11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaeyun nháy mắt, cười cười nhìn cậu, "Sao ? Tao làm sao ?"

"Trên đầu anh có... anh đừng vuốt nữa, em sẽ... lau cho anh, anh vuốt vậy bẩn tóc lắm !"

"Nằm im đấy, tí nữa giúp tao gội đầu chút là được."

Jaeyun khôi phục tư thế, để hai chân cậu gác lên vai mình, Sunghoon từ phía dưới chăm chú quan sát một Jaeyun vạm vỡ đang hì hục với lọ gel bôi trơn, đột nhiên cậu cảm thấy cổ họng mình khô khốc như ngàn năm chưa có một giọt nước nào vào miệng, không thể chờ đợi thêm được nữa, Sunghoon vội giục hắn nhanh tay.

Jaeyun xoa gel lên dương vật đã trướng đến sưng to của mình, cau mày cằn nhằn, "Mày ham hố đến thế cơ à ?"

"Không nhanh tay em không làm nữa đâu !"

Jaeyun thở dài, chống hai tay xuống giường, một phát đâm lút cán thẳng vào hậu huyệt của Sunghoon mà chẳng báo trước tiếng nào. Sunghoon thét ầm phòng vò đầu hắn loạn xạ, cảm giác như dương vật của hắn đã đâm hẳn lên tới tận dạ dày của cậu luôn rồi có khi. Jaeyun theo tư thế ấy mà ra ra vào vào ngay sau đó, hắn thậm chí còn không để Sunghoon kịp thở.

"Aaaaaaaaaa, Jaeyun... đừng... nhanh quá em không... áaaaa !"

"Lắm mồm, gọi tên tao đi chứ ?", nói xong còn đánh một cái rõ đau vào mông cậu.

"Anh... á... anh Jaeyun... hư ư... hức ư ư..."

Jaeyun điều chỉnh lại tốc độ một chút, ra vào cũng nhẹ nhàng hơn làm Sunghoon từ gào khóc thảm thương thành rên rỉ sung sướng. Hắn tìm đến môi cậu dịu dàng hôn xuống, đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng Sunghoon, nước miếng của cậu không kịp nuốt, chảy dài một đường xuống tận cổ. Sunghoon rùng mình, tiết tấu của Jaeyun ma sát nhẹ nhàng khiến cậu sướng tới phát điên phát rồ. Đại não Sunghoon trở nên tê dại, hai chân co quắp trên không trung, tay cũng xoắn xuýt vào với nhau, lúc này cậu đã hoàn toàn mất đi ý thức, hai mắt như phủ một lớp sương mờ, nhìn trần nhà chỉ còn thấy là những vệt ảo ảnh không rõ đường rõ nét.

"Ư... ư... aaaa... Jaeyun... em... sướng, sướng quá !"

Jaeyun vuốt gọn những lọn tóc loà xoà bết dính trước trán Sunghoon, hắn yên lặng ngắm nhìn khuôn mặt đê mê của Sunghoon lúc này, thật sự chính vì điều này mà khiến hắn chẳng bao giờ kiểm soát được tốc độ, chính vì sự quyến rũ mê người này của cậu. Jaeyun muốn điên cuồng đâm thúc vào bên trong của Sunghoon, hắn muốn thấy cậu phải bật khóc vì sự cuồng dã của hắn, và phải bật khóc vì những cú thúc còn hơn cả giã chày của hắn vào hậu huyệt nóng bỏng. Tâm trí Jaeyun đã sớm khônc còn tỉnh táo nữa, hắn đẩy hông không theo một nhịp độ cụ thể nào cả, Sunghoon đang quen với tiết tấu chậm rãi, đột nhiên từ bên dưới, dương vật hắn lại ra vào nhanh tới mức nín thở làm cậu không thể thốt lên được câu gì, những tiếng rên ư ử trong cổ họng giờ đây đã trở thành những tiếng hét thất thanh. Nhưng cái cảm giác này lại sướng gấp chục lần ban nãy nữa, bên dưới bị ma sát liên tục khiến dương vật cậu run rẩy muốn bắn tinh.

Sunghoon nổi gai ốc, xuất tinh lần hai, trong khi đó dương vật Jaeyun lại có vẻ lại trướng thêm một vòng nữa và hắn vẫn chưa có dấu hiện sắp bắn.

Jaeyun còn sung sức lắm nên hắn chưa thể tha cho cậu bây giờ đâu, làm phải độ cả gần chục lần nữa, Sunghoon mới chính thức được nghỉ ngơi. Jaeyun bắn ba lần, cậu bắn những tám lần.

Jaeyun bế Sunghoon vào nhà vệ sinh, đặt cậu ngồi trên nắp bồn cầu, quỳ xuống đưa đầu về phía cậu, "Gội đầu cho tao."

Sunghoon mơ hồ đưa tay lên đầu Jaeyun xoa xoa gãi gãi, không hiểu sao hôm nay lại đòi cậu gội đầu cho, mọi lần làm xong toàn là hắn tắm rửa cho cậu rồi để cậu ngủ mà, hôm nay tự nhiên lại dở chứng gì không biết nữa.

Jaeyun cúi xuống, vô liêm sỉ nháy mắt một cái với dương vật của Sunghoon, sau đó không kiêng dè bẩn thỉu gì mà ngậm vào miệng mút mút. Sunghoon đang mơ mơ hồ hồ bỗng giật bắn người, động tác gội đầu cũng theo đó mà dừng lại, cậu vội đẩy đầu hắn ra. Đêm nay lên đỉnh, xuất tinh thế là quá đủ rồi, Sunghoon nghĩ mình không còn gì để mà ra nữa đâu !

Jaeyun khó khăn nói trong khi dương vật cậu vẫn ở bên trong khoang miệng ẩm ướt của hắn, "Tay vẫn phải gội, nhanh !"

Gội thế quái nào được ? Sunghoon vừa ấm ức nhìn xuống đã ngay lập tức bắt gặp ánh mắt đe doạ của Jaeyun, cậu rùng mình, đành phải vừa cam chịu vừa cố gội đầu đại cho hắn vậy, nhưng có làm thế nào cậu cũng không tài nào tập trung gội đầu cho Jaeyun được, cậu còn không rõ bản thân mình đang làm cái gì trên đầu hắn nữa, khi bên tai chỉ toàn nghe những tiếng mút mát đầy xấu hổ. Jaeyun hóp miệng, Sunghoon lại giật mình lần nữa, kinh hãi bắn đầy miệng hắn, cao trào qua đi, cậu xụi lơ ngồi dựa vào tường như người không xương.

"Gội thế đủ rồi ! Tao tắm cho rồi nghỉ ngơi nào !"

Sunghoon bây giờ đến nhấc tay còn nhấc không nổi chứ đừng nói.

Ăn chơi cả ba ngày trời, cuối cùng cậu cũng phải về thôi, cuộc vui nào đương nhiên rồi sẽ tàn mà ! Sunghoon buồn rầu nhìn khung cảnh qua cửa kính taxi lần cuối, lại sắp phải trở lại với cuộc sống nhàm chán bộn bề những lo toan, không lâu đài cát, không phao kì lân, không những tối đi dạo lãng mạn bên nhau, không gì cả !

"Làm cái gì cứ buồn thế, lần sau tao lại đưa đi, biển nó vẫn ở đó thôi, có khi lần sau mày tới còn hay ho hơn ấy chứ, nó có chạy đi đâu đâu mà sợ ?"

Jaeyun nói đúng, biển thì vẫn luôn ở đó, có khi lần sau, trong tương lai gần cậu trở lại, nó lại thay đổi khác hơn, hay hơn cũng nên. Sunghoon thôi không buồn nữa, dựa đầu lên vai hắn ngủ cho tới tận khi về tới nhà. Chắc là do Sunghoon mệt quá nên Jaeyun đánh thức mãi không dậy, sau cùng hắn đành phải bế cậu vào trong nhà trước, còn hành lý sẽ ra lấy sau.

Jaeyun vừa vào trong đã thấy có chiếc xe hạng sang đỗ ngay giữa sân, hắn nhíu mày, mẹ hắn lại giở trò gì nữa đây.

"Aaa Jae... Cái gì đây ? Sao...", quả thật bà Sim đã chờ con trai những hai tiếng đồng hồ rồi, còn có Hamin cũng tới cùng nữa, hai người sắp mất hết cả kiên nhẫn rồi đây ! Ngay khi nghe thấy tiếng bước chân, bà đã vui vẻ quay lại chào hỏi con trai một câu, nhưng vừa mới quay lại đã thấy cảnh con trai mình bế thằng nhóc kia trên tay, chẳng phải bà đã cấm hai đứa không được qua lại với nhau nữa rồi sao ?

"Mẹ be bé mồm thôi để cho nó ngủ."

Jaeyun nói xong, còn không thèm để ý mẹ hắn cảm thấy thế nào cùng bên cạnh có Hamin đã bế Sunghoon đi thẳng một mạch lên phòng, một lúc sau hắn xuống lấy hành lý, lúc này Jaeyun mới thật sự nghiêm túc đối diện với mẹ mình và Hamin.

"Mẹ với con này đến đây làm gì ?"

"Ha... Mẹ đã nói với con thế nào, cũng cảnh cáo thằng nhóc kia rồi mà, con không nghe lời mẹ sao Jaeyun ?"

"Đó không phải điều con muốn nghe."

"Con muốn mẹ tức chết phải không hả ? Thằng đó có gì tốt, hai đứa không thấy thứ tình cảm này quá ghê tởm đi, não của con có còn hoạt động không vậy mà vẫn tiếp tục cho được ?"

Mẹ Sim tức giận nói một tràng, nghĩ đi nghĩ lại từ trước tới nay Jaeyun mặc dù tính cách cọc cằn thô lỗ nhưng vẫn luôn nghe lời bà, bảo gì nghe nấy, gọi dạ bảo vâng, bởi thế cho nên bà lúc nào cũng rất yên tâm và tự hào về hắn, nuông chiều cũng như tạo mọi điều kiện cho Jaeyun. Tuy nhiên hắn lại trở nên hư hỏng lúc nào mà chính bà cũng không hề hay biết, bí mật yêu đương nhắng nhít với một thằng nhóc, còn đưa nhau về sống chung nhà như một cặp vợ chồng son, cãi cả bố cả mẹ để bất chấp lao vào yêu cái thằng nhóc đó, nếu không phải lần trước bà tới đây thăm hắn thì chắc hắn vẫn sẽ tiếp tục giấu giếm chuyện này đúng không ?

"Con yêu Sunghoon, mẹ có nói gì, làm gì, con cũng vẫn yêu Sunghoon."

Hamin ngồi cạnh nãy giờ nghe thôi cũng không thể chịu đựng nổi nữa, cô đợi chờ Jaeyun bao nhiêu lâu nay, không màng tới thời gian đơn phương, từ chối tất cả những người theo đuổi mình, để một lòng một dạ hướng về duy nhất Sim Jaeyun, vậy mà hắn không những không thèm đoái hoài tới cô, còn đem hết tình cảm của mình, đem hết trái tim yêu trao cho một thằng con trai vô danh tiểu tốt, không nổi bật cũng không có gì trong tay. Suốt ba năm cấp ba của Hamin, cô thi vào Seoul cũng là vì anh, kể cả gia đình có thất vọng, cô cũng kiên quyết muốn vào Seoul, là vì ai, vì ai chứ ? Cô xứng đáng nhận được kết cục này sao, sau tất cả những gì cô làm, những gì cô nhận được lại là những chuyện này sao ?

"Anh không thể..."

"Mày im ! Tao không thể, hay có thể, thì cũng chưa tới lượt mày có ý kiến nghe chưa ? Còn nữa, đừng có ca mãi cái điệp khúc đơn phương tao ba năm nay vất vả khổ sở nữa đi, mày luôn ý thức được tao với mày là chuyện không thể mà, đúng không ?"

Vẻ mặt Jaeyun càng trở nên khó coi hơn, Hamin run rẩy bám chặt lấy tay bà Sim, quả thật đến chính bà Sim, người đã dứt ruột sinh ra hắn cũng sợ bộ dạng này của con trai nữa là Hamin.

"Con mong mẹ hiểu, cũng như Hamin..."

"Phải thế nào con mới từ bỏ thằng nhóc đó, con muốn gì ?"

"Con muốn Sunghoon."

"Con..."

"Mẹ đừng ngăn cản bọn con nữa, hãy để con, cho mẹ thấy, con và nó mới thật sự là một cặp chứ không phải con và con này !", dứt lời hắn còn chỉ thẳng mặt Hamin, những lời nói mới thốt ra vừa là tuyên bố, vừa là câu nói sẽ minh chứng cho tương lai, rằng cả hai sẽ kiên quyết ở bên nhau, cho dù có là ai cấm cản đi chăng nữa thì cũng không thể chia cắt và tách rời bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro