chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[CHƯƠNG 2]

Hả??? Thiếu gia??? Cô bé gọi ai vậy? Ta sao? Tóm lại là chuyện gì đang xảy ra,có ai có thể giải thích rõ không? Ông trời đang định chơi ta chắc?

-Này cô bé,em là ai vậy?

-Thiếu gia ? Người không nhớ em sao? Em là Vân Đình đây!

Vân Đình? Ở cô nhi viện đâu có ai tên đó,người ta quen biết lại càng không có.

-Thiếu gia! Em là Đình nhi nha hoàn của Thiếu gia đây mà!

-Nha hoàn??

Hay nha,khi không ta lại có nha hoàn! Ách...thế kỉ 21 còn có nha hoàn hả? ta chỉ nhớ là có ôsin thôi nha! Ta đang ở đâu vậy trời?

-Này em,cho ta hỏi đây là đâu vậy?

-Thiếu gia đang nói gì vậy? Đây là Phủ của lão gia! Người là con trai của lão gia,người quên hết rồi sao?

Hahaha...ta điên rồi,ta thật sự điên rồi nha...cô bé này nói cái gì vậy?

-Tiểu thư,người ở đây đợi,em đi mời thái y!

Nói rồi cô bé vội chạy đi.Đây là Trung Quốc? Phong cách ăn mặc,nhà cửa,cách bày trí đều là của người Trung Quốc nhưng mà...hoàn toàn không phải là của người Trung Quốc thế kỉ 21.

-Xin lỗi nhé cậu bé!

Á,âm giọng này là của người dẫn đường.

-Ông ở đâu vậy,mau dẫn ta đi đầu thai!

-Ngươi hoàn hồn vào thân xác này rồi,ta làm sao dẫn ngươi đi được?

-Vậy ông còn tới đây làm gì nữa? Hừ...Hừ

-Ta tới nói cho ngươi biết ngươi đã bị lỗ đen của không gian hút tới 1 thời không khác,hồn ngươi vô tình nhập vào thân xác của 1 người sắp chết đang thoát hồn,vì thế nên ngươi mới còn sống và không thể đầu thai được!

-Vậy tôi đang ở đâu?

-Trung Quốc thời Đường!

-Tôi nhập vào xác của ai?

-Tứ thiếu gia của tể tướng Lộc Nhạc Phùng-Lộc Hàm

-Oh my god !!!!!!!!!Ta còn đang kêu gào thì thân ảnh của tên dẫn đường đã mờ nhạt và biến mất. Chuyện quỷ quái như thế này sao lại xảy ra ở trên người ta chứ? Suy đi nghĩ lại,nếu ta được đi đầu thai ngộ nhỡ lại trở thành cô nhi sống cuộc sống khó khăn ở cô nhi viện nữa thỳ......còn bây giờ ta đang ở trong thân xác của 1 thiếu gia ,lại là con tể tướng,cuộc sống của ta sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.
Hahaha...ta phải cảm ơn ông trời rồi! Cuối cùng củng hiểu lòng ta cho ta làm con tể tướng.

-Thiếu gia,thái y đã tới!
Cô bé tên Vân Đình dẫn theo một người đàn ông trung niên,thân người gầy ốm,tay đang xách 1 cái hộp. Đây là thái y thời cổ đại?

Ông ta tới bắt mạch rồi mở mi mắt ta lên,cuối cùng hỏi ta:

-Thiếu gia,người biết người là ai không?

-Ta biết ta tên Lộc Hàm!

-Còn những cái khác như phụ thân,phụ mẫu,gia đình,các tỷ muội huynh đệ thỳ như thế nào?

-Hoàn toàn không biết !

-Có mấy ngón tay?

-Hai ngón!

-Có vẻ như thiếu gia đã bị mất trí nhớ,nhưng thần khinh vẫn bình thường,không bị biến thành kẻ thần trí mê loạn hay ngốc tử!

-Xin phép thiếu gia cho lão thần đi bẩm báo với tể tướng!

Nói rồi Vân Đình kêu gia nô hộ tống Thái y ra ngoài,lão ấy bảo ta mất trí nhớ? Cứ cho là vậy đi! Vấn đề bây giờ là hỏi những gì chưa biết về thân thế của ta qua người thân thiết với thân xác này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro