Chương 3: Lộc Phủ Bị Lộc Hàm Náo Loạn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm khởi động cho nóng người, hai vạt áo bị buộc sang một bên, tóc cũng bị bối lại một cục trên đầu, gương mặt xinh đẹp động lòng người làm đám nam gia nhân trong nhà nhìn đến ngơ ngẩn mép chảy dãi sớm đã đổ chút mồ hôi khiến hai má mềm mịn ửng hồng lên. Đám gia nhân trong nhà hết ồ lên rồi a xuống, thiếu gia từ lúc rơi xuống hồ đến bây giờ cư xử càng ngày càng lạ,trước kia nhu mì yểu điệu bao nhiêu, bây giờ lại thô lỗ bấy nhiêu, dù thiếu gia xinh đẹp như tiên nữ trước mặt, đám nam gia nhân trong nhà cũng muốn chạy trối chết, bị y lôi ra làm bia luyện công, ai nói thiếu gia chân yếu tay mềm, kẻ đó là bị điên rồi.

Lộc Hàm cho người buộc một chiếc chuông gió lên cành cây cao, liên tục đá tống thẳng về phía trên, làm chiếc chuông gió tội nghiệp kêu thảm thương như muốn bể nát đi vậy, đám gia nhân đứng sau vỗ tay không ngớt. Lộc Hàm cũng không chú ý lắm, đây là thói quen tập luyện của cậu vào mỗi buổi sáng khi còn ở hiện đại, là quán quân Taekwondo toàn quốc mấy năm liền, Lộc Hàm bây giờ cũng không nhớ rốt cuộc mình đã dành được bao nhiêu huy chương vàng nữa,cậu thoải mái đưa chân lên cao đến tận mặt, làm đám gia nhân được phen náo loạn. Lộc phu nhân cùng Lộc thừa tướng vội vàng chạy đến, Lộc phu nhân kéo tay hài tử '' Tiểu Lộc, con làm cái gì vậy, con sinh ra không phải để luyện võ!''. Lộc Hàm vui vẻ khoác tay mẫu thân, Lộc phu nhân cũng lấy ra một chiếc khăn thoa thơm ngát âu yếm chùi mồ hôi cho hài tử. Lộc Hàm vội chạy lại ôm lấy cánh tay phụ thân, làm nũng '' Phụ thân, nhi tử chỉ tập luyện một chút cho khỏe thôi, phụ thân sẽ không trách phạt Hàm Hàm chứ ạ ?''.Lộc Thừa tướng cưng con út tận trời là điều ai cũng biết, chỉ tiếc chưa hái được sao trên trời xuống cho , chưa có việc gì ông nặng lời với Lộc Hàm.Lộc thừa tướng ôn nhu nhìn con, vuốt đầu Lộc Hàm '' Tiểu Lộc của cha muốn làm gì liền làm, còn nữa chiều nay ba ca ca của con từ kinh thành trở về, có muốn cùng cha đi đón các ca ca không Tiểu Lộc?''. Ba huynh đệ nhà họ Lộc đều dung mạo cùng tài năng tinh thông nổi tiếng, vinh dự được cùng học tập với thái tử đương triều, nhưng chung quy có một điểm chung là rất yêu chiều em trai út, cưng tiểu mỹ nhân trong nhà lên đến tận trời, lần này bọn họ xuất cung trở về, người đầu tiên muốn thấy chính là em trai út đáng yêu Lộc Hàm.

Lộc Hàm vui vẻ gật đầu, tiễn phụ mẫu phụ thân đi xong liền phân phó năm gia nhân đứng cầm ba mảnh gỗ xếp theo thứ tự cao dần lên, một phát xoay người dùng liên thủ cước, bay lên không trung đá ba phát, từng mảnh gỗ bể rơi xuống lạch cạch. Cậu thoải mái mỉm cười mãn nguyện, còn đám gia nhân sớm đã bất tỉnh nhân sự rồi, ách, cần phải phản ứng thái quá như vậy không, đây là chuyện thường ở huyện mà, võ sư đai đen Taekwondo nào chả làm được, Lộc Hàm ngồi xuống nhấp chén trà, bắt chân chữ thập hồi tưởng lại chút chuyện trong lần tranh vô địch quốc tế vừa rồi, Kim Sueng Uhm của võ quán Nam San cùng cậu lọt đến vòng chung kết, hai người đều ngang tài ngang sức, nếu như cậu ta không dùng ít tiểu xảo cho thuốc ngủ vào trong chai nước của Lộc Hàm, sợ rằng ngôi vị quán quân quốc tế chính xác sẽ thuộc về Lộc Hàm, có điều, Lộc Hàm không thèm so đo với cậu ta làm gì, chỉ là một cái huy chương vàng quốc tế, để năm sau cậu cố gắng tiếp là được chứ gì, nhưng qua lần đó, đạo quán Tùng Bách của cậu lại bị tụt một bậc trên bảng xếp hạng, đứng ngay sau đạo quán Nam San, nên cậu mới để ý một chút, nếu có cơ hội quay trở lại thực tại, Kim Sueng Uhm, cậu cứ chờ đó đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro