Chương 13: Lộc Hàm muốn làm thái tử phi !(Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Khuya ở Ninh Vân điện

Lộc Hàm nằm trên giường lớn lăn qua lăn lại,cậu trong đầu nhỏ đang vạch ra kế hoạch tác chiến, làm thế nào cuối tháng sau chính mình leo lên được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng chả ra gì kia. Nghi lễ? Cậu không biết! Múa phượng? Cậu chịu! Làm sao đây???

Tay chân võ sư chỉ dùng để đi quyền thôi, hay là cậu múa quyền Taekwondo nhỉ, Lộc Hàm thở dài, ba cái nghi lễ kia vốn dĩ cậu chịu khó để ý một tí vẫn sẽ có thể học được, nhưng múa phượng, huhu, ta đây bó tay.

Một bóng hình to lớn nhẹ nhàng luồn vào sương phòng Lộc Hàm , cậu cảnh giác ngồi dậy nhìn ra cửa, tay chân đã đưa về tư thế thủ nhưng trong sương phòng rất tối, cậu không nhận ra là kẻ nào cả.Lộc Hàm lên tiếng '' Ngươi là ai, mau lên tiếng không đừng trách ta ra tay hiểm ác !''

Bóng đen không kiêng dè từ từ tiến lại phía cậu, chẳng mấy chốc đã chỉ còn cách Lộc Hàm chừng một sải tay, cậu hét a một tiếng đưa chân đá thẳng, tuy nhiên chưa chạm đến, chân cậu đã bị cầm lấy, cả người không có lực rơi vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, mùi hương nam tính này, Lộc Hàm chợt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bên tai đã truyền tới âm thanh khàn khàn '' Tiểu Lộc, ta rất nhớ em!''

Trong tâm Lộc Hàm bỗng dưng trở nên rất nhộn nhạo, hai má đỏ ửng lên,cậu điệu bộ có chút cứng nhắc, muốn đẩy hắn ra, nhưng mà tay lại tự động vòng qua eo hắn, cái quái gì vậy này.Cậu chống tay trước ngực hắn"Ngô Thế Huân , ngươi có thả ta ra không hả, để người khác nhìn thấy..."

Ngô Thế Huân thực nhớ cậu, cả ngày đều nhớ đến nụ cười của cậu, thực muốn chỉ đến ngắm cậu ngủ một lát, nhưng tiểu thiếu gia hình như cũng mất ngủ, như thế nào lại đối với hắn động thủ tay chân, khiến hắn lại có cớ để ôm cậu. Hắn thoải mái hôn trụ trán cậu '' Kệ, ta không quan tâm!''

'' Ngươi vô sỉ!''

'' Tiểu Lộc,em không ngủ được?''

'' Ừm, đang nghĩ kế hoạch tác chiến! Ta có thể học nghi lễ, nhưng múa phượng, e là ta không làm được!''

'' em có thể múa võ, thái tử điện hạ thực rất thích xem múa võ !''

Lộc Hàm lắc đầu '' Ta là võ sư đai đen Taekwondo thuộc môn phái kukkiwon, mang nặng tính đối kháng, đi quyền không có được đẹp lắm!''

'' Taekwondo là cái gì?'' Ngô Thế Huân có chút không hiểu hỏi cậu

'' Thôi quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu đâu! Nhưng mà có nghĩ cách nào giúp ta được không?'' Lộc Hàm sốt sắng nhìn hắn

Ngô Thế Huân lấy tay vuốt tóc cậu, ôn nhu nói '' em có thể múa võ mà, lần trước sau Lộc Phủ, ta có xem qua, thực đẹp mắt!''

'' Ngươi xem trộm ta? Không có thể diện!''Lộc Hàm bĩu môi,cậu cũng quên béng mất mình đang mải mê luyên thuyên trong ngực hắn, hai người thực quá tự nhiên

'' Nhưng mà ngươi cảm thấy nó thực đẹp mắt sao?'' cậu ánh mắt mong chờ nhìn hắn

'' Ừ! Rất đẹp!'' Tiểu Lộc, em có biết từng động tác, cử chỉ, nụ cười của em đều khắc lại trong tâm khảm ta, chưa từng nhòa đi hay không?

Lộc Hàm khẽ cười, đây là lần đầu tiên có người khen cậu đi quyền đẹp, đại sư đạo quán Tùng Bách còn nói rằng cậu chỉ đối kháng là giỏi, lúc đi quyền đều khiến ông muốn độn thổ xuống. Cậu không ngại đưa tay lên vuốt nhẹ má hắn '' Cảm ơn ngươi! À mà ngươi buông ta ra được rồi đấy!''

Ô! Lộc Hàm bị người ta cưỡng hôn giữa đêm khuya này! Ô!. Cậu vùng vẫy một hồi không chịu nổi, kết quả chân khuỵu xuống phải tựa vào người hắn, ây da cái loại đụng chạm chết tiệt , không những mệt mỏi hơn đối kháng Taekwondo, còn làm người ta đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch thình thịch cực kì ngượng ngùng .

Lộc Hàm nhỏ nhắn bị hắn một phát bế bổng lên, Ngô Thế Huân thông qua cửa sổ dùng khinh công nhẹ nhàng bay ra. Ách, viên dạ minh chậu trong tay hắn phát ra thứ ánh sáng màu lam cực kì đẹp đẽ.Cậu đảo mắt nhìn quanh, đây không phải là cái động kia sao, cái động cậu hôm trước mới khám phá ra, vì gặp được kẻ cần gặp rồi, cậu cũng không muốn đi vào cái động sâu hoắm đó làm gì nữa. Cậu đang mải mê nhìn quanh, bất chợt hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống, thì thầm '' Tiểu Lộc, nếu muốn tìm ta liền đi đường này, gặp một lão nô gia, hắn sẽ dẫn em đi, được không?''

Lộc Hàm chưa hết sửng sốt, vẫn ngó tới ngó lui, hỏi hắn '' Đây là đâu?''

Ngô Thế Huân không nhanh không chậm đem áo choàng trên người bao trọn nam tử, đem cậu an ổn ôm ở trong lòng, đêm khuya sương nặng hạt , không muốn sương độc kia thương tổn cơ thế cậu '' Đây là mật đạo nối giữa Ninh Vân điện và Đông Cung điện, Tiểu Lộc, em chính là người ngoài đầu tiên biết đến sự tồn tại của nó!''

Lộc Hàm bĩu môi gật gật đầu, cậu cười cười nói với hắn '' Ta cũng không có chuyện gì mà phải đi gặp ngươi cả, thế là cái mật đạo này không dùng đến rồi!''

Ngô Thế Huân không vui cốc trán cậu một cái '' Ai bảo em sẽ không tìm ta, nói cho em biết, nếu em không mỗi ngày đều đến thăm ta một lần, đảm bảo ta nói với thái tử điện hạ về âm mưu của em, đến lúc đó.. ?'' Hắn cười xảo quyết

'' Tên khốn này, ngươi dám uy hiếp ta? Không muốn giữ cái dung mạo đẹp trai kia nữa, đúng không ?'' Lộc Hàm tức giận muốn xoay người đá hắn một cái, tuy nhiên như cũ chân bị hắn kẹp chặt, như thế nào cũng không thể nhúc nhích, ách, khung cảnh này, để người khác nhìn thấy, cậu có mấy cái danh dự cũng không cứu vớt được.

'' em cảm thấy ta thực soái sao?'' Hắn cười cười mãn nguyện nhìn tiểu nam tử hai má hồng rực trong lòng. Lại nói Lộc Hàm từ nhỏ đã luyện võ, nói một là một, hai là hai, tuyệt đối không lằng nhằng, mập mờ, có gì nói nấy, cậu nhìn hắn, thờ dài '' Ừ, ngươi thực sự rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa, nhưng mà tâm ngươi thực sự rất thối nát, đi bắt nạt một tiểu nam tử như ta, không có thể diện!''

Ngô Thế Huân thỏa mãn thơm lên trán cậu, như cũ lại ôn tồn hỏi tiếp '' Nếu như vậy, khi bên ta em cảm thấy như thế nào?''

Lộc Hàm nghĩ một lúc, không hề kiêng dè trả lời '' Khi bên ngươi, ách, ta cảm thấy ngươi cũng không đến nỗi nào, nếu không gặp ngươi, ta cũng có chút thấy nhớ, mỗi lần ở gần ngươi tim ta kì lạ lắm, cứ đập liên hồi, thành ra ta cũng không biết đối với ngươi là như thế nào nữa!''

Ngô Thế Huân nghe những lời này của cậu, trong lòng mừng như điên, tuy nhiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh '' Nói như thế thì chắc chắn em đã thích ta rồi, Tiểu Lộc!''

Lộc Hàm kinh hoàng không tin vào mắt mình, sau đó giả vờ cười cười, cho rằng hắn nói đùa '' Không có đâu, ta không dễ dàng thích một người như thế! Ha ha"

Ngô Thế Huân mỉm cười ôn nhu nhìn cậu, chân thành nói '' Em không thích ta cũng chẳng sao, để ta thích em là được rồi!''

Lộc Hàm nhất thời đỏ mặt, lời lẽ ngụy biện trong miệng bất chợt bay đi đâu hết, cậu ngẩn ngơ nhìn phong thái mê hoặc của hắn, những lời này, thật sự rất dễ nghe, cậu là lần đầu tiên được người ta tỏ tình, nam nhân khác ở hiện đại đều cho rằng cậu thô lỗ, cộc cằn, dung mạo đẹp thì có là gì chứ, chỉ như một khúc gỗ sơn son thiếp vàng không hơn không kém. Cậu cắn môi, cật lực đến khổ sở, cuối cùng che mặt phát ra lời nói đầy xấu hổ '' Ta cũng thích ngươi, ôi trời ơi, xấu hổ chết mất!''

Cậu ngồi thụp xuống che mặt,Ngô Thế Huân thấy bộ dạng xấu hổ đáng yêu của cậu, cũng ngồi xuống, khóe môi mỉm cười ôn nhu, từ từ nâng khuôn mặt đỏ ửng của cậu lên, cùng mắt đối mắt '' Tiểu Lộc, nói thích một người không có gì phải xấu hổ, huống hồ là nam nhân dung mạo tuấn dật phi thường như ta, âu cũng là chuyện thường tình!''. Lộc Hàm đang ngại ngùng xấu hổ, cuối cùng cười ha ha, nước miếng bay tùm lum trên mặt hắn, Ngô Thế Huân cũng buồn cười, bộ dạng vừa cười vừa nhăn mặt thực đáng yêu, hắn không thèm lau, từ từ đưa mặt lại gần mặt nàng '' Tiểu Lộc, em hết xấu hổ rồi?''

'' Ừm, bộ dạng tự luyến của ngươi thật sự rất buồn cười!'' Lộc Hàm cười tươi rói, cười rất tươi... rất tươi... thế rồi bị người ta kéo lại ăn nước bọt không thương tiếc... Ôi Tiểu Lộc, một đời quang minh chính đại nay còn đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro