3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trước tiên. Huống chi người trong phòng còn không hề có ý tứ che dấu tin tức tố của mình.

Kim Junmyeon nắm chặt chiếc khăn trong tay, cách mái tóc ẩm ướt trước trán nhìn vị khách không mời mà đến đang ngồi chễm chệ trên sô pha.

Oh Sehun không còn mặc trang phục tướng quân, lộ ra mái tóc được nhuộm cực kỳ nhẹ nhàng, ngũ quan vốn thanh tú xinh xảo, lại bởi vì màu tóc này làm hắn toát ra vài phần dáng vẻ của con lai.

Nam nhân một tay cầm điện thoại, một tay chống cằm giương mắt nhìn Kim Junmyeon.

Oh Sehun đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức chuyên tâm quan sát Kim Junmyeon. Ánh mắt hắn giống như bản thân hắn vậy, từ ngực ướŧ áŧ của Kim Junmyeon liếm đến thắt lưng rồi bụng, cuối cùng dán chặt vào phần mông đang được khăn tắm che đi.

Hắn ném điện thoại sang một bên, thay đổi tư thế, đại mã kim đao* mà ngồi trên sô pha, mắt tối sầm lại: "Anh bình thường cứ như vậy mà đi qua đi lại trước mặt trợ lý sao?"

(*đại mã kim đao: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ)

Kim Junmyeon ném khăn mặt sang một bên, đến trước mặt Oh Sehun, tháo khăn tắm mở tủ quần áo khách sạn, lấy áo choàng ra, không nhanh không chậm mặc vào, bình tĩnh mà thắt dây áo choàng thành một cái nơ.

Không xấu hổ cũng không lúng túng, thậm chí còn phớt lờ ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm cơ thể mình.

Kim Junmyeon đổi áo choàng xong mới hỏi: "Trợ lý của tôi đâu?"

Oh Sehun nhặt bao thuốc lá mà Kim Junmyeon để trên sô pha, lấy ra một điếu đặt lên chóp mũi ngửi: "Cậu ta ở phòng em, ở cùng với trợ lý của em."

Kim Junmyeon đi đến trước mặt Oh Sehun: "Gọi cậu ấy về đây, còn cậu cút ra ngoài."

Mặc dù cậu đang đứng, Oh Sehun thì ngồi. Nhưng như vậy khí chất của cậu căn bản cũng không thể áp chế Oh Sehun.

Ngược lại, tư thế này lại càng thuận tiện cho Oh Sehun làm một số việc, lòng bàn tay của nam nhân dán vào bắp chân sau khi tắm còn mang theo hơi ấm ẩm ướt của Kim Junmyeon, men theo làn da mềm mịn chậm rãi lướt lên.

Oh Sehun nói: "Đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?"

Kim Junmyeon suýt nữa cười ra tiếng: "Tôi vì cái gì mà phải nhớ cậu?"

Oh Sehun ngẩng đầu nhìn Kim Junmyeon, hắn rút tay ra khỏi áo choàng, nắm lấy tay phải Kim Junmyeon, đưa lên trước mắt mình quan sát mồi hồi mới đưa môi chạm vào vết sẹo vì xóa hình xăm mà lưu lại: "Nói dối, rõ ràng anh rất nhớ em."

Lúc nói chuyện, đôi môi ấm áp của hắn lướt qua từng khe hở giữa mỗi ngón tay Kim Junmyeon, dễ dàng biến những nơi hắn chạm qua trở thành điểm mẫn cảm khiến cậu tê dại.

Oh Sehun nở một nụ cười khó ưa, bổ sung nói: "Ngày nhớ đêm mơ."

---------------------

Kỳ thật nếu Kim Junmyeon thức thời một chút hoặc thoải mái về vấn đề này, đêm nay cậu hoàn toàn có thể ngủ một giấc với Oh Sehun, ngày mai chia tay, cũng giống như người yêu cũ sớm tụ sớm tay vậy.

Đáng tiếc, Kim Junmyeon không làm được, đành phải để cho Oh Sehun thất vọng rồi.

Tuy rằng đúng như những gì Oh Sehun nói, cậu không thể quên được Oh Sehun, không đến mức ngày nhớ đêm mơ, nhưng luôn ở những lúc không thích hợp mà nhớ đến hắn.

Mỗi lần uống rượu, tắm rửa hoặc mỗi khi nhìn vào vết sẹo trên ngón áp út thì bóng dáng Oh Sehun lại hiện lên trong tâm trí cậu.

Huống chi cho dù Kim Junmyeon muốn quên, ai đó làm sao có thể để cậu dễ dàng quên đi hắn như thế.

Đi đến nơi nào, đều là ảnh chụp quảng cáo của Oh Sehun, weibo, vòng bạn bè, các loại app khác, có thể nhìn thấy người đàn ông này ở mọi nơi trong cuộc sống của cậu.

Cho đến hôm nay, Oh Sehun cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt cậu, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới hắn.

Gương mặt tuấn mỹ của Oh Sehun dựa vào tay cậu, ánh mắt lưu luyến nhìn cậu, bộ dáng cầu hoan thật sự mê người, nếu có ai trên thế giới này có thể cự tuyệt mị lực quyến rũ của Oh Sehun người này chắc chỉ có mình Kim Junmyeon, ai mà lại không muốn "ngủ" với Oh Sehun.

Kim Junmyeon trở tay bóp cằm Oh Sehun, dùng lực rất mạnh, nhưng Oh Sehun sắc mặt không hề thay đổi, vẫn như cũ mà nhìn cậu bằng ánh mắt đó, ánh mắt mong chờ Kim Junmyeon sẽ hôn hắn, sau đó là một hồi ân ái.

Cửa sổ khách sạn làm bằng thủy tinh bóng loáng sáng rực, phản chiếu bóng dáng của hai người. Kim Junmyeon chậm rãi cúi người xuống, ánh mắt họ chăm chú nhìn vào môi đối phương, hô hấp dần trở nên hỗn loạn.

Không khí căng thẳng, bọn họ như đang đứng trên một sợi dây dễ dứt, chờ xem ai là người đầu tiên đánh mất lý trí trước khung cảnh ám muội này.

Khi hai đôi môi xinh đẹp sắp chạm vào nhau, Kim Junmyeon dừng lại, ở khoảng cách rất gần dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, cậu cút ra ngoài, gọi trợ lý của tôi về đây."

Lời này của Kim Junmyeon vừa thốt ra liền đem toàn bộ không khí ám muội nãy giờ đánh tan không còn một mảnh, Kim Junmyeon dùng sức đẩy mặt Oh Sehun ra, không bao lâu trên cằm Oh Sehun liền hiện lên một dấu tay.

Kim Junmyeon vuốt mái tóc ướt đẫm của mình: "Tôi không có hứng thú với cậu."

Oh Sehun theo lực đẩy của Kim Junmyeon dựa vào sô pha: "Nói dối."

Kim Junmyeon mỉm cười lắc đầu: "Tôi là Alpha, đối với tôi Omega tốt hơn nhiều."

Trong nháy mắt khuôn mặt của Oh Sehun trở nên méo mó, rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là nhàn nhã hiếu kỳ hỏi: "Vậy sao? Sau khi chia tay với em, anh "ngủ" với Omega rồi?"

Kim Junmyeon không muốn nói với Oh Sehun về chuyện cá nhân của mình, cậu cầm điện thoại lên định gọi Doyoung. Doyoung làm sao có thể nghe lời Oh Sehun như thế chứ, Oh Sehun bảo cậu đi cậu liền đi thật.

Chờ Doyoung trở về, Kim Junmyeon phải giáo huấn cậu một chút.

Kim Junmyeon nhấn vài cái vào màn hình, Kim Junmyeon không tìm thấy số của Doyoung, bàn tay bỗng tê rần, điện thoại bị văng xuống đất rơi trên thảm dày dưới sàn.

Oh Sehun đứng lên, so với Kim Junmyeon cao hơn một chút, vẫn là bộ dáng tươi cười nói: "Làm sao, trợ lý kia của anh là Omega?"

Kim Junmyeon tức đến bật cười, cảm thấy loại chuyện này thật hoang đường, cậu lười nói chuyện với Oh Sehun xoay người muốn nhặt điện thoại xem nó có bị vỡ không, kết quả điện thoại bị đôi chân dài của Oh Sehun đá bay ra xa hơn.

"Cậu điên rồi phải không!" Kim Junmyeon tức giận.

Nụ cười của Oh Sehun tắt dần, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Lúc nói chuyện với em, nhìn em."

Kim Junmyeon ôm tay chế nhạo nói: "Mặt của cậu, tôi nhìn phát chán rồi."

Oh Sehun cũng không vì câu nói này của Kim Junmyeon mà tức giận, hắn bước tới gần Kim Junmyeon, cho đến khi ép người kia lên cạnh bàn của khách sạn.

Tay Kim Junmyeon đặt trên ngực của Oh Sehun tức giận: "Tránh ra."

Tay Oh Sehun lướt qua vòng eo của Kim Junmyeon, giữ cậu lên bàn vòng tay ôm lấy Kim Junmyeon vào trong ngực của mình: "Đừng giận, em sẽ đền cho anh điện thoại khác mà."

Kim Junmyeon cảm giác được tin tức tố trên người Oh Sehun phát ra càng nồng đậm, cậu nhíu mi nói: "Cút ra, động dục thì tìm người khác mà làm."

Park Chanyeol không phải nói Oh Sehun và Phương Tịnh Vân đang yêu nhau sao, đáng ra hắn phải đi tìm Phương Tịnh Vân chứ không phải mặt dày mặt dạn ở trong phòng của cậu.

Lông mi Oh Sehun rũ xuống, thoạt nhìn rất đáng thương: "Kim Junmyeon, em rất nhớ anh."

Trong nháy mắt, bàn tay đang chống cự của Kim Junmyeon thả lỏng, Oh Sehun tựa như một con sư tử thấy con mồi của mình lộ ra nhược điểm, hung hăng lao tới, há miệng không chút lưu tình cắn lên cổ Kim Junmyeon.

Răng nanh Alpha sắc và nhọn, dễ dàng cắn xuyên qua lớp da mỏng yếu của con người. Tin tức tố hung hăng theo miệng vết thương chui vào trong cơ thể Kim Junmyeon, thậm chí trước mắt Kim Junmyeon đen lại trong chốc lát.

Đau, khắp nơi đều đau, hương vị của Oh Sehun và cậu hòa trộn vào nhau, mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều nhuốm đầy tin tức tố của hai người họ.

Trong cơn choáng váng, Kim Junmyeon bị Oh Sehun lật người đè lên bàn, áo choàng tắm bị thô bạo kéo ra sau, lộ ra vết sẹo do Oh Sehun để lại.

Lấy tư thái chiến thắng của kẻ đi săn, đánh dấu con mồi.

Nhìn chiếc cổ mảnh mai trước mắt đầy những dấu vết do chính mình lưu lại, Oh Sehun nheo mắt, thoả mãn liếm qua răng nanh dính máu, lần nữa hé miệng cúi xuống.

Xa cách 6 năm, Kim Junmyeon lại lần nữa bị "đánh dấu" một cách tàn bạo. Đều do cậu quá ngu xuẩn, nghe được một câu "nhớ anh" không biết thật giả từ miệng hắn đã thả lỏng cảnh giác.

Thẳng đến khi Oh Sehun đem một lượng lớn tin tức tố rót vào người cậu, hắn mới nới lỏng miệng ra, dùng chóp mùi cọ xát cổ Kim Junmyeon, lẩm bẩm làm nũng, vòng tay cách lớp áo tắm xộc xệch ôm lấy Kim Junmyeon.

Một Alpha bị tin tức tố của Alpha khác đánh dấu tạm thời, sẽ dần trở nên suy yếu vô lực.

Đầu óc Kim Junmyeon bây giờ đã không còn tỉnh táo, trên mặt ửng hồng, sau khi bị "đánh dấu" liền xuất hiện triệu chứng "phát tình giả"*.

*Phát tình giả là phát tình không thiệc

Oh Sehun vậy mà không nhân cơ hội này đem Kim Junmyeon nuốt luôn vào bụng, hắn giống như tìm được món đồ chơi thú vị, sờ soạng cơ thể Kim Junmyeon, xác nhận những thay đổi trên cơ thể Kim Junmyeon trong những năm gần đây.

Nửa giờ sau, cuối cùng Kim Junmyeon cũng thoát ra từ cơn va chạm dây dưa mãnh liệt của tin tức tố, cánh tay cậu dùng sức đập mạnh về phía sau, giãy ra khỏi lồng ngực của Oh Sehun.

Sau đó cậu xoay người hung hăng tát vào mặt Oh Sehun một cái.

Một tiếng "bốp" vang lên, mặt Oh Sehun bị Kim Junmyeon đánh lệch sang một bên.

Là người bị cưỡng ép, Kim Junmyeon so với Oh Sehun càng chật vật hơn, sau cổ đã bị cắn hở, máu chảy xuống xương quai xanh, nhiễm một mảng đỏ trên áo choàng tắm.

Toàn thân cậu vì phẫn nộ mà run rẩy: "Khốn nạn!"

Oh Sehun thong thả quay đầu lại, ngón tay lau khóe môi, dùng ngữ điệu khó xử nói: "Kim Junmyeon, ngày mai em còn phải ghi hình, mặt không thể sưng."

Lời này làm cho Kim Junmyeon đang tức giận đến mụ mị đầu óc trong chớp mắt liền thanh tỉnh, trong tiềm thức nghĩ đến việc lấy đá trong tủ lạnh chườm cho Oh Sehun, còn tự trách mình đánh vào đâu không đánh lại đánh ngay trên mặt hắn.

Tất nhiên Kim Junmyeon không có khả năng sẽ đi lấy đá chườm cho Oh Sehun, cậu mới không "tiện" đến mức độ này.

Cậu tháo dây lưng bên hông xuống, dùng sức đem áo choàng tắm buộc chặt lại, thắt một nút chết*: "Đáng đời cậu."

(*thắt một nút chết: là một phép ẩn dụ cho những điều không thể hình dung hoặc không thể giải quyết được)

----------------

Doyoung ngồi trên chiếc sô pha cỡ lớn trong căn phòng xa hoa, lo lắng đến run cả chân, một trăm lẻ tám lần muốn đánh tỉnh bản thân của một giờ trước giống như bị ma xui quỷ khiến vậy.

Lúc Oh Sehun xuất hiện ngoài cửa, Doyoung đã bối rối đến phát ngốc, Oh Sehun nói có cảnh quay muốn thỉnh giáo Kim lão sư một chút.

Đại minh tinh khách khí như vậy, tay chân Doyoung lúc đó luống cuống cả lên, chờ cậu kịp phản ứng thì đã bị trợ lý Taeyong của Oh Sehun đưa vào trong phòng hắn rồi.


Taeyong đứng pha cà phê cách chỗ cậu không xa, còn cùng cậu nói chuyện phiếm, nói một ít về công việc cùng chuyện bát quái trong giới.

Ban đầu Doyoung cũng chưa có bất an như vậy, thời gian trôi qua đầu cậu dần dần tỉnh táo lại, Oh Sehun có cảnh quay quái nào cần thỉnh giáo Kim Junmyeon đâu.

Kim Junmyeon tuy rằng diễn xuất tốt, nhưng người không hot nha, lúc này cậu mới nhớ tới hôm nay trên trường quay Oh Sehun còn động tay động chân với Kim Junmyeon, lại nhớ đến mấy lời đồn về Oh Sehun, cậu thực sự lo lắng nghệ sĩ nhà mình gặp phải chuyện xấu.

Taeyong cầm tách cà phê lại chỗ cậu, cười tủm tỉm nói: "Đúng rồi, bộ phim vườn trường của Kim lão sư gần đây quả thực rất hot."

Nghe được có người khen Kim Junmyeon, Doyoung kiêu ngạo ngồi thẳng sống lưng lên: "Đúng vậy, anh Junmyeon vốn có năng lực, anh ấy diễn rất tốt lại còn là một diễn viên vô cùng nghiêm túc."

Taeyong: "Tôi thực sự rất thích phân cảnh của Kim Junmyeon và nữ chính, chỉ là nghe nói hai người bọn họ không chỉ trong phim mà ngoài đời cũng........"

Doyoung lập tức phủ nhận: "Vớ vẩn, không thể nào! Anh Junmyeon trước nay chưa bao giờ có quan hệ bừa bãi với Omega!"

Taeyong nhân cơ hội bổ sung: "Thế Beta thì sao?"

"Beta cũng không được! Hiện tại anh Junmyeon đang trên đà phát triển, sự nghiệp là quan trọng nhất." Nói đến đây Doyoung không vui liếc Taeyong một cái, anh nghĩ ai cũng giống như Oh Sehun nhà các anh sao, đào hoa xằng bậy."

Anh Junmyeon nhà chúng tôi chính là một Alpha chất lượng tốt giữ mình trong sạch như gương đấy!

Taeyong đẩy một đĩa điểm tâm sang cho Doyoung: "Đừng giận, ăn chút điểm tâm đi, có thể add Wechat không?"

Hắn nói rất là tự nhiên, thế nên Doyoung mặc dù trong lòng không tình nguyện nhưng cũng cảm thấy có thể add Wechat trợ lý của Oh Sehun, biết đâu sau này cần liên lạc.

Làm trợ lý cho nghệ sĩ, phải mạnh vì gạo bạo vì tiền*, linh hoạt nhanh nhẹn mới được.

(*mạnh vì gạo bạo vì tiền: phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả )

Vừa add Wechat xong, điện thoại của Kim Junmyeon gọi đến, Doyoung nhanh tay nhấn nghe, Kim Junmyeon gọi cậu quay về, Doyoung thậm chí còn không kịp lau vụn bánh trên miệng đã vội vội vàng vàng chạy trở về phòng.

Doyoung gõ cửa phòng rất lâu mới có người ra mở cửa.

Oh Sehun đứng sau cánh cửa, má phải sưng đỏ, hắn nhíu mày nói: "Tôi không phải bảo anh trông chừng cậu ta sao"

Không phải nói với Doyoung mà nói với Taeyong đứng sau lưng Doyoung. Taeyong cười khổ, nhún nhún vai tỏ vẻ "không phải chuyện của tui".

Doyoung hoảng sợ nhìn mặt Oh Sehun, lại ngửi thấy hương vị mờ nhạt trong phòng.

Cậu là Beta, nhưng cha cậu lại là Alpha cho nên Doyoung vẫn có thể mơ hồ ngửi được một chút tin tức tố nhưng chắc chắn cảm thụ sẽ không rõ ràng như Alpha và Omega.

Đến cả cậu còn có thể ngửi được hương vị trong phòng, vậy thì tin tức tố tỏa ra phải mãnh liệt đến mức nào!

Sắc mặt Doyoung tái nhợt, thì giọng nói của Kim Junmyeon từ bên trong truyền ra: "Doyoung?"

"Em đây!" Doyoung lách qua người Oh Sehun, chạy nhanh đến chỗ Kim Junmyeon, cậu điên cuồng quét nhìn thân thể Kim Junmyeon, quả nhiên, trên cổ Kim Junmyeon có mấy dấu răng, máu chảy đầm đìa chảy lên áo choàng tắm một mảng đỏ, vết cắn này chắc chắn mới cắn chưa bao lâu.

Đôi mắt Doyoung lập tức đỏ lên, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy cùng tự trách: "Anh Junmyeon......"

Kim Junmyeon thấy bộ dáng hối lỗi của Doyoung, liền vỗ vỗ bả vai cậu, ghé sát vào tai cậu nói: "Yên tâm, tôi không sao."

Doyoung có ngu ngốc đến mấy cũng không thật sự tin rằng không có việc gì, trên cổ đã bị cắn thành thế này, vừa nhìn đã biết chuyện tốt Oh Sehun làm.

Doyoung hít hít cái mũi của mình cố ý lớn tiếng nói: "Anh Junmyeon à, chúng ta đến bệnh viên kiểm tra đi."

Kim Junmyeon buồn cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, không cần đâu."

Trước kia Oh Sehun còn cắn ác hơn, nhưng mà cậu là một Alpha, khả năng hồi phục rất mạnh, miệng vết thương chỉ cần một tuần là có thể lành lại rồi.

Có đôi khi cậu tự hỏi, có phải vì cậu là một Alpha có thể nhẫn nhịn cùng chịu đựng việc làʍ ŧìиɦ mạnh hơn Omega, cho nên Oh Sehun mới thích giày vò cậu như vậy.

Doyoung nói: "Dù sao cũng phải đi chích một mũi phòng chó điên chứ, ai biết có bị dại hay không!"

Kim Junmyeon suýt cười ra tiếng, lại nhìn Oh Sehun bị mắng là chó điên, sắc mặt đại minh tinh bây giờ vô cùng không tốt, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Doyoung.

"Doyoung tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ đùa một chút thôi." Kim Junmyeon nói xong lập tức kéo Doyoung ra phía sau mà che chở.

Oh Sehun quay đầu nói với Taeyong: "Mặt tôi bị sưng, lấy cho tôi một ít thuốc, không thể để ảnh hưởng đến cảnh quay ngày mai."

Đối mặt với vết thương trên mặt Oh Sehun, Taeyong cũng chả ngạc nhiên mấy, chỉ bình tĩnh gật đầu rời khỏi phòng, đi lấy cho Oh Sehun thuốc tiêu sưng tốt nhất.

Kim Junmyeon nhìn thời gian: "Cậu nên rời đi rồi."

Mắt thấy Oh Sehun không nhúc nhích, Doyoung cố lấy hết dũng khí, bước lên vài bước chắn trước người Kim Junmyeon xua tay đuổi người: "Kim tiên sinh, anh nên........" Còn chưa kịp nói hết câu tay cậu đã bị Oh Sehun bắt lấy.

Doyoung bị dọa cho hồn tiêu phách tán luôn, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Oh Sehun bắt lấy cổ tay cậu, kéo người xoay lại, nắm lấy tóc cậu ép cậu cúi đầu để lộ phần gáy ra.

Trong khoảnh khắc, Doyoung thấy sắc mặt Kim Junmyeon vừa hoảng hốt kinh ngạc, lại vừa giống như thấy một chuyện khổ sở quen thuộc mà chính mình đã từng trải qua.

Sau cổ Doyoung bị hắn nhẹ nhàng ngửi qua, tư thế kia vô cùng thân mật, những cử chỉ tiếp xúc nhỏ nhặt kia lại mang đến một cảm giác rất mờ ám, làm cho cả người Doyoung đều đình trệ.

Cậu nghe thấy Oh Sehun nói: "À, hóa ra là một Beta."

Tiếng bước chân rất nhanh đến gần, đôi chân trần của Kim Junmyeon lọt vào mí mắt Doyoung, giây tiếp theo, cậu đã bị Kim Junmyeon trực tiếp đoạt từ lồng ngực Oh Sehun ra.

Bởi vì dựa vào quá gần, Doyoung có thể cảm nhận được nhịp tim đang kích động đập loạn xạ của Kim Junmyeon, lại nghe thấy giọng nói đầy căm hận của Kim Junmyeon: "Cút ra ngoài."

Oh Sehun vẫn bình chân như vại nói: "Đừng kích động, em cũng không muốn làm gì với cậu ta."

Kim Junmyeon trầm mặt không nói, hai tay nắm chặt thành quyền, tựa như ngay sau đó có thể lao đến đấm vỡ mặt Oh Sehun.

Cảnh tượng giương cung bạt kiếm, ánh mắt Kim Junmyeon và Oh Sehun giằng co, nếu không phải trong không khí còn sót lại một ít hương vị tin tức tố hòa quyện vào nhau, Doyoung còn nghĩ hai người chính là kẻ thù, là đối thủ,là tồn tại mà đối phương căm ghét nhất.

Đứng đằng sau Kim Junmyeon, Doyoung tinh tường có thể thấy rõ vết "đánh dấu" trên cổ Kim Junmyeon. Đương nhiên cho dù là Beta cậu cũng hiểu vết cắn này có ý nghĩa gì.

Oh Sehun lại dùng một giọng điệu kỳ quái nói: "Anh không phải nói đối với anh Omega mới tốt sao, bây giờ ngay cả Beta cũng có thể rồi?"

Doyoung nghe hắn nói thế, tức điên lên, nếu lá gan cậu lớn hơn một chút, sẽ chửi cho đại minh tinh này đây thối mắt luôn, ai cho hắn nói xấu anh Junmyeon nhà cậu chứ.

Trong lòng rõ ràng tin tưởng anh Junmyeon của cậu thanh bạch*, nhưng lại thấy anh Junmyeon không có lập tức phản bác lời này của Oh Sehun mà là nói với Oh Sehun: "Đúng vậy, ai đến tôi cũng không cự tuyệt, trừ Alpha ra ai cũng có thể."

(*Thanh bạch: trong sạch, không có vết nhơ gì)

Lời này vừa nói ra, bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Lồng ngực Oh Sehun phập phồng, hiển nhiên là bị lời nói này của Kim Junmyeon chọc giận.

Sau một lúc, Oh Sehun như cười như không nhìn hai người bọn họ: "Vậy sao, thế chúc hai người có một đêm 'vui vẻ'. "

Rầm một tiếng Oh Sehun đóng cửa rời đi.

Không khí rơi vào một mảnh im lặng chết chóc.

Qua một lúc lâu, cậu mới cẩn thận nói với Kim Junmyeon: "Anh Junmyeon......Oh Sehun có phải đã hiểu lầm gì chúng ta rồi không?"

Kim Junmyeon giống như người mất hồn, chậm rãi đi tới sô pha ngã phịch xuống. Hiện tại cậu cực kỳ mệt mỏi, ở trên sô pha rộng lớn cuộn tròn người lại, giọng nói khàn khàn: "Doyoung, cậu đi ngủ đi, để tôi một mình một lát."

----------------

Taeyong sau khi mua thuốc xong trở lại phòng thì thấy Oh Sehun đang đứng chỗ cửa kính trong suốt uống rượu.

Tâm tình thoạt nhìn không tệ, cho dù trên mặt mới bị đánh còn chưa tiêu sưng.

Taeyong bước tới đưa thuốc, Oh Sehun không thích người khác chạm vào hắn thế nên Taeyong làm trợ lý bên cạnh ngày thường cũng sẽ thật cẩn thận.


Anh dựa theo những lời vừa nghe được ở chỗ trợ lý Kim Junmyeon đưa ra phán đoán: "Bên cạnh Kim tiên sinh chắc hẳn không có ai."

Taeyong nghe được tiếng cười khẽ, anh nghi hoặc nhìn Oh Sehun, trong mắt hắn có vẻ vui mừng: "Thực đáng yêu, không phải sao?"

Có lẽ sẽ không có người nào cho rằng vị Kim tiên sinh cao lớn anh tuấn kia đáng yêu, Taeyong im lặng không trả lời.

Oh Sehun nâng ly rượu uống cạn: "Bộ dáng mạnh miệng, dáng vẻ tức giận đều rất đẹp." Oh Sehun cũng không có bắt Taeyong đáp lại, chỉ đang độc thoại thôi.

Hắn đặt ly rượu xuống, tùy tiện lấy ra một bình xịt phun lên miệng vết thương: "Ngày mai nhớ đưa anh ấy đến phim trường, đừng để anh ấy chạy mất."

Xịt thuốc xong Oh Sehun từ trong túi lấy ra một điếu thuốc đã bị vò nát, Taeyong thấy được: "Trong phòng không có bật lửa, bây giờ tôi đi mua." "Tôi không hút." Oh Sehun nói.

Chuyện này Taeyong đương nhiên biết, nhưng mà con người của Oh Sehun ấy à, rất nhiều chuyện bỗng dưng đang yên đang lành nổi lên hứng khởi, đột nhiên muốn hút thuốc cũng không có gì kỳ lạ.

Taeyong: "Vậy tôi về phòng trước đây."

Oh Sehun cắn thuốc vào miệng, ậm ờ ừm một tiếng, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì đột nhiên cười phá lên.

So với bầu không khí trong phòng này, thì bầu không khí trong phòng Kim Junmyeon thực sự ngưng trọng.

Doyoung đi vệ sinh cũng phải nhẹ tay nhẹ chân, sợ ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Kim Junmyeon.

Chờ đến lúc Doyoung ngủ một giấc tỉnh dậy, trời hẵn còn chưa sáng, cậu đứng dậy muốn đi uống một ly nước lại nhìn đến Kim Junmyeon vẫn còn đang nằm trên sô pha, định rón rén đi lấy chăn đắp cho Kim Junmyeon.

Nhưng Doyoung mới bước được vài bước, Kim Junmyeon đã mở mắt ra bên trong lộ rõ tơ máu, giống như là thức trắng một đêm, lại giống như uống say rồi.

Giọng Kim Junmyeon khàn khàn: "Mấy giờ rồi?" Doyoung nhìn đồng hồ trên tường khách sạn: "5 giờ".Thì ra cậu mới ngủ hai tiếng, vậy là hai tiếng này Kim Junmyeon còn chưa có ngủ.

Doyoung có chút đau lòng: "Trong hành lý có Melatonin*, anh có muốn uống 2 viên không?"

(*Melatonin thường được chỉ định để điều trị rối loạn giấc ngủ, như mất ngủ và mệt mỏi do thay đổi múi giờ khi đi máy bay)

Kim Junmyeon ừm một tiếng, cậu là diễn viên, phải có tố chất chuyên nghiệp, ngủ không được cũng phải ngủ, nếu không trạng thái ngày hôm sau không tốt sẽ làm chậm trễ tiến độ của đoàn, cậu đền không nổi.

Kim Junmyeon rất ít khi uống Melatonin, bởi vì cậu ít khi mất ngủ, bình thường chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, dù sao vẫn còn trẻ cũng mới 24 tuổi, tham gia diễn xuất cũng được 4 năm rồi.

Oh Sehun ra mắt muộn hơn cậu 1 năm, nhưng rất nhanh đã trở nên nổi tiếng, địa vị cũng cao hơn cậu.

Kim Junmyeon một hơi nuốt 5 viên Melatonin, trước khi đi ngủ còn muốn hút một điếu thuốc nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bao thuốc của mình đành phải từ bỏ, mang bịt mắt đắp chăn đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Doyoung thức dậy chuẩn bị đi mua bữa sáng cho Kim Junmyeon, nhưng vừa mở cửa đã thấy khuôn mặt tươi cười của Taeyong, trực tiếp đóng sầm cửa lại. Đúng là đồ điên, làm sao lại âm hồn bất tan thế chứ!

Điện thoại đột nhiên rung lên, Taeyong nói với Doyoung qua Wechat: "Mang bữa sáng cho các cậu, thuận tiện đưa các cậu đến đoàn phim luôn."

Doyoung dùng sức chọc chọc màn hình: "Không cần!"

Nghĩ sao vậy, cậu mới là trợ lý của Kim Junmyeon đấy nhé, không cần Taeyong xen vào việc của người khác. Với lại Taeyong là trợ lý của Oh Sehun, cá mè một lứa, một bụng xấu xa.

Taeyong gõ cửa, giọng nói ôn nhu: "Anh Húc, đừng gây khó dễ cho em, ông nội Oh bảo em đưa các anh đến phim trường."

Doyoung giở giọng xem thường, còn là ông nội cơ đấy.

Cánh cửa phòng tắm sau lưng cậu mở ra, Kim Junmyeon mang theo khuôn mặt ướt nhẹp đi ra: "Cậu đứng ở cửa làm gì thế?"

Doyoung không được tự nhiên nói: "Taeyong đang ở bên ngoài." Sợ Kim Junmyeon không rõ, Doyoung bổ sung: "Là trợ lý của Oh Sehun!"

Kim Junmyeon lau nước trên mặt: "Cho anh ta vào đi."

Doyoung khiếp sợ a một cái, lại không dám làm trái lời Kim Junmyeon, không tình nguyện mà mở cửa ra, cảnh giác trừng mắt nhìn Taeyong.

Taeyong đem bữa sáng đặt lên bàn ăn: "Kim tiên sinh, đến ăn cháo đi."

Doyoung quét mắt đến mấy món trên bàn, đến cả cậu cũng không có cách nào tìm ra chỗ để bắt bẻ. Buổi sáng Kim Junmyeon thích ăn cháo, thích ăn bánh bao áp chảo*, rồi còn phải uống 1 ly sữa bò.

*Bánh bao áp chảo

Kim Junmyeon hào phóng ngồi xuống, còn gọi Doyoung lại đây ăn cùng, Doyoung xán lại, sau khi Taeyong đưa bữa sáng xong liền rời khỏi phòng, không có ở lại khiến người ta thấy chướng mắt, thật sự rất thức thời.

Người đi rồi, Doyoung mới nói: "Anh, đây là Oh Sehun đưa đó."

Kim Junmyeon thấy bộ dáng cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, buồn cười nói: "Người khác đưa cho bữa sáng, đồ ăn miễn phí có ngu đâu sao lại mà không ăn."

Doyoung ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa cho Kim Junmyeon ly sữa: "Em còn nghĩ.....anh ghét hắn lắm."

Kim Junmyeon cắn một miếng bánh bao: "Đúng là ghét thật."

Doyoung không thể hiểu được, là do bản thân cậu còn quá nhỏ chưa trưởng thành, nên không thể tự nhiên thành thục như anh Junmyeon, ghét một người cũng không ảnh hưởng đến việc thưởng thức bữa sáng mà người đó mang tới.

Taeyong đưa Kim Junmyeon đến đoàn phim bằng xe tầm thấp. Buổi chiều cậu mới có cảnh diễn, trong khi đợi thì cậu đã trang điểm trước. Lúc này trợ lý đạo diễn đến đưa cho Kim Junmyeon một kịch bản mới.

Rốt cuộc phải diễn thêm cái gì, ngày hôm qua đạo diễn cũng chưa có nói. Kim Junmyeon cầm kịch bản mới này mở ra xem, sau khi xem xong mặt cũng đen lại.

Vai diễn của cậu từ thích khách đang thầm mến con gái tội thần lại biến thành một kẻ ái mộ tướng quân.

Thuở nhỏ ngưỡng mộ tướng quân, biết được sau này tướng quân bị con gái tội thần mê hoặc, liền động sát tâm, muốn loại bỏ chướng ngại vật trả lại con đường không vết nhơ nào cho tướng quân.

Ấu trĩ! Nực cười! Cố tình gây sự! Chu Liệt không phải một đạo diễn lớn sao, sao lại để cho Oh Sehun càn rỡ như vậy?!

Kim Junmyeon tức đến mức đi vòng vòng trong phòng hóa trang, cuối cùng vẫn nén giận ngồi xuống. Hiện tại cậu chỉ muốn quay xong MV này càng sớm càng tốt, sau đó không cần nhìn đến Oh Sehun nữa.

Trên phim trường đã dựng xong cảnh mới. Vốn là cảnh nữ chính đưa thuốc cho tướng quân, bây giờ lại đổi thành màn đêm vừa buông xuống thích khách đã đến thăm tướng quân, đưa thuốc cho tướng quân, đã thế còn muốn bày tỏ tấm lòng 'son' của mình.

Kim Junmyeon không hề che mặt, toàn bộ khuôn mặt đã được trang điểm tỉ mỉ. Chuyên gia trang điểm cho cậu cũng đổi thành người khác, tay nghề thành thạo hơn.

Kim Junmyeon ngồi đằng sau lều che nắng, cầm tách cà phê trong tay chậm rãi uống. Đạo diễn đứng bên cạnh cầm máy tính bảng nói với hắn, khi Kim Junmyeon vừa đến, ánh mắt hai người đồng thời nhìn vào cậu.

Vẻ mặt Chu Liệt so với ngày hôm qua hòa hoãn hơn một chút: "Junmyeonie à, tạm thời đưa cậu thêm một số lời thoại, cậu nhớ được không? Nếu không nhớ được cũng không sao, hậu kỳ sau này lồng tiếng là được."

Kim Junmyeon thấp giọng nói: "Đây không phải đang quay MV ạ, vai phụ còn có thoại?"

"Như vậy càng có ý nghĩa." Oh Sehun nói, cũng không biết 'ý nghĩa' trong lời hắn rốt cuộc là có ý gì.

Kim Junmyeon lười quan tâm.

Một giờ sau, ở trong lều màn đêm buông xuống, trong căn phòng cũ nát, thích khách chậm rãi đến gần tướng quân đang mê man trên giường.

Vết thương của tướng quân được buộc bằng một mảnh vải màu đỏ, là của con gái tội thần xé từ váy mình ra.

Mạt Mệnh nhẹ nhàng tháo mảnh vải màu đỏ kia ra ném xuống đất, lấy kim sang dược trên người ra nhẹ nhàng rắc lên vết thương của tướng quân.

Tướng quân giật mình tỉnh dậy, vừa muốn động thủ lại thấy rõ mặt của thích khách.

"Vậy mà lại là ngươi!" Tướng quân kinh hãi.

Kim Junmyeon cụp mắt xuống, nâng tay Oh Sehun: "Là ta."

Máu rất thật, chảy trên làn da trắng nõn của Oh Sehun, không hề dễ nhìn nhưng lại rất chói mắt.

Kim Junmyeon nâng mi lên: "Tướng quân, không thể giữ Từ Nhàn lại được."

Ánh mắt Oh Sehun nhìn thẳng vào mặt cậu, cũng không có nhập tâm lắm, giống như đang cố nhớ lại lời thoại: "Ngươi vì sao phải làm như vậy?"

"Bởi vì Mạt Mệnh yêu người rất nhiều năm rồi."

Cậu kiềm chế, thống khổ, giống như bị tình cảm chôn sâu vô tận dưới đáy lòng tra tấn cả thể xác và tinh thần, vành mắt cậu vì vậy mà đỏ lên.

Kim Junmyeon: "Những năm gần đây, trong lòng ta.......chỉ có một mình người." Cậu chân thành tha thiết nói.

Nhưng nhìn vào ánh mắt Oh Sehun, lại không giống như trong kịch bản, không có thâm tình, chỉ có lãnh đạm, thậm chí còn có một tia chán ghét.

------------

Đạo diễn hô cắt, Chu Liệt liền gọi Kim Junmyeon qua, hỏi cậu tại sao lại thế này, ngày hôm qua không phải diễn tốt lắm sao, sao hôm nay lại mất đi trạng thái đó.

Rõ ràng Oh Sehun so với cậu diễn còn kém hơn, đương nhiên Chu Liệt làm sao có khả năng nói Oh Sehun, nên chỉ có thể nhằm vào cậu. Kim Junmyeon thành thật cúi đầu ăn mắng: "Đạo diễn, cho tôi một cơ hội nữa đi, lần này tôi nhất định sẽ diễn thật tốt."

Tiếng bước chân từ đằng sau truyền tới, không cần quay đầu cũng biết là ai, bởi vì trên giày Oh Sehun có đính trang sức đặc biệt, khi bước đi sẽ va chạm phát ra âm thanh kỳ lạ, Kim Junmyeon nghe một lần đã nhớ rõ.

Cậu theo bản năng đứng thẳng lên, sau lưng truyền đến giọng nói của Oh Sehun: "Bỏ đi đạo diễn, cảnh này không cần quay nữa."

Đây là MV của Oh Sehun, cũng là công ty hắn đầu tư quay, dù là như thế nhưng khi Chu Liệt nghe thấy Oh Sehun tùy tâm sở dục như vậy, muốn quay thì quay, chán rồi thì nghỉ quay, vẫn nhịn không được mà khó chịu ra mặt.

Chu Liệt đè lại lửa giận trong lòng: "Đều đã sắp xếp xong hết cả rồi, vẫn là nên quay đi, nếu không tất cả các cảnh được dựng này sẽ rất lãng phí."

Kim Junmyeon cảm thấy quần áo trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng Oh Sehun ở phía sau lại chậm chạp không lên tiếng nói chuyện.

Khi sắc mặt Chu Liệt ngày càng khó coi, cậu xoay người, nhìn vào ánh mắt Oh Sehun: "Đúng vậy, Oh tiên sinh.......đã sắp xếp cả rồi, vẫn là nên quay đi."

"Cậu yên tâm, lần này tôi sẽ diễn thật tốt." Kim Junmyeon gằn từng chữ một.

Oh Sehun giống như đang chờ câu nói này của cậu: "Thế thì nghe đạo diễn, tiếp tục quay vậy."

Nói xong, Oh Sehun tiến lên ôm bả vai Chu Liệt: "Anh à, buổi tối chúng ta cùng đi ăn khuya? Chị Viên muốn đến tham ban."

Chu Liệt nghe cái tên hắn vừa nói ra, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút: "Nhóc thối, còn muốn ăn khuya, cũng không biết tối nay đã quay xong chưa kìa."

Oh Sehun hào phóng nói: "Làm sao lại quay không xong, nếu thực sự không xong em sẽ nói công ty đổ vào thêm chút tiền."

Kim Junmyeon thấy sắc mặt Chu Liệt từ thẹn quá hóa giận bây giờ lại mặt mày hớn hở, có chút hối hận chính mình rảnh hơi xen vào chuyện của người khác."

Oh Sehun đắc tội ai thì có liên quan gì đến cậu? Oh Sehun nhân khí tốt hơn cậu nhiều, cũng được nhiều người yêu thích hơn cậu.

Lần quay thứ hai, Kim Junmyeon đúng là nói sao làm vậy, cố gắng diễn, nghiêm túc đọc thoại, ngay cả ánh mắt so với vừa rồi thâm tình hơn ba phần, bày ra dáng vẻ lưu luyến si mê, làm cho các nhân viên công tác trong hiện trường sinh ra ảo giác, Kim Junmyeon thật sự yêu Oh Sehun.

Chỉ là diễn thôi, Kim Junmyeon mặc niệm trong lòng.

Sau khi đạo diễn hô đạt, Kim Junmyeon liền thấy có chút bất lực, hốc mắt ửng đỏ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngồi tại chỗ, trên tay dính đầy máu giả nhơ nhớp.

Oh Sehun nâng người dậy, Taeyong cầm khăn ướt lại đưa cho hắn, Oh Sehun nhận lấy cũng không để ý đến tay mình mà kéo tay Kim Junmyeon qua, lau cho cậu trước.

Hai má Oh Sehun vẫn còn sưng, dáng vẻ cụp mắt của hắn thật sự nghiêm túc, giống như hiện tại lau sạch máu trên tay Kim Junmyeon là việc quan trọng nhất.

Trên tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, làm Kim Junmyeon vẫn còn đang nhập vai thanh tỉnh hơn đôi chút, cậu dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Oh Sehun, dùng kiếm chống người đứng lên, mang theo đôi tay còn dính một chút máu giả rời khỏi hiện trường.

Đất diễn Kim Junmyeon kỳ thật không có nhiều, Oh Sehun cho dù tùy hứng đến đâu cũng chỉ cho cậu thêm một vài cảnh quay. Bởi vì thích khách dù có yêu ai đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi sự thật, cậu chỉ là một diễn viên phụ nhỏ bé tầm thường trong câu chuyện này.

Tâm lý nhân vật chính sẽ khiếp sợ cậu, kinh ngạc vì hành vi của cậu, nhưng dù thế nào thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ giao ra một mảnh chân tình cho một vai phụ.

Chu Sơ Tuyết đứng ở trên sân, trợ lý của cô đang che dù cho cô. Kim Junmyeon lễ phép gật đầu chào hỏi với Chu Sơ Tuyết, lại bị đối phương gọi lại.

Omega nữ thoạt nhìn rất nhỏ nhắn ôn nhu, càng khiến người ta có ý muốn che chở.

Mà Kim Junmyeon kém nhất chính là việc giao thiệp với Omega, cậu xấu hổ đứng tại chỗ không biết nên làm gì, lại nghĩ tới việc Oh Sehun tùy hứng thêm đất diễn cho cậu, phân cảnh của nữ chính đều bị cậu chiếm hơn phân nửa.

Lăn lộn trong giới này lâu như vậy, đương nhiên Kim Junmyeon biết chiếm mất phân cảnh là một chuyện rất thất lễ. Chu Sơ Tuyết cho dù chán ghét cậu, cậu cũng sẽ thừa nhận. Huống chi Chu Sơ Tuyết không có tỏ thái độ gì, việc này càng làm cho Kim Junmyeon cảm thấy áy náy.

Chu Sơ Tuyết ôn hòa nhỏ nhẹ nói: "Kim tiên sinh, ly cà phê này mời anh." Nói xong Chu Sơ Tuyết lấy ly cà phê từ trong tay trợ lý, đưa tới cho Kim Junmyeon.

Kim Junmyeon thành thật tiếp nhận, điềm tĩnh nói: "Cảm ơn, cô cũng vất vả rồi."

Chu Sơ Tuyết mỉm cười: "Không cần khách sáo."

Kim Junmyeon không trả lời, huống chi ánh mắt trợ lý của Chu Sơ Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, Kim Junmyeon cũng nhanh chóng cầm ly cà phê rời đi.

Sau khi quay xong cảnh cuối của mình trong cốt truyện, Kim Junmyeon rốt cuộc cũng được hơ khô thẻ tre.

Nhân vật chính vẫn còn ở lại tiếp tục diễn, Kim Junmyeon tìm chuyên gia trang điểm tháo trang sức thay quần áo, chờ cậu chuẩn bị ổn cả rồi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kỳ thật cậu đã mệt sắp chết luôn rồi, cảm thấy mệt đến mức có thể mê man trên xe trước khi về đến nhà luôn ấy.

Kim Junmyeon ngồi trên ghế chờ Doyoung, rèm phòng hóa trang bị xốc lên, là Taeyong đến: "Kim lão sư, ngài vất vả rồi, tôi đưa ngài về khách sạn nghỉ ngơi."

Mặt Kim Junmyeon cứng đờ: "Tôi đã hơ khô thẻ tre rồi mà."

Taeyong: "Tôi biết, xe đang chờ bên ngoài, chúng ta vừa đi vừa nói."

Kim Junmyeon cất điện thoại, đứng lên, thấy cậu không nói lời nào, dáng vẻ nhíu chặt rất quyết đoán, nặng nề chăm chú nhìn mình, Taeyong cười khổ nói: "Kim lão sư, ngài đừng tức giận, chỉ là đêm nay còn có tiệc hơ khô thẻ tre, đoàn phim muốn chụp ảnh để ngày sau tuyên truyền, cậu ít nhiều cũng phải tham gia một chút chứ."

Kim Junmyeon không nói, cậu cũng không phải là người không hiểu quy tắc, chỉ là hiện tại cậu muốn rời đi, hơn nữa cậu dù sao chỉ là một cái áo rồng* mà thôi, đoàn phim cũng sẽ không xem trọng cậu như vậy.

(*áo rồng: là đóng một vai nhỏ sẽ không được chú ý. Nguồn gốc của thuật ngữ này có thể được lấy từ điệu múa rồng, mặc dù các vũ công là những người biểu diễn, nhưng sự chú ý của mọi người không tập trung vào họ.)

Chân chính mà nói người muốn cậu ở lại là ai, trong lòng Kim Junmyeon biết rất rõ.

Trong lều lại có thêm một người, vẫn là trợ lý đạo diễn đêm qua khuyên cậu về khách sạn. Kim Junmyeon có thể không cho Oh Sehun mặt mũi, nhưng cũng không thể không cho đạo diễn được.

Nếu đạo diễn đã ra mặt, Kim Junmyeon cũng chỉ đành miễn cưỡng tham gia tiệc hơ thẻ tre chết tiệt này.

Quay đi quay lại, cậu một lần nữa quay về khách sạn. Doyoung về nhà lấy quần áo cho cậu, lần này Kim Junmyeon không có cự tuyệt.

Cậu nghĩ hiện tại không có khả năng về nhà được, ai biết lúc cậu quay về Oh Sehun có giở trò gì hay không.

Sau đó, Kim Junmyeon thay một bộ đồ tươm tất hơn, Doyoung ở bên cạnh thẳng thắn khen cậu đẹp troai.

Kim Junmyeon vò đầu Doyoung, ấm áp nói: "Được rồi, đi lấy xe đi, đừng để đến muộn."

Tiệc đóng máy thật sự rất náo nhiệt, tất cả mọi người đều uống rượu, Chu Liệt chưa kịp ăn miếng nào đã bị một bàn đến mời rượu, hơn phân nửa là đã say rồi.

Thân là diễn viên chính Oh Sehun và Chu Sơ Tuyết liền đi theo sau đạo diễn, nhưng mà ly rượu của Chu Sơ Tuyết cầm vẫn chưa có đụng qua, nếu có người dám tiến lên mời rượu Chu Sơ Tuyết đều bị Oh Sehun cản lại.

Uống nhiều rượu, mặt Oh Sehun còn có điểm trắng, môi lại càng hồng, so với thời điểm không uống rượu, càng xinh đẹp.

Đúng vậy, xinh đẹp. Lúc Oh Sehun mười tám tuổi, thật sự xinh đẹp muốn chết. Để một mái tóc dài, dáng vè cầm microphone hát đã hút hồn không ít người.

Kim Junmyeon lần đầu tiên gặp Oh Sehun ở quán bar bí mật, cậu sợ ngây người, bởi vì từ trước đến giờ cậu chưa thấy người nào đẹp đến vậy, vì thế cậu liền hỏi người khác thuộc tính của Oh Sehun.

Người kia nói với Kim Junmyeon, hắn là Oh Sehun, là một Omega xinh đẹp phóng đãng.

Omega xinh đẹp phóng đãng kia, sau khi hát một đoạn Rock&Roll dữ dội, trực tiếp rời khỏi sân khấu, không thèm liếc mắt đến những người đang hò hét khàn cả giọng dưới kia.

Bạn của Kim Junmyeon có quen biết ông chủ ở đây, hắn đưa Kim Junmyeon vào hậu trường, để Kim Junmyeon được nhìn Omega mình vừa gặp đã nhất kiến chung tình, hắn đang ngồi trước bàn trang điểm, thô bạo tẩy trang, dùng lực đạo mạnh mẽ mà lau quả thực làm Kim Junmyeon đau lòng.

Cậu bước đến, còn không biết nên mở miệng thế nào, chợt nghe nam thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp không chút khách khí nói: "Không hẹn, cút ra."

Kim Junmyeon cứng đờ, theo bản năng nhìn chính mình trong gương, rất đẹp trai mà, so với Alpha khác cũng đâu có kém cỏi đâu.

Vậy vì sao Omega cực kỳ phóng đãng trong lời đồn này, mới giây đầu tiên đã cự tuyệt cậu?

-------------

Kim Junmyeon giật mình nhưng cũng không rời đi, thiếu niên nhìn thấy mặt Kim Junmyeon trong gương động tác trên tay thoáng ngừng lại. Hắn xoay một vòng trên ghế, hai tay chống vào lưng ghế, trang sức trên tóc rơi xuống đất: "Anh là ai?"

Choi Minho bạn của Kim Junmyeon sau khi cùng người khác nói chuyện, liền tới nơi xó xỉnh này tìm Kim Junmyeon: "Sao cậu lại ở đây?"

Choi Minho thấy Oh Sehun, nở một nụ cười mờ ám: "Đến xem ca sĩ hát chính thân yêu của chúng tôi?"
s
Oh Sehun căn bản nửa con mắt cũng chả thèm cho Choi Minho, lớp trang điểm của hắn đã lau được một nửa, đôi môi đỏ mọng động lòng người, Kim Junmyeon theo bản năng nuốt nước miếng, tự giới thiệu: "Tôi là Kim Junmyeon."

Nói xong Kim Junmyeon cúi người nhặt trang sức trên mặt đất lên, là một chiếc kẹp tóc hình cái kéo, cậu đưa cho Oh Sehun. Oh Sehun như thể đã mất hứng thú đối với Kim Junmyeon, quay lại gương tiếp tục tháo trang sức, không để ý tới Kim Junmyeon.

Choi Minho nhìn không nổi nữa, đưa tay ra muốn kéo Oh Sehun, nhưng giây tiếp theo đã bị Kim Junmyeon dùng lực ngăn tay hắn lại.

Kim Junmyeon nhìn Omega xinh đẹp này lòng dâng lên cảm giác muốn bảo vệ mà trước nay chưa từng có, tuy chỉ mới thấy được mặt thanh niên này, trong đầu cậu đã nghĩ xong xuôi tên của đứa nhỏ là gì luôn rồi.

Hiển nhiên Choi Minho để ý đến ánh mắt tràn ngập du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Kim Junmyeon, huýt sáo trêu chọc: "Được rồi, không động vào Omega của cậu."

Thực ra cách nói này của Choi Minho có hơi sỉ nhục người khác một chút, rõ ràng cậu với Oh Sehun là lần đầu tiên gặp mặt, thiếu niên này sao lại biến thành Omega của cậu rồi.

Nhưng mà xét về lời đồn Oh Sehun xinh đẹp phóng đãng, thì biết Choi Minho khinh thường Oh Sehun thế nào.

Choi Minho rút tay ra: "Tôi đi tìm Lâm ca uống rượu, lát nữa gọi lại cho cậu."

Kim Junmyeon nhìn Choi Minho rời đi, trong tay cậu còn nắm vật trang sức lạnh lẽo kia, do dự một lát vẫn là nhét vào trong túi.

Động tác nho nhỏ này của cậu ngay lập tức bị Oh Sehun nhìn thấy, đôi mắt to tròn hơi nhướng lên, thông qua tấm gương nhìn thẳng vào cậu, mặt Kim Junmyeon nóng bừng cả lên, lúng túng không biết nên nói cái gì.

Kim Junmyeon không phải người dễ xấu hổ, lúc nhỏ cậu mất đi cha mẹ, một tay bà ngoại nuôi cậu lớn, từ sớm đã hình thành tính cách trầm ổn trưởng thành, lại có nhan sắc, hoa đào đến không ngừng, tuy mới 18 tuổi, nhưng cũng đã có mấy mối tình vắt vai.

Nên ở phương diện này cũng coi như là có kinh nghiệm, không nghĩ đến bây giờ đang đứng trước mặt một Omega xa lạ, lại trực tiếp lộ nguyên hình.

Oh Sehun tẩy trang xong, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đợi người đứng lên, Kim Junmyeon có chút kinh ngạc, Omega này rất cao, còn cao hơn cả cậu.

Thiếu niên đeo túi lên người, lạnh lùng nói: "Cho qua."

Kim Junmyeon ngây ngốc tránh ra, không có ngăn đối phương lại. Oh Sehun cũng không quay đầu lại, mái tóc dài được buộc hờ hững sau lưng, trông cực kỳ quyến rũ như móng vuốt cào vào lòng người.

Nếu có thể, hoặc là nói nếu có thể làm quen với Oh Sehun, cậu muốn sờ thử mái tóc này, không biết sẽ có cảm giác gì.

Sau đó Kim Junmyeon đúng là đã được chạm vào mái tóc Oh Sehun, cậu cũng đã ngửi qua, hôn qua mái tóc này đồng thời ở trên giường cũng đã nắm lấy mà cắn.

Cậu cũng là Alpha, theo bản năng muốn cắn xé thứ gì đó, mà lúc đó trước mắt cậu chỉ có tóc của Oh Sehun mà thôi.

Nếu như việc cắn này cũng được tính là "đánh dấu", vậy thì tóc của Oh Sehun đã hoàn toàn thuộc về cậu.

Thời gian trôi qua, Oh Sehun cũng đã cắt đi mái tóc dài kia, nên nó cũng không còn là 'độc quyền' của một mình Kim Junmyeon nữa. Mà trên người cậu, cũng đã dần mất đi vết tích thuộc về đối phương.

Kim Junmyeon đem ánh mắt đặt trên người diễn viên chính bàn bên kia dời đi, cầm ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch. Doyoung cầm một đĩa dưa và một ít trái cây khác quay về thấy thế vội nói: "Anh, đừng uống rượu nữa, ăn chút hoa quả đi."

Cậu ăn vài miếng dưa cho có lệ, sau đó lại tiếp tục uống rượu, giả vờ không thấy khuôn mặt đang tức giận của Doyoung.

Quan hệ của cậu với Doyoung giống như hai anh em, bọn họ đã quen biết nhau nhiều năm, cậu vừa ra mắt Doyoung đã theo cậu làm trợ lý.

Lúc Doyoung khó khăn nhất, Kim Junmyeon không ngần ngại giúp một tay. Thế nên sau này Doyoung gần như toàn tâm toàn ý với cậu, thật ra loại quan hệ này không thích hợp làm trợ lý của cậu, bởi vì Doyoung sẽ chủ động thay cậu giấu giếm những chuyện cá nhân mà cậu không muốn cho công ty biết.

Nói đúng hơn là, đối với công ty Doyoung không có năng lực làm trợ lý, còn đối với cậu mà nói Doyoung là một đứa em trai có thể dựa dẫm, tín nhiệm.

May mà cậu cũng không hot, bình thường chỉ thành thành thật thật đi diễn, không có bí mật gì lớn, bí mật kinh thiên động địa nhất chính là Oh Sehun.

Kim Junmyeon mang theo một chút men rượu, ôm vai Doyoung: "Doyoung à, những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cậu đừng nói cho chị Han."

Doyoung nhăn nhăn mũi: "Anh, em hiểu mà, anh yên tâm."

Bọn họ kề vai sát cánh nói chuyện, đạo diễn mang theo diễn viên chính đến mời rượu bọn họ. Chu Liệt đi phía trước, Oh Sehun theo sát sau, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cánh tay Kim Junmyeon đang ôm vai Doyoung.

Phản ứng đầu tiên của Kim Junmyeon là thu tay về, sau khi ý thức mình vừa mới làm gì, cậu vô cùng khó chịu.

Đừng nói Oh Sehun và cậu hiện tại cũng không có một chút quan hệ gì, lại nói Oh Sehun dựa vào cái gì mà quản cậu? Chuyện xấu đầy đầu thì thôi đi, còn muốn nhúng tay vào chuyện của người yêu cũ?

Chu Liệt nâng rượu mời cậu, Kim Junmyeon đành nén lại lửa giận trong lòng, cầm ly kính cẩn đứng dậy tiếp rượu.

Vừa muốn chạm ly, Oh Sehun liền kêu đợi đã. Giọng nói của hắn bay bổng nhẹ nhàng nhưng lại làm cho da đầu Kim Junmyeon căng lên. Quả nhiên, Oh Sehun một bên nói để em thêm rượu cho anh, một bên cầm lấy chai rượu bên cạnh lên rót vào ly của Kim Junmyeon.

Rượu chảy ra từ miệng chai rất nhiều, một giọt cũng không đổ vào ly mà chảy dọc theo cánh tay Kim Junmyeon, thấm qua tay áo của cậu.

Trùng hợp chính là cánh tay này của Kim Junmyeon đã ôm vai Doyoung, Chu Liệt cùng nữ chính đều ngây ngẩn cả người, Doyoung đứng bên cạnh sợ hãi kêu lên, nhưng mặt Kim Junmyeon một chút cũng không thay đổi, Oh Sehun liếm môi, 'thành khẩn' xin lỗi: "Xin lỗi nha, trượt tay rồi."

Cánh tay Kim Junmyeon ướt đẫm nhưng cậu không nổi giận, chỉ nói với đạo diễn: "Ngại quá, tôi đi toilet một chút."

Chu Liệt nhanh chóng nói: "Nhanh đi đi." Nói xong, hắn dùng lực kéo tay Oh Sehun: "Cậu làm gì thế, uống say rồi?"

Oh Sehun cười như không cười*: "Chắc thế."

(*Chuâng: "Cười như không cười: Với một chiếc điện thoại có camera trước, người chơi có thể tự làm ra một video đủ kiểu cười. Điều đặc biệt là cười nhưng khẩu hình miệng không được cử động, kết hợp với khuôn mặt không cảm xúc." xin lũi nhưng mà cái này trẩu quá nên thêm zô cho zui :>

Kim Junmyeon ấn người Doyoung đang muốn đứng dậy đi cùng mình nói: "Tôi đi một mình là được."

Nếu không cậu lo lắng Oh Sehun thấy Doyoung đi cùng cậu sẽ lại phát điên.

Rời khỏi bữa tiệc của đoàn phim, tiếng ồn ẩn hiện đằng sau cánh cửa, Kim Junmyeon cảm thấy cánh tay của mình ướŧ áŧ lạnh băng, làm cho cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái, trong lòng chua xót như ủ lâu trong rượu,vị cực kỳ chát.

Cậu đi vào toilet, không để ý cánh tay áo đang bị rượu thấm ướt, cậu rửa mặt, vuốt ngược tóc về sau.

Khi cậu ngẩng đầu, người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất đã xuất hiện trong toilet.

Trước mặt cậu, Oh Sehun nhấn khóa cửa, 'cạch' một tiếng vang lên, kín kẽ mà vang dội.

Mắt Kim Junmyeon hoe đỏ vì rượu, cậu chống tay lên bệ rửa mặt, thấp giọng nói: "Tôi không muốn đánh nhau với cậu, ra ngoài."

Oh Sehun chậm rãi đi tới, mỗi bước đi của hắn mang theo mùi tin tức tố nồng đậm dường như muốn xâm nhập.

Tiếng nước xả ào ào, Oh Sehun từ sau lưng ôm lấy cậu, khuôn mặt tinh xảo dựa vào vai cậu, mái tóc ngắn cũn loạn xạ mà rủ xuống bên tai cậu.

Giọng nói đã ngấm rượu của Oh Sehun có một chút khàn khàn: "Tối qua đã đánh đủ tàn nhẫn rồi, hôm nay còn muốn đánh em à?"

Thấy Kim Junmyeon không gạt tay mình ra, tay hắn từ từ lướt lên cởi hai cúc áo trước ngực, ranh mãnh mà chen vào, dừng lại trước ngực: "Anh muốn đánh em cũng được, nhưng đừng đánh vào mặt."

Hắn nhẹ nhàng hôn lên má Kim Junmyeon: "Bây giờ anh một chút cũng không đau lòng vì em nữa rồi, anh à."

------------

Đau lòng? Còn muốn cậu đau lòng đến thế nào, Kim Junmyeon tức đến bật cười, là khoan dung hết lần này đến lần khác còn chưa đủ, hay là muốn cậu trở thành trò cười cho thiên hạ, trở thành trò tiêu khiển, lại lần nữa trở thành công cụ để hắn phục thù phát tiết.

Rốt cuộc Oh Sehun có cảm thấy có lỗi với cậu không?

Khả năng là có đi, dù sao năm đó Oh Sehun cút rồi, nam nhân này cuốn gói một cách gọn gàng sạch sẽ, không chút lưu luyến mà quay đầu nhìn lại.

Khi đó cậu có bao nhiêu ngốc nghếch, nếu Oh Sehun giống như quá khứ vô liêm sỉ mà quấn lấy cậu, có lẽ Kim Junmyeon sẽ tha thứ cho hắn, bởi vì yêu vào sẽ khiến con người ta cảm thấy đầu óc mụ mị, chìm đắm vào nó, cam tâm tình nguyện trở thành một tên ngốc.

Kim Junmyeon lạnh lùng nói: "Cậu nhất định phải khiến tôi trở thành như vậy mới chịu nổi sao?"


Tay Oh Sehun đang sờ loạn trên ngực cậu dừng lại, ngữ khí trầm thấp: "mới chịu nổi?"

Hắn rút tay ra khỏi ngực cậu, sau khi độ ấm từ lòng bàn tay rời khỏi, ngực Kim Junmyeon có cảm giác hơi lạnh.

"Đúng rồi, sau khi chia tay em, anh toàn tâm toàn ý muốn tìm một Omega, đối với anh mà nói Alpha cùng Alpha quả thật không chịu nổi." Oh Sehun trào phúng.

Kim Junmyeon lười giải thích, cứ xem như là cậu tìm đi, nếu đây có thể là lý do đẩy lùi lòng tự trọng cực kỳ cao của Oh Sehun, đây chính là một chuyện tốt.

Cậu khẽ nhếch khóe miệng, muốn làm ra dáng vẻ cười châm chọc, nhưng lại không thành công: "Tôi không biết vì sao cậu lại đột nhiên hứng thú với tôi."

Kim Junmyeon bình tĩnh nói: "Tôi từ chối, cậu càng được nước lấn tới, hai chúng ta vẫn là nên ngủ một đêm với nhau đi, sau đấy cậu có thể buông tha cho tôi rồi."

Rất nhanh, Kim Junmyeon biết mình đã thành công, lời nói này của cậu khiến Oh Sehun đau đớn, đến nỗi tay hắn hoàn toàn buông thõng xuống như không còn chút sức lực nào.

Oh Sehun cực cực khổ khổ đến tìm cậu lại bị cậu nói thành đối tượng để ngủ một đêm, bị cậu đánh, bị cậu mắng, còn bị cậu xem như một con "ngựa đực*."

(*ngựa đực: đề cập đến một số người đàn ông có khả năng phát dục mọi lúc mọi nơi".

Oh Sehun không còn kiểm soát được chính mình nữa, thậm chí còn bướng bỉnh kéo vai Kim Junmyeon, xoay người cậu lại đối diện với hắn: "Anh nghiêm túc sao?"

Kim Junmyeon không trả lời Oh Sehun nói: "Ngủ một đêm với tôi, sau đó........."

"Xem như chúng ta chưa từng quen biết với nhau." Kim Junmyeon đánh gãy lời của Oh Sehun, chủ động đề nghị giao dịch.

Cậu có thể là điên rồi, đầu óc cũng không còn thanh tỉnh, bị cồn và Oh Sehun quấy làm cho rối tinh rối mù, cồn chỉ là một phần nhỏ, Oh Sehun mới là người hại cậu như vậy.

Oh Sehun tựa như một con dao nhỏ đang róc từng mảng thịt một trên cơ thể cậu, cuối cùng hắn kết luận: "Anh uống say rồi."

Kim Junmyeon không nghĩ tới Oh Sehun lại tránh né trọng tâm câu chuyện, cậu còn tưởng rằng Oh Sehun sẽ giận dữ rời đi, hoặc là kéo cậu vào WC, ngay tại đây mà làm cậu.

Tay Oh Sehun lướt lên má cậu, hắn hơi rũ mi xuống, đồng tử phản chiếu ảnh người trước mặt, thoạt nhìn rất nặng tình, làm cho người khác gần như tin hắn thật sự thâm tình, quyến luyến đoạn tình cảm này.

Tay hắn lau đi bọt nước trên mặt Kim Junmyeon, dùng ngữ khí ôn hòa nói: "Đừng tức giận, em không làm phiền anh nữa, trở về nghỉ ngơi đi."

Lời nói của hắn, giống như một người bạn trai cực kỳ ga lăng đang dỗ người yêu của mình vậy, mà Kim Junmyeon lại là 'người yêu' vô duyên vô cớ gây sự kia.

Cãi nhau nhau cũng được, đánh nhau càng tốt, đều có thể dễ chịu hơn so với tình huống hiện tại.

Một quyền đấm vào bông, càng làm cho người ta khó chịu hơn.

Hai tay Oh Sehun đang nâng mặt cậu, cúi xuống hôn lên trán cậu, bên môi không còn những lời trào phúng nữa: "Em biết anh chưa quên được em."

Lời nói chắc như đinh đóng cột, làm cho Kim Junmyeon muốn thốt ra lời gì đó thật tàn nhẫn.

Cậu nghĩ Oh Sehun nên gia nhập vào giới giải trí sớm hơn, không phải là ca sĩ mà làm một diễn viễn, so với cậu kỹ năng cùng diễn xuất càng cao siêu hơn.

Oh Sehun nói: "Anh không có khả năng sẽ quên được em, trước lúc anh rời đi em đã nói qua một lần rồi."

Nói xong hắn lại để tay đến trước ngực cậu, đầu ngón tay gõ gõ vào vị trí trái tim: "Em sẽ luôn luôn ở đây, mặc kệ sau này anh có tìm ai thì nơi này nhất định cũng chỉ có em, không ai có thể thế chỗ được."

"Anh trước sau cũng sẽ quay lại với em." Giọng ca Oh Sehun được giới truyền thông ca ngợi là may mắn được ông trời ưu ái, tựa như tùy ý nói mấy lời thâm tình, đã làm người ta động lòng rồi.

Nhưng Kim Junmyeon lại không có bất kỳ cảm xúc vui sướng nào, thậm chí tâm loạn như ma.

Bởi vì lời nói này tựa như một lời nguyền, Oh Sehun nói không sai, năm đó khi cậu chia tay với Oh Sehun, chàng trai đã từng được cậu cưng như hoa hứng như trứng, sủng lên tận trời lại đỏ mắt, thề non son sắt mà nói với cậu: "Anh sẽ hối hận."

Cho đến bây giờ Kim Junmyeon vẫn nhớ khi ấy mình đã trả lời thế nào, câu trả lời của cậu là: "Tôi sẽ không."

Oh Sehun nói: "Anh không thể quên được em."

"Tôi sẽ sớm quên cậu thôi." Kim Junmyeon nghiêm túc nói, cậu còn trẻ như vậy, mà cũng không có ai cả đời không thể quên được một người cả.

Sau đó cậu bỏ lại Oh Sehun mà rời đi, mà ngày hôm đó là sinh nhật của Oh Sehun.

Oh Sehun ở trước mắt đang nâng mặt cậu, hôn từ trán cậu lướt xuống mí mắt, hôn qua chóp mũi cậu, cuối cùng dừng ở trên môi, chậm chạp không động.

Trong vấn đề mê hoặc người khác, sáu năm trước Oh Sehun đã làm rất tốt, tốt đến nỗi còn khiến cậu u mê không lối về.

Hắn nói: "Em có thể không anh ?" Khi hắn nói, hơi thở của hắn nhè nhẹ phả lên môi Kim Junmyeon.

Ánh mắt Oh Sehun cũng nhìn chằm chằm môi Kim Junmyeon, tựa như cực kỳ đói khát, muốn đem xương cốt Kim Junmyeon nuốt chửng vào trong bụng.

Ngoài mặt vẫn là trưng cầu ý kiến Kim Junmyeon, nhưng rõ ràng hôm qua còn muốn "đánh dấu" cậu.

Đáp án của Kim Junmyeon chắc chắn là.........không thể.

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, cậu cũng đã hạ quyết tâm, không giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Cho dù cậu ngày nhớ đêm mơ, ngay cả khi cậu không gặp được ai tốt hơn hắn.

Kỳ thật cách nói không gặp được ai tốt hơn này, có hơi gượng ép.

Sau khi Kim Junmyeon vào giới, những người có tình cảm ngỏ lời với cậu rất nhiều.

Dáng vẻ đẹp mắt, tính cách ôn nhu, tình cảm chân thành, mỗi người đều tốt, chỉ là cậu không muốn.

Ngay cả bản thân cũng không biết tại sao mình lại không muốn, dường như người đó có tốt đến đâu cậu đều cảm thấy không thích hợp. Là cậu tự nhốt mình, chặt chẽ đem bản thân buộc lại với quá khứ, không cách nào thoát ra được.

Loại cảm giác này, sau khi Oh Sehun tiến vào giới giải trí, càng thêm rõ ràng, cậu nhìn Oh Sehun từ từ nổi tiếng, lại bất ngờ tỏa sáng, đến cuối cùng thành người đứng trên đỉnh cao không ai có thể chạm tới.

Mà không còn là thiếu niên buổi sáng thức dậy với mái tóc dài rối tung, đối mặt với Kim Junmyeon vì đau thắt lưng mà tức giận cáu gắt, còn làm nũng gọi anh ơi anh à, cũng sẽ lại gần cậu đòi một nụ hôn.

Kim Junmyeon của quá khứ sẽ đáp ứng hắn, nhưng Kim Junmyeon ở hiện tại thì không.

Cậu quay cằm sang phải né đi, môi Oh Sehun rơi vào hư vô. Kim Junmyeon tách tay Oh Sehun ra một chút, kéo ra khoảng cách giữa hai người: "Có chuyện cậu nói sai rồi."

Oh Sehun dường như ý thức được những gì cậu muốn nói, tay trái nắm lấy các đầu ngón tay Kim Junmyeon, giữ chặt nó trong lòng bàn tay mình.

Tựa như làm vậy, Kim Junmyeon sẽ không như một chú chim bay đi mất, có gọi bao nhiêu cũng không dừng, hắn giữ không được lại cảm thấy ảo não khổ sở ngay tại chỗ.

Kim Junmyeon: "Tôi sẽ không quay lại với cậu."

Nói xong, cậu đẩy Oh Sehun sang một bên, ra khỏi toilet. Taeyong không biết đã đứng bên ngoài được bao lâu, trước mặt còn bày tấm bảng "Ở đây đang sửa chữa."

Doyoung chờ ở chỗ cách đó không xa, cũng vừa nhìn thấy cậu bên này. Thì ra hai người trợ lý chặt chẽ canh giữ nơi này, không dám cho bất kỳ kẻ nào tiến vào trong.

Sau khi Kim Junmyeon đi ra, Doyoung thấy cậu không bị cắn đến chảy máu, quần áo cũng không có lộn xộn vẫn gọn gàng sạch sẽ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đều phớt lờ lời chào hỏi của Taeyong, Taeyong cũng chỉ có thể cười khổ đi vào tìm ông nội Oh của hắn. Hai tiếng ông nội này để gọi Taeyong còn cảm thấy không đủ, hắn cảm thấy nên gọi Oh Sehun là Kỳ tổ tông luôn rồi, chỉ cần Oh Sehun an an ổn ổn, không ra ngoài gây chuyện thì muốn hắn gọi thế nào cũng được.

Doyoung lén cáo trạng với Kim Junmyeon: "Vốn dĩ em muốn mở cửa, nhưng mà Tae chó săn ngăn em lại."

Kim Junmyeon liếc nhìn cậu: "Không được đặt biệt hiệu linh tinh cho người khác như vậy." Cậu giống như giáo huấn con nhỏ, làm Doyoung chỉ biết ủy khuất bẹp miệng.

Doyoung: "Bọn họ đều là cùng một giuộc, ngăn không cho em đi vào, em chỉ sợ anh ở bên trong bị chiếm tiện nghi."

"Doyoung, tôi là một Alpha, nếu tôi không muốn, ai có thể chiếm tiện nghi."

Năm đó, vào ngày sinh nhật của cậu, Oh Sehun lần đầu tiên 'đánh dấu' cậu, khiến cậu rơi vào tình trạng phát tình giả, chờ cậu tỉnh táo lại, Oh Sehun đã sớm bắn vào bên trong cậu.

Sau đó Oh Sehun lại giở trò, lấy ra cái máy ghi âm kia.

Kim Junmyeon suýt chút nữa nổi điên, Omega mình cực kỳ yêu thích, lại luôn lừa gạt cậu về giới tính của mình, thẳng đến hôm nay mới bại lộ, ngoài việc làm Kim Junmyeon cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt suốt bấy lâu nay, càng làm cho cậu kinh hãi hơn chính là sự điên cuồng của Oh Sehun.

Ghi âm là muốn làm gì, uy hiếp cậu?

Không quá một giây, cậu chỉ thấy Oh Sehun thô bạo rút dải băng từ trong máy ghi âm ra, sau đó lấy dải băng đen mảnh dài quấn quanh cổ tay Oh Sehun, phản xạ ánh sáng lấp lánh, giống như một món trang sức tự nhiên.

Oh Sehun kéo dải băng nhỏ dài kia ra, cúi người trói tay Kim Junmyeon vào với mình làm một.

Mồ hôi hắn rơi xuống hầu kết Kim Junmyeon, một giọt nóng bỏng nhưng lại khiến cả người cậu run rẩy.

Dải băng yếu ớt kia, Kim Junmyeon có thể dễ dàng tránh thoát, chỉ là cậu không làm như vậy, cứ để Oh Sehun rất nhanh lần thứ hai lại bắt đầu phóng túng trên người cậu.

Cậu là Alpha, nếu cậu không muốn, không ai có thể trói buộc cậu.

Thứ chân chính trói buộc Kim Junmyeon, không phải sau khi bị đánh dấu trở nên yếu dần, càng không phải đoạn băng cất giấu giọng nói vô hình kia, mà là chính bản thân cậu.

Là cậu cam tâm tình nguyện.

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro