-13-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jaeyun cứ uống, hết ly này tới ly khác, giờ hắn không còn biết thế giới xung quanh hắn là gì nữa rồi, thời gian không gian gì đó giờ không có khái niệm đối với hắn nữa ! Jaeyun ngồi một góc, vừa tối vừa khuất, sẽ chẳng ai biết ở đây có người đang bực bội giải sầu.

Jaeyun cầm cả chai rượu lên nốc cạn, suýt chút nữa thì sặc.

"Tới bar *** đi Hamin, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt cho cậu."

"Sao ?"

"Tôi vô tình thấy cậu ta trong bar, giờ cậu có thể ra tay luôn, nếu cậu muốn..."

"Ai ?"

"Đừng giả vờ, cậu biết người tôi đang nói đến là ai mà đúng không ? Cậu ta đang ở đây, buồn bã uống rượu một mình, chắc có chuyện gì rồi, đây là thời cơ đó."

Người nọ cúp máy, lắc lắc ly rượu sóng sánh trong tay, quan sát Jaeyun từ xa, đáng lẽ người này không ấu trĩ và kì quặc tới mức phải theo dõi Jaeyun, nhưng vô tình anh ta thấy hắn bước vào quán bar nên mới vào theo, lén lút quan sát hắn đã lâu, anh ta thầm nghĩ, thời cơ chín mùi rồi. Anh ta cứ tưởng mọi chuyện sẽ phức tạp lắm và sẽ phải chờ đợi rất lâu cho tới khi có thời điểm thích hợp, nhưng bất ngờ thay, cặp đôi này lại xảy ra cãi cọ đúng lúc cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu. Anh ta cười nhàn nhạt, mọi việc diễn ra dễ dàng thế này thật có chút không tin được đấy ! Người này còn cứ tưởng Hamin sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng, nhưng hoá ra cô ta cũng chưa ngu ngốc tới nỗi đấy, cô ta vẫn vác cái bộ dạng thê thảm tới đây chỉ sau vài phút cuộc gọi kết thúc. Không thích cái gì mà không thích, nghe nặc mùi nực cười, trong lòng cô ta Jaeyun ở vị trí nào còn phải bàn đến hay sao, đáng lẽ cô ta phải mừng rơi nước mắt vì sắp được cùng hắn có một khoảng thời gian mây mưa triền miên chứ, chẳng phải đây là điều cô vẫn thường ước ao hay sao...

"Tôi đã tưởng cậu không đến..."

Hamin từ chối đáp lại câu nói nửa vời của anh ta, hỏi, "Jaeyun đâu ?"

Hamin thấy cổ họng mình nghẹn đắng, cái tên 'Sim Jaeyun' phát ra từ miệng mình thật khiến cô vô cùng tội lỗi.

"Trong góc kìa, làm sao thì làm, từ giờ tới sáu giờ tối, hiện tại là một giờ chiều."

"Không cần cậu quản, cậu cũng chỉ hợp tác cùng một chút mà thôi, chuyện của tôi không cần cậu xen vào."

"Được thôi, cho tôi thấy bản lĩnh của cậu đi."

Người đàn ông kia treo một nụ cười đểu giả trên môi, vỗ vai cô thay cho một lời chế nhạo rồi rời đi. Hamin thu hết can đảm, e dè tới gần hắn, giờ Jaeyun say quắc cần câu rồi, chắc không nhận ra cô là ai đâu... mong là hắn đừng tỉnh dậy, mong là... mong là... Nhưng mà kể cả là Jaeyun có tỉnh lại, có căm hận cô tới mức nào thì Hamin cũng vẫn sẽ phải nuốt ngược nước mắt vào trong mà làm, bởi vì cô không được phép lựa chọn, nói đúng ra là không có quyền lựa chọn, không có con đường thoái lui, kể cả giữa hai người sau này có ràng buộc, cô chắc chắn cũng sẽ không tài nào mà sống vui vẻ nổi. Tất cả chỉ vì hai từ 'báo hiếu', Hamin mới phải trở nên xấu xa trong mắt người khác như vậy...

"Jaeyun."

Jaeyun đưa cặp mắt lờ đờ ngước lên nhìn người vừa gọi tên mình, không rõ, hắn không rõ đấy là ai, "???"

"Anh, em..."

"Có... hức gì không ?"

"Anh... gặp chuyện buồn sao ?"

Jaeyun tỏ thái độ chán ghét khi có người tới tiếp cận mình trong lúc bản thân đang chán nản cùng cực, "Không, biến."

Hamin muốn biến thật, cô muốn cút đi luôn cho rồi, cô không muốn bản thân xuất hiện trước mặt Jaeyun, cô không có tư cách đứng trước mắt người cô yêu nữa... nhưng lời nói của mẹ vẫn luôn văng vẳng bên tai, tình thế hiện tại cũng chỉ có một mình mới có thể cứu được, Hamin chưa bao giờ bị dồn vào bước đường cùng thế này.

"Jaeyun, em xin lỗi, em xin lỗi anh, anh... anh có thể hận em bao nhiêu cũng được, em xin lỗi."

"Làm chưa đấy ?", Hamin đọc tin nhắn trong điện thoại, nghiến răng dứt khoát nhét vào túi.

Cô bóc một gói bột trắng, đổ vào ly rượu của Jaeyun, sau đó mời hắn một ly. Jaeyun nhìn Hamin, cười khẩy, gạt cánh tay đang cầm ly rượu nâng lên của cô, "Không, cút ra chỗ khác."

Nói xong, hắn một mạch uống hết ly rượu trước cái nhìn tuyệt vọng của Hamin.

.

Sunghoon nhìn đồng hồ, cơn giận từ cuộc cãi vã hồi sáng của cậu và Jaeyun vẫn chưa vơi đi phần nào, cậu thở dài ra ngoài đi dạo một lúc cho khuây khoả, chứ ở nhà thêm một giây một phút nào nữa chắc cậu phát điên lên mất.

Dạo này Sunghoon thấy bản thân cậu, cũng như Jaeyun, đã không còn sự kiên nhẫn dành cho đối phương nữa rồi ! Cậu thấy Jaeyun đã có chút thay đổi, tuy không hiểu lý do gì khiến hắn trở nên khó tính như vậy, nhưng hắn cũng không một câu nhường hai câu nhịn với cậu như lúc trước. Sunghoon chẳng rõ bản thân cảm nhận như thế nào nữa, nhưng cậu có linh cảm, mọi chuyện đã sắp tới hồi... đổ vỡ. Nói gì thì nói, mặc dù thấy hắn hết sức quá đáng, song, cậu vẫn rất yêu Jaeyun, để mà nói nếu buộc phải rời xa hắn, chắc chắn cậu sẽ không làm được.

Sunghoon ngồi ở ghế đá công viên, lần đầu hẹn hò với Jaeyun, địa điểm là nơi này, cảm giác ngày ấy cũng không tồi, rất tuyệt vời, mỗi khi nghĩ lại cậu đều bất giác mỉm cười, bởi vì ngày ấy Sunghoon và hắn mới chỉ là những đứa trẻ khờ dại, lần đầu hẹn hò với người mà mình yêu, cảm giác sẽ rất ngại ngùng và căng thẳng. Jaeyun không phải mẫu hình mỹ nam như trong truyện, đúng là hắn có nhan sắc, có sự nghiệp, nhưng tính cách ôn nhu dịu dàng thì lại không có, hắn từng nói, ngoài cậu ra, không ai có thể chịu đựng được cái tính sớm nắng chiều mưa này của hắn, mà cậu nghĩ lại thì cũng đúng thật ! Cậu chịu đựng được hết những tính cách khác người của Jaeyun, hắn cũng chấp nhận yêu thương một con người tính tình trẻ con như cậu, nhưng hình như đó đã là chuyện của lúc trước... Còn dạo gần đây thì... cậu không biết, cậu không rõ, cả hai thậm chí còn không thể cùng ngồi lại nói với nhau một câu thật tử tế, hoặc chỉ nói bình thường được mấy câu đầu, mấy câu sau liền bất đồng quan điểm, không chịu nổi mà cãi nhau.

Sunghoon đá đá chiếc lá khô rụng dưới đất, ánh nắng của buổi chiều tà đổ xuống vai cậu một màu đỏ chói. Tiếng điện thoại Sunghoon rung lên làm loạn trong túi quần, là Taehyun gọi.

"Alo, tớ đây !"

"Cậu đang ở đâu vậy ?"

Sunghoon vuốt tóc, "Tớ... đang ở ngoài đường."

"Cụ thể ?"

Cậu nhíu mày, giọng nói của Taehyun hình như không được bình tĩnh cho lắm, "Có chuyện gì sao ?"

"Bây giờ cậu ở đâu, tớ sẽ tới ngay !"

"Công viên ****."

Sunghoon định đi về từ lúc nãy, nhưng cùng lúc Taehyun gọi tới nên cậu mới ngồi lại chờ đợi anh thêm chút nữa, dù sao bây giờ về nhà cũng không thấy thoải mái là bao.

"Sunghoon...", Taehyun chạy tới với bộ dạng hớt ha hớt hải, mồ hôi sướt mướt ướt cả một mảng sau lưng.

"Sao thế, sao tự dưng lại muốn gặp tớ ?"

"Tớ..."

Sunghoon im lặng chờ đợi, ánh mắt Taehyun hiện lên tia lo lắng nhưng anh cứ ngập ngà ngập ngừng không chịu nói làm cậu vô cùng sốt ruột, Sunghoon mất bình tĩnh lay lay cánh tay anh, "Sao, có chuyện gì thế, cậu phải dứt khoát nói một lời tớ mới biết được chứ ?"

"Sunghoon, tớ... tớ nói điều này... cậu phải hết sức bình tĩnh có được không ?"

"Rồi rồi, cậu nói đi, đừng có úp úp mở mở như thế này, tớ sốt hết cả ruột rồi !"

Taehyun bỗng nhiên lại đổi ý, "À không, để tớ đưa cậu đi !" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro