3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trường cấp ba kim junmyeon bị mẹ quẳng tới khá nổi tiếng trong nước. Anh, học sinh khối 11, chuẩn bị bước chân vào lớp tiến hành chào hỏi thầy cô và bạn bè.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, kim junmyeon không phải kiểu người thích nổi bật trong đám đông. Nở duy nhất nụ cười khi giới thiệu tên, còn đâu đeo nguyên cái mặt liệt, chọn vị trí gần cuối lớp, ngay sát cửa sổ có thể nhìn xuống sân bóng rổ mà ngồi.
Giờ giải lao, một vài bạn học tới kết thân, ậm ừ xã giao vài câu, anh gục mặt định tranh thủ ngủ một giấc.
"Xin hỏi kim junmyeon có phải học ở lớp này không?"
Rất nhiều nữ sinh hò hét vì phấn khích, xô đụng bàn ghế ồn tới mức thu hút cả mấy lớp xung quanh vây lại xem náo nhiệt.
Chỉ là một thằng nhóc thôi cũng làm quá lên.
Junmyeon lười đứng dậy, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn ra hướng cửa.
"Đúng vậy, nhưng em tìm bạn ấy có chuyện gì thế?" Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa rất hứng thú với em trai nhỏ xinh xinh khoá dưới bèn cất tiếng hỏi.
Oh sehun lúng túng cầm túi đồ màu xanh da trời, còn trang trí hoạ tiết cực kì cute, hai má đỏ ửng đáp:
"Em mang bữa trưa tới cho vợ em."
Cả lớp: "...."
Junmyeon: "...."
Đệt.
Thằng nhãi kém anh một tuổi, nhìn thế nào cũng không có khả năng thành 'chồng' anh được. Mở mồm gọi 'vợ' tự nhiên thế là muốn ăn dép vào mồm hay gì?
Junmyeon tức tới trợn mắt, đập bàn ruỳnh một cái đi đến lôi cổ áo sehun vào nhà vệ sinh hỏi tội. Bao cặp mắt đổ dồn vào hai tấm lưng dần khuất sau dãy hành lang.
"Cậu cố tình chọc tôi đấy hả?" Anh rít từng từ qua kẽ răng.
Sehun co rúm như gà con bị doạ sợ, lông trên người dựng thẳng đứng, mắt không dám nhìn người đối diện.
Dữ liệu quốc gia sai mọe nó rồi. Bộ dạng này nên cơm cháo được hả?
Anh đây cự tuyệt!
"Vợ ơi..."
"Câm miệng!"
Oh sehun giật mình, cúi gằm mặt nhìn sàn nhà vệ sinh, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc.
"Tên, gọi bằng tên ấy!"
Lúc này đối phương mới từ từ ngâng đầu, bập bẹ mãi vẫn không gọi được. Nhìn cậu run rẩy thế kia, anh đáng sợ lắm hả?
Junmyeon thở dài, nhún nhường hạ tông giọng xuống:
"Gọi tôi là junmyeon hyung đi."
"Vâng thưa vợ."
Đây hẳn đang thử thách giới hạn chịu đựng và sự kiên nhẫn vốn đã mong manh của anh đây mà.
"Trước mắt phải nghĩ cách hủy bỏ kết quả tương thích, cậu cũng không thích tôi đúng không? Chúng ta khác biệt thế làm sao ở bên nhau được. Còn...kết hôn nữa, wtf??"
Nghĩ là thấy quạo!
"Em có nói không thích vợ đâu?"
Junmyeon trừng mắt lườm, suýt thì cho cậu ăn đấm.
Sehun cắn môi, bất đắc dĩ sửa câu nói thành: "Em thấy đâu có vấn đề gì khi trở thành người yêu junmyeon hyung."
Vẻ mặt ngây ngô chân thật của sehun khiến junmyeon nghẹn ứ cổ họng, vành tai thì nong nóng, ngực trái thì nhoi nhói chẳng rõ nguyên do.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro