Chương 9+10: Cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cuộc thi kết thúc, kết quả cuối cùng vẫn là trường JYP thắng. Nhưng mức độ thuyết phục là
70/100.
Bởi vì mỗi góc độ đều chỉ lệch nhau có vài điểm giữa trường H và trường JYP.
Không có cậu nên nhà trường liên tục đổ mồ hôi, cũng may còn có anh. Nếu không cũng không biết trụ lại được bao lâu.
Dù học sinh trường JYP giỏi thật đó nhưng mà vẫn còn có người giỏi hơn họ. Đặc biệt là gặp các đối thủ mạnh như trường H.
Vì may mắn và giữ được phong độ đến phút chót nên trường JYP vẫn tiếp tục giữ vị trí đầu bảng trong các trường cao trung.
Ngay sau đó mọi người đi ăn mừng chiến thắng, chỉ có nhân vật chính là anh không có mặt.
****
"Haizziz..."
"Sao vậy?"
"Thua nữa rồi...cứ nghĩ không có cậu thì thắng chắc chứ".
"Hahhaa... cậu đang đề cao tôi hay là hạ thấp trường kia đây? Không có tôi trường vẫn còn có Hoàng Hoàng mà".
"Hoàng? Là cái tên Hoàng Huyễn Thần lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu đó hả?"
"Ừ...bọn tôi là bạn thân".
"Thân kiểu gì mà suốt ngày cứ quấn lấy nhau. Từ nay trước mặt tôi cấm không cho nhắc đến tên người này".
..."
Thời gian còn lại trong ngày hai người đi chơi hết chỗ này đến chỗ kia.
Tối khuya mới trở về.... là nhà mà cậu nhờ anh họ tìm giúp trong khi học trong trường H.
"Vào nhớ ngủ sớm đó".
"Ừm..cậu cũng vậy".
"Chỉ vậy thôi?"
"Chứ muốn gì?"
"Tụi mình quen nhau rồi, cậu cũng làm người yêu của người ta rồi. Quà của người ta đâu".
"Quà?".
Y kéo cậu lại sát người mình, chỉ vào môi mình...
"Nụ hôn tạm biệt".
Cậu cười cười nhìn y rồi nhẹ hôn lên môi y một cái làm y sướng điên hết cả người. Tâm trạng y bây giờ mà có về chắc cũng thức trọn đêm nay thôi.
Y gục đầu mình vào ngực trái của cậu, giả bộ tội nghiệp...
"Tôi hôm nay có thể ở lại đây không?"
"Hửm?"
"Trí Thành... cậu làm người ta không ngủ được.
Cậu phải chịu trách nhiệm".
"Chưa ngủ sao biết không được?"
"Xác định không ngủ được mà".
"Vậy...không được làm bậy".
"Hahahaaa....cậu....nghĩ tôi sẽ làm gì?"
"Tôi.... tôi làm sao biết?"
"Phải không?"
Cứ tưởng cả hai sẽ cùng ôm nhau ngủ cho đến sáng. Thật tiếc là y bị gia đình gọi về. Cậu thì không sao, chỉ có y là thấy không tình nguyện trở về.
Tiễn y ra về, cậu vừa quay vào cổng chưa kịp khóa cửa thì anh từ đầu xuất hiện đấy cửa vào.
"Cậu.sao...sao..?"
"Bất ngờ cái gì? Thời gian qua thì ra là cậu ở đây.
Tôi còn nghĩ là cậu gặp chuyện gì?"
"Tôi..."
Anh lại gần cậu thêm một chút, rồi lại thêm một chút...
"Người kia là người yêu cậu?"
Cậu gật đầu.
"Hừ..... nhảm nhí".
"???"
"Tôi nói cho cậu biết...chấm dứt cái mối quan hệ ngủ xuẩn này ngay cho tôi!"
"Cậu...cậu nghĩ mình là ai mà đám ra lệnh cho tôi phải thế này thế kia. Tôi quen ai, yêu ai tôi tự biết quyết định. Không cần phiền cậu xen vào".
'Hay lắm... còn chưa kết hôn mà cậu đã muốn cắm sừng lên đầu tôi rồi'. Anh nghĩ.
"Vậy... (kề sát môi mình vào tai cậu)....để hôm nay
tôi cho cậu biết...cậu thuộc vê ai".
"Cậu muốn làm gì?"
"Thượng cậu".
"Cái tên biến thái nhà cậu, bỏ tôi ra".
Vừa nói vừa dùng hành động phản khán, cậu đánh đấm túi bụi vào người anh. Nhưng mà thân thế anh cường tráng hơn cậu, cũng từng được huấn luyện trong môi trường quân ngũ từ khi hiếu chuyện đến nay. Nhiêu đó có là gì, chỉ đủ gãi ngứa dùm anh mà thôi.
Đánh xong mệt quá mà anh còn trơ mắt ra nhìn cậu, cười mỉa.
"Đánh đủ?"
Cậu thở còn không kịp, hơi sức nào mà nói được nữa.
"Vậy đến tôi".
Anh không đánh cậu mà lấy dây trói hai tay cậu lại mặc cậu cố gắng vùng vấy. Biết là vô ích, cậu hỏi:
"Vì cái gì?" Chính là vì cái gì lại đối xử với cậu như vậy.
Anh nhìn cậu, cậu cũng nhìn anh. Hai người nhìn nhau,một khoảng thời gian sau anh mới nói:
"Cậu thuộc quyền sở hữu của tôi".
"Tôi không phải là đồ vật".
"Là gì đi nữa cũng là của tôi".
"Cậu..."
Kế tiếp thì anh xé áo cậu, hôn cậu tới tấp...
****
Sáng hôm sau...
"Hôm nay đừng đến trường".
"Có nghe tôi nói gì không?"
Mặc dù cậu đang nhắm mắt nằm đó nhưng anh biết là cậu đã thức dậy rồi. Cho nên lời anh nói chắc hằn cậu phải nghe.
"Nói"
"Làm ơn sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa"
"Hừ... (anh bật cười)... tôi từ chối lời thỉnh cầu của cậu".
Cậu im lặng, bây giờ ngoài đau lòng thì cũng chỉ có đau lòng. Cậu chưa từng nghĩ anh sẽ làm như vậy với mình.
"Nhớ lời tôi nói, không được ra ngoài".
Nói xong anh mặc lại quần áo bước ra khỏi đó.
Cổng trường...
"TRÍ THÀNH, TRÍ THÀNH, TRÍ THÀNH..."
"Lan! Làm gì mà nay vô sớm vậy, còn gọi cậu ấy như gọi hồn nữa".
' Thấy Lan thất thần bước vào
trường, Hồng bước nhanh đến hỏi.
"Tại tôi nhớ cậu ấy quá đi, huhu..."
"Haizzz...nói không chừng hôm nay cậu ấy đi học thì sao? Mau vào lớp đi".
Cả hai vội vào lớp, nhưng mà... Thành đâu không thấy mà thấy cảnh tượng trước mắt làm hai người họ phải nổi đóa rồi.
"Nè! Mấy người kia, làm cái gì vậy hả?! Tôi báo cảnh sát bây giờ!"
"Nhỏ kia! Cái gì...Mai Anh! Tha cho Lâm Nhi đi, có gì từ từ nói".
"Tao là đang muốn dạy cho nó một bài học, nó phải trả giá cho những gì nó gây ra ngày hôm trước".
"Cậu ấy không sai, nếu có trách thì trách tụi này.
Muốn gì cứ kiếm tụi này mà tính sổ".
"Gan quá há. Yên tâm sau khi xử nó xong sẽ đến lượt tụi bây. Ai cũng có phần không cần lo".
Hiện tại lớp bị khóa bên trong, với lại vệ sĩ của cô đứng chắn ngoài cửa nên bọn họ cũng không biết giải quyết bằng cách nào. Báo cảnh sát thì e là khi họ đến nơi cũng là lúc Lâm Nhi bị xe cấp cứu đưa vào viện.
Anh đến lớp, nhìn sang lớp kế bên thấy đông người như vậy. Vả lại Lan và Hồng cùng với Nam, Hoàng, còn có cả Phong bên ngoài liên tục kêu gào.
Bên trong, Mai Anh liên tục lấy sách vở quăng vào người Lâm Nhi. Cô ta còn nắm tóc khống chế cô, rồi tát vào mặt cô.
May thay là cú tát như lửa đó bị lệch sang một bên.... Không đúng! Là vào mặt người khác.
Sự xuất hiện không thể đúng lúc hơn của người này làm người bên trong ngạc nhiên, người bên ngoài kích động. Trong đó có một người nỗi giận đùng đùng, đánh cho những người vệ sĩ quanh cửa phòng nằm lăn lóc ra đó. Lấy vũ khí từ tay họ đập cửa đi vào. Anh tiến về phía Mai Anh quăng cô ra một bên, ngoài ra anh còn muốn trả lại cô cái tát vừa rồi mà cô đã để lại hẳn năm ngón tay lên gương mặt cậu. Nhưng chưa xuống tay đã bị cậu kịp thời ngăn cản.
"Đủ rồi".
Anh kéo cậu xuống phòng y tế, trên đường đi cậu cảm nhận được lửa nóng từ người anh phát ra.
Thật sự rất đáng sợ.
Đến nơi, phòng chẳng có ai. Anh tự nhiên lấy thuốc bôi vào mặt cậu, cậu cũng chẳng buồn hỏi tại sao anh biết hay nói bất cứ câu gì.
Thoa thuốc xong, anh nhìn gương mặt đỏ bừng mà còn có dấu hiệu sưng lên. Khẽ đưa tay vuốt lên gương mặt cậu, tự nhũ nhất định sẽ cho cô ta trả một cái giá thật đắc.
"Tôi nói với cậu thế nào?"
Anh nhìn cậu bằng cặp mắt nổi lửa làm cậu cứng họng không thốt nên lời. Rồi lại nghĩ: Tôi có lý nào lại sợ cậu?
"Tôi có quyền tự do của tôi".
Anh cau mài nhìn cậu gần hơn: "Cậu có chắc là mình ổn?" Cố tình nhắc lại chuyện hôm qua.
"Cậu..."
"Chịu nghe lời một chút thì hôm nay đã không như thế này".
"Không liên quan đến cậu".
"Không nhớ hôm qua tôi nói gì?"
'.."
Môi kề vào tai cậu: "Cậu thuộc quyền sở hữu của tôi".

Cậu biết nói gì với cái tên này cũng vô ích nên đã ra ngoài. Bước ra cậu cứ ngỡ trường đang tố chức sự kiện gì đó, vì quá nhiều người đứng dưới sân lẫn lớp học ngó vào phòng y tế.
"Tiểu Hàn, cậu không sao chứ?" Lan quan tâm hỏi.
"Con nhỏ đó, ra tay cũng nặng ghê. Xem kìa, năm ngón tay rõ ràng như vậy".
". Hồng nói.
"Không biết nếu không phải có tiểu Hàn đỡ cho Lâm
Nhi thì..." Lần này là Mẫn.
Chợt Thành nhớ ra: "Đúng rồi, cậu ấy không sao
chứ?"
"Đang hoảng một chút ở trên lớp".
Trí Thành và mọi người trở lại lớp, anh cũng đi theo.
Cậu thấy cô đang ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẫy không ngừng khóc. Cậu tính đỡ cô đứng lên thì có người nhìn ra liền kéo tay cậu lại, mắt hướng về phía Hồng và Lan. Ý muốn hai người bọn họ sẽ làm điều đó.
"Lâm Nhi, không sao..không sao rồi..đừng khóc nữa".
Cô từ từ ngẩn mặt lên, cậu quỳ nửa gối xuống nhìn cô: "Còn nhớ tôi không?"
Cô ngạc nhiên một lúc rồi lấy lại bình tĩnh: "Hàn Trí Thành, lớp 12, Trường A".
Cậu gật đầu cười: "Trí nhớ tốt. Xin lỗi cậu".
"Sao lại xin lỗi, cậu vừa giúp tôi mà?"
Cậu lắc đầu: "Là tôi xuất hiện trễ quá, làm cậu sợ rồi".
Cô vừa lắc đầu vừa khóc lớn, không tự chủ được mà sờ mặt cậu còn cả gan ôm cậu một cái. Không để ý đến kẻ mặt than kia đã khó chịu đến mức nào.
"Bỏ ra!"
Cô nghe anh nói cũng ngại ngùng buông tay ra khỏi người cậu. Cậu cũng ngại nên đỡ cô đứng dậy ngôi vào bàn chuẩn bị cho tiết học sắp tới.
Quay ra thì lại gặp trúng anh đang trừng mắt nhìn.
"Cậu trừng cái gì? Lớp cậu bên kia".
Anh cũng không nói năng gì mà về lớp, Phong cũng theo sau.
Cậu thầm tạ ơn ông trời, cũng may hai người bọn họ học khác lớp.
Tiết 3 cùng ngày...
Cô chủ nhiệm vội vả vào lớp thông báo một chuyện cực kỳ quan trọng.
"Các em, cô có một niềm vui bất ngờ dành cho lớp chúng ta".
"Chuyện gì vậy cô?" cả lớp một phen náo nhiệt rần rần lên.
"Các em đoán xem".
"Lớp chúng ta được thưởng đi du lịch vào dịp tết năm nay hả cô?"
Cô lắc đầu.
"Lớp mình sắp chiến đấu với kỳ thi định mệnh sắp tới. Chắc là cô sợ mình áp lực nên mới muốn động viên chúng ta bằng một chuyến dã ngoại trước khi thi phải không cô?"
"Trước thi cái gì? Lo chơi bời rồi còn thi thố gì nữa. Phải là sau khi thi xong, tâm trạng thoải mái rồi muốn đi đâu thì đi". Một bạn bất bình nói.
"Ò'".
"Cả lớp. Nếu như lớp thật sự thi tốt đương nhiên cô sẽ thưởng cho các em xứng đáng. Nhưng mà, đây không phải vấn đề cô đang nói".
"Vậy là gì nhở?"
"Ơ... không lẽ....lại có bạn mới chuyển đến nữa hả cô?"
"Yes!!! Là bạn nào vừa phát biểu đó".
"Tiểu Lý hả? Mau, đứng dậy".
"Dạ? Em nói đúng mà cô".
"Cô muốn em chuyển chỗ".
"Em, em đang ngồi kế lớp trưởng mà đi đâu nữa cô".
"Vị trí của em có người đặt cọc rồi".
Nghe câu này tự nhiên cậu có cảm giác chẳng lành.
Từ ngoài bước vào là một anh chàng rất soái. Đúng vậy, không ai khác đó chính là lớp trưởng lớp kế bên.
"A.....a..а..
а.а.....а..а.....а.а......а..
а........а.
....a.........a..... !!!!!!!!" Đây là mức độ thể hiện sự cuồng nhiệt khó tin của lớp 12 Hóa.
Cậu lo lắng đứng lên: "Cô ơi, người cô nói chắc không phải là..."
"Đúng rồi. Hoàng Huyễn Thần sắp tới sẽ chuyển từ lớp
Toán sang lớp Hóa của chúng ta.
Cậu: (0.0)
Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Cô ơi em nghĩ lớp mình đã đủ thành viên, các bạn trong lớp học lực cũng gần như tương đương nhau, có thể cạnh tranh với toàn trường. Không cần một thành viên mới đâu ạ. Vả lại cậu ấy..."
"Tiểu Hàn".
"Dạ?"
"Em không có thiện cảm với Huyễn Thần hay sao?"
"Dạ"
"?"/"..."
"Ý em là em...em....."
"Được rồi. Bạn mới vào, em lại là lớp trưởng của lớp. Có gì nhớ giúp đỡ bạn hòa nhập, những gì cô triển khai trên lớp vừa qua em nhớ nói lại với bạn".
"Cô ơi, em muốn từ chức".
"Hàn Trí Thành!"
"Cô, em..."
"Quản lý lớp, giờ cô có tiết dạy ở lớp khác không ở đây giỡn với em".
"Cô, nhưng mà em..."
Dường như cô không hề đoái hoài gì tới cậu, cứ nghĩ là cậu nói giỡn nhưng mà trời đất có biết cậu chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Thấy thái độ cậu như vậy, anh liên lấy làm hứng thú trong lòng.
"Lúc nãy không phải mạnh miệng lắm sao? Mới đó đã sợ rồi?"
"Ai nói tôi sợ cậu?"
"Vậy sao hết đòi chuyển lớp, lại đòi từ chức?"
"Tôi...chỉ là.muốn đổi không khí một chút".
"À..."
Gương mặt anh đăt chí nhìn cậu, hình ảnh cậu lúng túng như vậy thật không dễ gì thấy được nha.
"Hai người nói gì vậy?" Mẫn thắc mắc hỏi.
"Cậu mất lịch sự vừa thôi, không thấy người ta đang tâm sự hả?Với lại, Huyễn Thần chuyển qua thì thôi đi, cậu qua đây làm gì?"
"Tiểu Hoàng đi đâu, tôi theo đó".
"Cái đồ kỳ đà". Hồng nói.
"Thì sao?"
"Cậu..."
Lan ra dấu bảo Hồng đừng cãi nhau với Thắng Mẫn nữa. Mọi người đều hướng mắt về phía mà Lan chỉ, đó là hướng của anh và cậu. Đang ngôi sau lưng họ.
Cậu đang nằm úp mặt vào bàn, còn anh thì chống tay nhìn cậu.
Độc thoại nội tâm:
Hồng: Bọn họ làm sao vậy?
Lan: Không biết luôn.
Mẫn: Không phải bình thường thân lắm sao?
Gặp nhau là thiếu gì chuyện để nói, sao giờ lại...?
Một lần nữa mọi người lại hướng mắt về hàng xóm thân tình của cậu.
Long Phúc:??? Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng như mọi người thôi.
Lan: Không biết thì cậu đi tìm hiểu đi.
Long Phúc: Sao lại là tôi mà không phải người khác?
Hồng, Thắng Mẫn, Tinh Dần, Lan: Không phải cậu thì ai nữa hả?
Phúc nhẹ nhàng gõ bàn, cậu liền ngốc đầu dậy nhìn mọi người: "Sao vậy?"
"Cậu ra ngoài nói chuyện với tôi chút đi".
"Ò".
Đang thầm cảm tạ bằng hữu lôi mình đi đúng lúc thì một cánh tay đưa ra kéo cậu lại.
"Nói ở đây đi".
Cả đám thất thần, không biết có nên vui hay không đây. Nhìn anh thể hiện rất rõ ràng tính chiếm hữu người trước mặt.
Nhưng mà cậu sao có thể dễ dàng nghe lời anh, cậu liền vung tay anh ra. Dường như hành động đó đã chọc điên anh rồi, anh vẫn một mực không buông tay.
"Tôi nói là nói ở đây". Anh gằn giọng.
"Cậu ấy chỉ ra ngoài một..." anh nhìn Phúc bằng ánh mắt hình viên đạn làm Phúc không dám nói tiếp.
Cậu hít sâu một hơi rồi về lại chỗ cũ.
"Cậu nói ở đây luôn đi".
"Hai người sao vậy?" Long Phúc có hơi ngại hỏi.
"...."
"Không có gì". Anh trả lời.
"Nhưng mà không phải bình thường hai người thân lắm sao? Sao giờ lại không nói không rằng như lúc trước".
"Tôi..." Cậu chưa kịp nói gì đã bị anh giành mất.
"Chắc là chúng tôi đang trong quá trình thay đổi mối quan hệ nên cậu ấy cần thời gian thích nghi".
Lời của anh nói nhẹ tựa như lông hồng.
Tất cả đều bất ngờ, bao gồm cả cậu.
Mọi người: "CÁI GÌ?!"

(Tôi cũng sốc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro