Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn nói yêu ta rồi,haha...ta đoán có sai đâu, Ngô Thế Huân,ngươi hết giả bộ được rồi chứ gì? Ta đắc ý vênh mặt lên cười gian xảo,trong lòng ta như có trăm ngàn bông hoa đang nở tưng bừng,thì ra cảm giác khi được yêu lại "thụ sủng nhược kinh" như vậy.

-Ừm...Tiểu Huân Huân,tưởng ngươi còn định che dấu cảm xúc,không ngờ bây giờ lại chịu không nổi mà thổ lộ với ta! Hắc hắc...

-Tiểu yêu tinh,ngươi còn cười được sao?

-Ây...không được gõ đầu ta!

-Chủ nhân!

-Các ngươi tới rồi?

-Dạ!

-Phì...Tiểu Huân Huân,ngươi biết không,trên đường về Bắc Hoàng quốc Ma Y cải trang thành một mỹ nhân theo ta làm nha hoàn,nếu như mà ngươi nhìn thấy hắn lúc đó chắc chắn ngươi sẽ bị hớp hồn!

-Chủ nhân...!!!

-Ma Y,sau này ta phải cho ngươi áp dụng chiêu đó nhiều một chút! Hắc hắc...

Ngô Thế Huân trong lòng lại nổi lên cảm giác khó chịu,cậu có cần phải thân mật như vậy với hộ vệ của mình không? Lúc hắn bị giam ở đây thì cậu đang ở bên cạnh tên Ma Y kia sao? Cứ nghĩ đến cảnh cậu nói cười với nam nhân khác,hắn lại không vui...thậm chí là phi thường khó cbịu.

Có sát khí!

Ách...nhìn Ngô Thế Huân và Ma Y hai mắt như có luồng điện đang công kích nhau,ta nhịn không được mà rùng mình một cái,chắc chắn là lão công của ta lại vác theo bình dấm chua mà chạy rồi...

-Uy...bây giờ không phải là lúc các ngươi kình nhau,lo tìm cách thoát thân đi!

-Ai kình hắn chứ!

-......

Có cần phải đồng thanh cùng một lúc như thế không? Không nói thì ta cũng biết tình huynh đệ của các ngươi "đậm đà" như thế nào rồi. Ây,nhưng bây giờ không phải là lúc để đùa,trước tiên lo tìm cách thoát ra khỏi đây rồi tính sau.

-Ma Y,ngươi đi tìm xem quanh ngục có đường nào thông ra bên ngoài không,Thiên Y,lấy hộ ta cây đuốc!

Suýt nữa thì quên mất vật đang cần thí nghiệm. Hy vọng chính là "nó",nếu thí nghiệm này thành công,ta nhất định có thể oanh oanh liệt liệt mà ra khỏi đây! Haha...

-Tiểu Lộc,ngươi lấy đuốc để làm gì?

-Bí mật!

Ta lấy tay hình thành dấu hiệu im lặng ,tay còn lại không quên lôi từ trong ngực áo ra cái lọ lúc nãy dùng để lấy chất lỏng kia. Khẽ mở nắp đổ "nó" lên cây đuốc...

"Phừng"

-Hahahahahaha...đúng là "nó" rồi!

-Tiểu Lộc,ngươi cười thật quỷ dị!

-Ây...hahaha...ta đang mừng chết đi được! Các ngươi cũng nên cười ăn mừng đi!

-Thứ đó là cái gì? Vì sao lại có thể làm cho lửa cháy bừng lên như vậy?

-Tiểu Huân Huân,cái này gọi là "dầu thô",nó chính là một thứ nguyên liệu có thể gây cháy!

-Dầu thô?

-Ân,bộ các ngươi không biết đầu thô?

-Ta chưa từng nghe qua !

Có lẽ thời cổ đại chưa biết đến dầu thô,thứ chất quan trọng trong tương lai này không ngờ lại xuất hiện ở đây. Ta đúng là cực may mắn nha

-Haha...nếu các ngươi chưa từng nghe qua thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt!

-Chủ nhân...không lẽ...

-Thiên Y,thiên cơ bất khả lộ!

-Dạ!

Ta nháy mắt với Thiên Y một cái,không ngờ hành động đó lại lọt vào tầm ngắm của "ai kia". Ta lại rùng mình một cái nữa,lão công a lão công,ngươi vác nhiều dấm chua như vậy không mỏi hay sao?

-Hoàng cung Bắc Hoàng quốc có hàng ngàn thị vệ cùng binh lính,ngươi định làm sao thoát thân?

-Đường đường chính chính mà đi ra!

-Có thể? Nhưng ngươi có chắc thoát khỏi vạn tiễn (hàng vạn cái cung tên ý) cùng binh khí?

-Nếu bọn chúng dám cản đừng ta,ta sẽ phá sập cả hoàng cung Bắc Hoàng quốc!

-.........

-Tin ta,ta nhất định có cách thoát ra khỏi đây,ngươi đang bị thương,cứ hảo hảo mà dưỡng thương đi,không cần phí sức!

-Được,ta tin ngươi!

Ngô Thế Huân bên ngoài có vẻ tĩnh lặng như nước nhưng bên trong nội tâm lại như có sóng ngầm trào dâng,cậu rốt cuộc là nam nhân như thế nào? Phá sập hoàng cung Bắc Hoàng quốc? Cậu có thể làm được sao? Tuy những lời này thật vô lý nhưng ánh mắt kiên định của cậu làm hắn nguyện tin tưởng cậu có thể làm được. Đường đường là Nhị Vương gia,đại tướng quân Tây Lăng quốc như hắn còn mắc mưu trong tay cậu thì những việc này...nhất định là cậu đã có biện pháp. Hắn chỉ có thể dùng võ công bảo vệ cậu,còn về quỷ kế thì tiểu yêu tinh này lại hơn hắn một cái đầu.

-Chủ nhân,cửa sau của ngục thất có lối thông ra!

-Hoàn hảo,đám thị vệ này khoảng tới sáng mới có thể tỉnh lại,còn Mộ Dung Cảnh Phong?

-Chủ nhân,lúc thuộc hạ rời khỏi hắn vẫn còn ngủ,khoảng ba khắc (một khắc bằng 1/4 giờ) nữa có thể sẽ tỉnh lại!

-Vậy sao? Vậy chờ hắn tỉnh lại chúng ta sẽ đi!

-Cái gì?

-Đừng vội,ta đã tìm ra nhược điểm của Mộ Dung Cảnh Phong,nếu muốn yên bình...chỉ có thể tương kế tựu kế,ta là nhược điểm của phụ thân,còn dầu thô chính là nhược điểm chí mạng của hắn.

-Dùng thứ này để uy hiếp hắn?

-Ân,cứ bình tĩnh chờ xem kịch hay!

Ngồi như vầy cũng thật chán đi? Ta xoay Đông xoay Tây tìm đồ chơi (tg: trong ngục có cái gì mà chơi? LH:Háhá...ngươi quên còn bốn tên kia sao? *chỉ chỉ*)

Hắchắc...có rồi...

-Thiên Y,mở cửa ngục cho bốn người kia luôn đi,tiện thể cho họ giải dược!

-Chủ nhân,chúng ta không biết bọn họ là bạn hay thù...liệu có...

-Điểm huyệt!

-Ách...

-Lộc Hàm,ngươi đúng là tiểu quỷ!

-Hôhô...quá khen, quá khen!

-......

Lần này đúng là có trò vui để xem,hình như lúc bước vào ta nhận thấy bốn người kia dều là nam nhân,ai...phải cẩn thận,không khéo lão công của ta lại vác thêm mấy chục bình dấm mà chạy.

-Chủ nhân,bọn họ tỉnh lại rồi!

-Các ngươi vác bọn họ lại đây đi!

......

-Các ngươi là ai? nếu không muốn chết thì mau giải huyệt cho ta!

Một người trong số đó nói chuyện với ta bằng vẻ mặt cảnh giác,giọng nói khò khè nhưng đủ uy phong,bốn người đều làm nam nhân,trong đó có một tên nhóc chừng mười lăm tuổi,khuôn mặt bầu bĩnh,mắt to đen lúng liếng,hắn vận một bộ hoàng y,đai lưng huyết ngọc,tuy nhìn có phần chật vật nhưng tấm vải dệt nên bộ quần áo này hình như không phải là thứ tầm thường.

Bên kia là một thúc thúc đã tứ tuần,lão vận một bộ đồ như đạo sĩ,khuôn mặt hằn lên những góc nhọn,trông thật ngầu nga...

Còn lại là hai nam nhân khoảng hai mươi tuổi giống nhau như đúc,khuôn mặt hài hòa,ngũ quan vô cùng tinh xảo,đôi mắt hạnh cuốn hút pha lẫn sự lãnh khốc,ta đặc biệt ấn tượng với đôi đồng tử mắt tím của cặp song tử kia,nói sao nhỉ? Nhìn rất bi thương...

-Chúng ta là ai? Lão già kia,lão đui sao? Chúng ta đương nhiên là con người!

-Ta hỏi các ngươi là ai !!!

-Ta nói rồi,là con người,lão có bị lãng tai không đấy!

-......

Haha...ai bảo nhìn mặt lão thấy ghét quá làm chi,ta cho lão quê độ một chút,hắc hắc...

-Vị đại thúc này...xin bình tĩnh,họ cứu chúng ta chắc không phải là kẻ địch rồi!

-Ai...dễ thương như tiểu oa oa này có phải hơn không? Lại đây! Cho ta nựng một cái!

-Tiểu-Lộc!

Ách...Ngay cả một tên nhóc con mà hắn cũng...ta thật là hết cách.

Ngô Thế Huân gằn từng giọng,ánh mắt như muốn tóe lửa,nam nhân này,đến lúc nào rồi mà cậu còn đi trêu ghẹo người khác.

-ca ca xinh đẹp,ta không phải tiểu oa oa,ta tên Bạch Phong Khinh!

-À...À...Bạch Phong Khinh...

-Ngươi...không lẽ là đệ đệ của Hoàng đế Nam Việt quốc Bạch Phong Vân?

-Ân,vị đại ca này,ngươi quen Hoàng huynh ta sao?

-Cũng xem như là có quen biết!

-Tiểu Huân Huân,hắn là em trai hoàng đế ?

-Ân!

-Ai da...vậy không chừng hắn cũng bị bắt để làm vật uy hiếp giống như chúng ta!

-Ca ca xinh đẹp,ngươi cũng vậy sao? Ô~ tên hoàng đế kia nửa đêm sai người đến bắt ta để ép hoàng huynh giao cho hắn đảo Phỷ Thúy,ô~ hoàng huynh...ta muốn gặp hoàng huynh!!!~

-Ách...đừng có khóc...từ từ rồi ta dẫn ngươi đi gặp hoàng huynh!

-Thật không? Ca ca hứa rồi nga?

-Ân,ân...

Dỗ trẻ em là điều ta ghết nhất,cũng may tiểu tử này rất biết nghe lời. Xem ra là bạn rồi...

-Thiên Y,giải huyệt cho hắn đi!

-Hi~ ca ca xinh đẹp ta thích ca,ta muốn đi theo ca nha!

-Ách...đừng bám ta!

-Buông-cậu-ấy-ra!

Bóng đen của Ngô Thế Huân như ác ma nuốt chửng lấy Bạch Phong Khinh,hắn không khỏi nuốt một ngụm khí lạnh...

-Oa~ ô~...ca ca xinh đẹp,vị đại ca này hung dữ quá,hắn muốn đánh ta! Ô~ hoàng huynh sao lại quen biết với người hung dữ như vậy chứ,oa~

-Ngô Thế Huân ,ngươi làm hắn khóc nữa rồi kìa! Ta rất ghết dỗ trẻ con nga,ngươi mau đi dỗ hắn nín cho ta!

-Hừ...

-Xú tiểu tử,ngươi không giải huyệt cho ta?

-Muốn ta giải huyệt trước tiên phải khai rõ danh tính,ngỡ lão là kẻ thù thì sao?

-Ta tên Thất Nhật !

-Ách...sư phụ của đại ca ta?

-Đại ca ngươi là ai?

-Chính là Lộc Thiên Minh!

-Ngươi là...

-Ta là con trai thứ tư của tể tướng Lộc Nhạc Phùng-Đông Thiên quốc!

-Hừ...thì ra Minh nhi xin nội đan của ta là để cho ngươi! Hôm nay mới có dịp gặp mặt!

-Hìhì~ lão sư phụ,ông là sư phụ của ca ta thì cũng như là sư phụ của ta rồi! Nhưng mà sao sư phụ lại bị bắt vào đây?

--Cũng như các ngươi,tên cẩu hoàng đế kia bắt ta để lấy Hoàn hồn đan có tác dụng cải tử hoàn sinh,nhưng rất tiếc là ta ăn mất rồi,còn lại hai viên cho Minh nhi!

-Ách...có phải là cái này?

-Xú tiểu tử,vì sao ngươi có...?

-Đại ca cho ta! Hắc hắc thì ra nó tên là Hoàn Hồn đan!

-Trời,tức chết ta! Cái tên đệ tử này...

-Lão xem như là bạn rồi,để ta giải huyệt!

-Xú tiểu tử,giữ Hoàn Hồn đan cho kĩ,nếu để mất thì dù có chết ta cũng sẽ hiện hồn về bóp cổ ngươi!

-Ân,ân...còn hai vị kia...có thể cho ta biết danh tánh được không?

-Đoạn Tuyệt,Đoạn Ân!

-Các ngươi là Đệ nhất sát thủ của Tà phái, biệt danh Song Tử Xuyên Hồn Huyết?

Lão sư phụ Thất Nhật có vẻ kích động khi nghe thấy hai người kia xưng tên, thì ra cặp song tử này là sát thủ,tên cũng thật là đặc biệt...nói rõ lên sự dứt khoát không ân tình,trong đó còn mang theo hận ý,ai...ta cứu bọn họ có sao không nhỉ?

-công tử,chúng ta có ân tất báo...!

Quả là đệ nhát sát thủ,có thể nhìn ra ta đang nghĩ gì,dù sao cũng đã lỡ rồi,cứu hết ra vậy.

-Các ngươi là sát thủ mà cũng bị bắt?

-Chuyên cơ mật,xin thất lễ,chúng ta không nói ra được!

Xì...cơ mật cái rắm thối,bị người ta bắt sợ mất mặt sát thủ nên không dám nói thì có. Có điều...ta chỉ dám để ý nghĩ này ở trong lòng,nếu mà nói ra,chắc cái đầu để ăn cơm sẽ bị rớt xuống.

-Chủ nhân,đã tới lúc!

-Ân,các vị,nếu đã cùng chung cảnh ngộ thì chúng ta cùng nhau thoát ra,ta có cách để uy hiếp Mộ Dung Cảnh Phong,các vị ở đây đa số là cao thủ,chỉ có tên nhóc này...

-Uy...ca ca xinh đẹp...ta cũng có võ công!!

-Ách...? Thật Không?

-Thật mà...hoàng huynh ngày nào cũng dạy võ công cho ta!

-Xú tiểu tử,ngươi uy hiếp tên cẩu hoàng đế kia bằng cách nào?

-Đi theo ta sẽ rõ!

-Được,ta đi với ngươi!

-ca ca xinh đẹp..ta cũng muốn đi theo ca!

-Ân,còn hai vị kia nếu không thích thì có thể đi trước!

-Chúng ta cùng đi!

-Ha...vậy tốt quá rồi,chúng ta đi thôi!

Haha...có Sư phụ của đại ca cùng Đệ nhất sát thủ đi theo ta sợ gì mà không náo loạn một phen,Mộ Dung Cảnh Phong,chờ xem sự kinh hỷ kế tiếp ta dành cho ngươi như thế nào.

[ Ahihi biết Lộc ca định làm gì hk , đoán đung ta tag chap kế ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro