đựng đến buổi trưa, rốt cục gọi điện thoại cho cậu. Nào biết anh vừa có lòng tốt hỏi một câu: "Sao rồi?" Vợ anh lại trả lời một câu: "Vô cùng tốt, anh đừng nhàn rỗi không chuyện gì liền gọi điện thoại, tôi không rảnh tán gẫu với anh, cúp!"

Cạch, tút tút tút...... Điện thoại cứ như vậy bị cắt, Ngô Thế Huân tức đến mức hộc máu, vèo một cái xông thẳng tới đỉnh đầu, chuyển động một vòng, lại như quả bóng cao su xì hơi. Tự mình lắc đầu một cái chợt vui vẻ, đây mới chính là vợ của anh! Nếu cậu nói mấy lời ngọt ngào với anh thì anh mới không thích ứng nổi đó.

Không hỏi được gì từ vợ, ta đành phải nghe ngóng từ người bên cạnh thôi, quanh co lòng vòng suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra một người. Nhớ tới  Tử Kỳ có một cậu em họ, vừa đúng năm nay được điều tới đội 17, còn nhờ anh giúp đỡ, tên là, đúng rồi, tên là Chu Bằng, chính là cậu ta.

Ngô Thế Huân cầm điện thoại di động trên bàn gọi cho  Tử Kỳ...... Sau khi đặt điện thoại xuống, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy, vì vợ anh mà tim anh như muốn vỡ nát. Nhưng cậu bé Lộc Hàm kia cũng không hề nhận ra, không chỉ không cảm kích, ngay cả mặt mũi cũng không cho anh. Nếu theo thuyết nhân quả luân hồi của đạo Phật thì có lẽ kiếp trước anh đã bóp chết vợ anh, còn là uất mà chết. Nếu không sao đời này của anh lại bị ức hiếp đến như vậy? Thôi thì phải cố gắng lật ngược vì bản thân.

Bên này Ngô Thế Huân kìm nén đến mức lên không nổi mà xuống cũng không xong. Còn bên kia Lộc Hàm mới vừa ngắt điện thoại của Ngô Thế Huân điện thoại di động lại vang lên. Cậu không khỏi trợn mắt không hiểu, rõ ràng Ngô Thế Huân đang trong giờ làm việc, nhưng tại sao lại nhàn rỗi như vậy. Cậu cũng không thèm nhìn màn hình tức giận nhìn điện thoại: "Anh còn chuyện gì nữa? Tôi còn đang phải trực ban, không có chuyện gì thì gọi điện làm gì......"

Lộc Hàm liên tục buông mấy lời tức giận, còn chưa mắng xong, giọng của ba già tài phiệt vang lên từ bên kia điện thoại: "Con trai, con đang nói với ai vậy? ngày đầu tiên đi làm không tốt sao? Lãnh đạo gây khó dễ cho con à? Nếu là không làm được, chúng ta cũng không cần phải làm......"

Lộc Hàm ngước đầu âm thầm thở dài: "Ba, ba lo lắng gì vậy! Đơn vị tốt vô cùng, lãnh đạo cũng tốt, không ai khi dễ con, cũng không ai cho con khi dễ cả, ba cứ yên tâm đi......"

Lộc Hàm  biết, nếu cậu không nói rõ mọi chuyện cho ba, ba già nhà caaui thực sự sẽ mua vé máy bay bay tới đây đó. Vì suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, thái độ của cậu phải rất nghiêm túc và thành khẩn, phải để ba yên tâm thì mới có thể yên tĩnh được.

Cậu nhiều lần biểu đạt như chém đinh chặt sắt, ba già tài phiệt mới tạm tin tưởng, cậu mới vừa được điều động một công việc rất tốt, nhưng ba già tài phiệt bên kia điện thoại vãn có chút bất mãn càm ràm đôi câu: "Thật ra nếu con làm cùng một đơn vị với con rể, vợ chồng son đi làm cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau,  không cần cố sức làm việc không thể......"

Lộc Hàm đổi điện thoại sang tai bên kia nói chuyện với ba già tài phiệt, dĩ nhiên không giống với Ngô Thế Huân, phải nghe......

"Tiểu Lộc, tới đây một chút"

Bên kia Trương Hải ngoắc ngoắc tay về phía cậu, Lộc Hàm như tìm được cứu tinh, vội vàng nói mấy câu: "Ba, lãnh đạo của con tìm con có việc, sau khi giao ban con sẽ gọi điện cho ba!"

Không đợi người ba như ông nói thêm gì lập tức ngắt điện thoại di động, đi vào. Trương Hải cười híp mắt liếc hai mắt nhìn cậu, rất nhiều chuyện nói: "người yêu hả?"

Lộc Hàm mím môi lắc đầu một cái: "Ba tôi."

Hồ sơ nhân sự của Lộc Hàm vẫn ở bên trong thị cục, Ngô Thế Huân dựa vào các mối quan hệ ngăn cản việc chuyển hồ sơ đến đây, chuyển tới đây không phải bị lộ hết sao? Vì vậy, tuy nói người đến rồi, nhưng những người khác trong chốc lát cũng không biết được lai lịch của Lộc Hàm. Cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn da dẻ trắng nộn này, nhìn qua rất giống một cậu bé, Trương Hải nghĩ tới hắn đã lâu rồi không có làm bà mai, thật có chút ngứa ngáy nha.

Một cậu bé rất tốt nha! Trong lòng đang nghĩ xem nên giới thiệu đối tượng như thế nào cho Lộc Hàm, có câu nói nước phù sa chớ chảy ruộng ngoài,tìm một người chưa có chủ ở đội 17 không tệ, chính là trong chốc lát, không biết nên tìm ai.

Nếu đã nghĩ tới chuyện này thì Trương Hải phải nói trước hỏi thăm rõ ràng: "Tiểu Lộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có người yêu chưa?"

Lộc Hàm sửng sốt: "Hai mươi bảy......" Về phần người yêu, trước kia tan vỡ thì không thể coi là người yêu được, Ngô Thế Huân có thể coi là người yêu không? Không thể đi! Vì vậy, Lộc Hàm như chuyện đương nhiên lắc đầu một cái, dù sao Trương Hải không có hỏi cậu là đã kết hôn chưa, bởi vậy mà sau này ầm ĩ một trận , thiếu chút nữa là đem Ngô Thế Huân giận điên lên.

Thật không giống! Trương Hải thật bị tuổi thật của cậu dọa sợ, tuổi này thế nào cũng được coi là lớn tuổi hơn thanh niên, trong đội ngược lại có mấy cái thích hợp, đúng rồi đấy! Chờ hắn từ từ tác hợp đi! Chuyện như vậy cũng không thể gấp được, trước tiên là nói về chính sự.

"Tiểu Lộc, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến tổ bắt trộm cướp nhưng đã vì tổ mà lập được công lao. Buổi tối tôi mời khách, ăn xong sẽ đi hát, cũng coi như đại gia đón tiếp cậu, cậu là nhân vật chính, cũng không thể vắng mặt."

Các đồng nghiệp thật nhiệt tình, Lộc Hàm  cũng không thể cự tuyệt. Trước khi tan việc cậu còn ra gọi điện về nhà. Mẹ Ngô cũng hiểu, vừa mới vào đơn vị phải hòa đồng, không thể tách biệt được. Vì vậy bà dặn dò Lộc Hàm uống ít rượu, khi trở về nhớ gọi điện trước cho Ngô Thế Huân để Ngô thế Huân tới đón cậu, chớ tự mình trở về nhà. Nửa đêm ở ngoài rất hỗn loạn......

Lộc Hàm không phản bác một câu chỉ đáp lời ngắt điện thoại. Mẹ Ngô mới phục hồi lại tinh thần không khỏi bật cười vui vẻ. Ba Ngô mới vừa bước vào cửa đã nhìn thấy người bạn già mừng rỡ cười vui vẻ, liền thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì vậy? Cao hứng như thế."

Mẹ Ngô nhận lấy cái mũ của ông, lại không khỏi cười mấy tiếng:

"Tôi là cười tôi đây già rồi hồ đồ, Lộc Hàm mới vừa gọi điện thoại về nói, đồng nghiệp ở đơn vị mở tiệc chào đón nó, buổi tối ăn xong sẽ đi hát sẽ không trở về nhà lớn. Tôi liền dặn dò thằng bé buổi tối khi nào về thì gọi ngô Thế Huân đi đón nó, sợ một thằng bé như nó nửa đêm xảy ra chuyện gì. Nói xong tôi mới nhớ ra Lộc Hàm nhà mình là cảnh sát. Nhưng mà đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện, tôi dặn dò, thằng bé lắng nghe rồi đáp lời, không hề phản bác tôi một câu. Có lễ phép, nuôi dạy tốt, đừng nhìn ông thông gia thô kệch, ở phương diện giáo dục con cái rất có lề lối."

Ba Ngô nghe, cũng khó nhịn được cười: "Bà đấy! Tâm không đủ, đứa nhỏ Lộc Hàm này rất được, gả cho Ngô Thế Huân cũng là ủy khuất nó."

Mẹ Ngô nghe vậy không thích, thế nào cũng là con trai mình tốt nhất, liếc Ba Ngô một cái: "Không có con trai, sao có thể cưới Lộc Hàm làm vợ như vậy. Ông chớ không có việc gì lại quở trách nó, cũng đã bôn ba bốn mươi năm, vợ cũng cưới rồi, ông còn giáo huấn như cấp dưới trong quân đội của ông."

Bố Ngô hừ một tiếng: "Chỉ cần nó không ra ngoài tìm oanh yến thì tôi cũng không muốn giáo huấn nó. Trước kia coi như xong, lần này cưới Lộc Hàm rồi nếu như nó còn ra ngoài làm loạn tôi sẽ bắn chết nó."

Mẹ Ngô bật cười: "Ông là quân phiệt! Bắn chết nó ông cũng phải vào ngồi tù. Thôi đi, đừng có dùng vũ lực được không vậy, cả nhà vui vẻ sống qua ngày. Bắn chết bắn chết không phải là diễn tập trong quân đội của ông sao? Tôi thấy Lộc Hàm có thể giữ được chân con trai. Ông còn không có nhìn ra sao, con trai nhà chúng ta bình thường trông rất ngang ngược, diễu võ dương oai như hổ, nhưng ở trước mặt Lộc Hàm lại biến thành con mèo lớn, ngoan lắm. Ông không cần phải lo lắng."

Lộc Hàm đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút, cũng nên gửi cho Ngô Thế Huân một cái tin nhăn, cũng coi như lên tiếng. Bên kia Ngô Thế Huân đang suy nghĩ, đợi lát nữa tan việc đi trước một lát, đi đường vòng đến đón vợ anh, sẽ đứng ở bến xe điện ngầm chờ cậu, không phải là cùng nhau trở về nhà lớn ăn cơm sao......

Suy nghĩ, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn lên trên cổ tay, lại cảm thấy kim phút kim giờ sao chạy chậm đến vậy, nửa ngày cũng không thấy dịch chuyển một chút. Một chút nữa là đến rồi thì điện thoại trên bàn liền vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, anh lấy điện thoại xem, nhất thời liền để lộ dáng vẻ rất trẻ con.

Một mình buồn bực một lúc lâu, chợt nghĩ thông suốt, anh thật ngốc, vợ anh đi ăn tiệc, thì anh cũng nên đi tìm cái việc vui gì đó làm đi, không phải được rồi sao. Từ khi kết hôn, Ngô Thế Huân cũng lâu rồi không đi ra ngoài cho thoải mái. Dù sao ở nhà vợ anh cũng không để ý đến anh, nếu anh còn giống như Vương Bảo Xuyến* giữ khư khư cái kỹ viện rách nát, chẳng phải rất ngu ngốc sao.

*Vương Bảo Xuyến: trong truyền thuyết dân gian Tiết Tiểu Bình và Vương Bảo Xuyến - thông tin chi tiết xin liên hệ anh Gúc nhà bà Gồ =))








Ngoi lên 3s ngó nghiêng ....lặng tip

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngọc994