Chương LXIII - Tái Hiện Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Y/n còn nói... Cô ấy còn nói, cô ấy kết hôn... Mời đi tham dự."

Hô hấp Jihoon chợt cứng lại, điện thoại trên tay "Bốp" một tiếng, lăn trên mặt đất.

"Jihoon, Park Jihoon, cậu không sao chứ? Cậu còn tốt đó chứ?" Trên mặt đất, đầu kia điện thoại đổi thành ,Park Ji Bin lo lắng hô tên anh.

Jihoon sững sờ cúi đầu, hồi lâu mới chậm rãi nhặt điện thoại di động lên, "Tôi... không có việc gì... vô cùng tốt..."

"Jihoon, chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi... đi hay không đi... ứng đối ra sao... Jihoon, đừng trẻ con như vậy nữa, nên gánh trách nhiệm đi, mọi chuyện đã là quá khứ, phải giống như một người đàn ông chân chính!"

"Ừm... Tôi hiểu rồi, vậy, tôi cúp máy..."

"Ừ, cúp đi, sửa chữa lại, lại thành một trang hảo hán. Hẹn gặp lại."

Tắt cuộc gọi, anh sững sờ ngồi trên giường, cho đến khi điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, lại là tiếng chuông cực lớn.

Anh bắt máy theo phản xạ có điều kiện, bên tai truyền tới giọng nói của người nào đó bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Jihoon, Jihoon, đang nghe chứ? Ngày hôm qua quên nói cho cậu, Jihwan đổi người phụ trách mới, đoán chừng bên Doyoung vẫn chưa biết, tôi cũng không biết là ai, chính cậu tự mà ứng đối cho tốt, đúng rồi, Gyeongju cách chỗ cậu có hơi xa, hẹn buổi sáng thì tốt nhất cậu nên đi sớm một chút, hiện tại ra cửa đã coi là muộn rồi đó, chạy nhanh qua đi, thiệt là, bảo cậu mua xe cũng bỏ ngoài tai, hiện tại thì phiền toái rồi, Gwangju giao thông thuận lợi, nhưng nơi cậu ở, còn phải đi lâu mới đến, cậu ngồi tắc xi còn không bằng bỏ tiền mua một cái xe riêng, lần sau tôi tìm giúp cậu một cái, không cần quá cảm kích Park ca của cậu đâu, cũng không cần lấy thân báo đáp, hắc hắc... Này, Jihoon, cậu có nghe không hả? Không phải câu sẽ ngủ thiếp đi chứ? Jihoon? Jihoon? Park Jihoon?"

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Vô luận tâm tình như thế nào, công việc là công việc, phải hoàn thành thật tốt.
Đánh răng, rửa mặt, mặc âu phục, điểm tâm liền miễn, Jihoon nhìn cái gương lớn trước bồn rửa mặt, chọn cho mình một cà vạt đẹp, nhìn mình trong gương khẽ ngẩn người trong chốc lát.

Đồ ngốc, lần này, em thật muốn rời khỏi anh sao?

Anh đã sai, đã khiến em thất vọng? Ngay cả Doyoung cũng nói, anh thật trẻ con, có phải em cũng cảm thấy như vậy hay không?

Nhưng em xem, hiện tại anh đã có thể dẫn dắt cả công ty, anh đã có thể trở thành cánh tay đắc lực của em, em có thể, có thể trở lại bên cạnh anh hay không?

Shin Y/n, tại sao em phải kết hôn? Tại sao em phải kết hôn, còn bảo anh tới tham dự? Y/n, em có thể, không cần kết hôn hay không... Đừng kết hôn với người khác...

Người đàn ông trong gương ưu tú đến cỡ nào, Y/n, em biết, anh luôn luôn tự tin, nhưng em biết không, chỉ trước mặt em, anh mới có thể hèn mọn.
Em chuẩn bị kết hôn sao? Tức là, em còn chưa kết hôn, đúng không?

Jihoon đứng trước gương, khóe miệng khẽ nâng lên, nở nụ cười mê người, sau đó lại sửa lại cái cằm quên cạo râu mới ra cửa.

Phải giống như một người đàn ông, biết chịu trách nhiệm... Như một người đàn ông thực thụ... bằng trạng thái tốt nhất.
You're mine.

Jihoon rời nhà vào chín giờ sáng, hẹn gặp mặt ở cửa Gyeongju lúc mười giờ, sau đó mới vào gặp người phụ trách mà Ji Bin nhắc đến.

JiHwan đến sớm hơn anh một lát, thấy anh hơi ngẩn người mới mở miệng, "Park tổng, hôm nay anh..."

"Sao vậy?"

"À, có chút không giống..." JiHwan nói xong, khuôn mặt hơi ửng hồng. Ở công ty, Jihoon trẻ tuổi lại có khả năng, trở thành đối tượng ái mộ của không ít đồng nghiệp nữ, chỉ là hôm nay, hình như lại thêm một phong thái khác.

"Vào đi thôi." Anh khẽ cười, đi vào cửa, JiHwan vội vàng đuổi theo ở phía sau, hai người được nhân viên hướng dẫn lên phòng họp nhỏ tầng ba.

Ở cửa phòng họp, anh nghe thấy một giọng nam dễ nghe nhẹ giọng phân phó.
"Shin quản lý chuẩn bị họp ở đây?"

"Vâng."

"Pha cho cô ấy một tách trà Phổ Nhi thật đặc (*)."

(*) Trà Phổ Nhi: được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc.

"Vâng, Ngài quản lý."
Người đàn ông phân phó xong, vào sát vách một phòng hội nghị lớn cạnh đó, hình như bên trong có rất nhiều người, đang chờ anh ta đến họp. Jihoon quay đầu lai, ngồi xuống ghế sofa.

Trên lầu.

"Shin quản lý, rốt cuộc tìm được ngài, Park tổng ở tập đoàn PJ đang chờ ngài trong phòng họp nhỏ tầng ba, về chuyện bản báo cáo..."

"Tôi biết rồi, đưa tất cả tài liệu cho tôi, tôi tự xuống."

Y/n nhận lấy một xấp tài liệu, vội vàng đi tới phía thang máy, chốc lát, cửa thang máy mở ra, cô đi vào, đè xuống nút tầng ba.

Cửa chậm rãi đóng lại, cô chợt có loại vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhưng cô còn tới không kịp suy nghĩ, thang máy đã đi xuống.

Mười lăm phút sau, Jihoon giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ ba mươi phút, vẫn như cũ không có ai đi vào.

Anh có chút nghi ngờ, ngẩng đầu hỏi thăm nhân viên dẫn bọn anh tiến vào,

"Người phụ trách của các vị đâu? Sao còn chưa tới?"

"Ngượng ngùng, đã đi gọi rồi, có thể có chuyện gì đó làm trễ nãi, tôi đi hỏi thăm giúp ngài."

"Ừ", Jihoon khẽ gật đầu, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhân viên làm việc vừa mở cửa phòng ra, tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài lập tức truyền vào/

"Đã xảy ra chuyện gì?" Jihoon hỏi, cảm thấy có gì đó không đúng, đi theo nhân viên làm việc ra khỏi phòng họp.

"JinHee, sao vậy?" Nhân viên kia bắt được một người hỏi.

"Thang máy gặp trục trặc rồi, kẹt giữa tầng ba và tầng bốn, hình như có người bị nhốt ở bên trong."

"Người nào? Không phải là..."

"Không biết, tôi đang muốn xem lại băng ghi hình, tôi đi trước."

Jihoon cùng JiHwan hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó, Jihoon hướng về phía thang máy, cất bước đi tới.

"Xin lỗi, nhường một chút, xin mọi người nhường một chút." Jihoon vừa nói vừa tách đám người ra, đi tới cửa thang máy, sau đó quay đầu lại cao giọng hỏi: "Có người báo động chưa?"

"Mới vừa báo!" Đám người huyên náo hơi lắng xuống, một giọng nói từ đám người truyền đến.

Jihoon thoáng yên tâm, nâng lên một tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa thang máy, "Có người ở bên trong sao? Có thì xin nói."
Kì quái là, đợi đã lâu, trong đó cũng không có bất kỳ tiếng vang gì. Jihoon cho là bên trong không có ai, vừa mới nghĩ quay đầu lại để mọi người đừng lo lắng, chợt một tiếng "Bốp bốp" từ trong thang máy truyền tới.

Jihoon nghi ngờ, lại xong đến chỗ thang máy lớn tiếng nói: "Bên trong đèn còn sáng không?"

Suy nghĩ một chút, anh lại nói thêm một câu,"Đèn sáng thì vỗ vào thành cửa một cái."

Bên trong thang máy lại truyền tới một tiếng vỗ cửa.

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng nói: "Đèn còn sáng, hệ thống thông gió đều tốt, dưỡng khí đầy đủ, không cần lo lắng. Đã có người báo động, rất nhanh "cô" (*chưa biết nam hay nữ) có thể đi ra ngoài."

Hai giây sau, bên trong thang máy lại vang lên âm thanh vỗ vỗ nhè nhẹ.
Lại qua mười lăm phút, nhân viên sửa chữa đến, trước tiên lấy thang bị nhấc thang máy tới gần tầng ba, sau đó dùng dụng cụ đặc biệt cạy cửa thang máy ra, rất nhanh, một cô gái mặc trang phục công sở màu trắng từ thang máy được cứu ra ngoài, một nhóm người nhất thời vậy lại.

"Shin quản lý, chị không sao chớ?"
"Shin quản lý, uống miếng nước đã."
"...."

Jihoon muốn tiến lên giúp một tay, cô gái xoay người lại nhìn về phía anh, anh nhất thời điếng người.

Một khắc kia, tiếng người huyên náo chung quanh giống như tiêu tán trong nháy mắt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại anh và cô, hai người nhìn nhau, yên tĩnh mà không chân thật.

Cho đến khi một người chợt vọt tới, ôm lấy Y/n, tình cảm nóng nảy lo lắng không lời nào có thể miêu tả được, "Y/n, Y/n, em làm sao rồi? Đáng chết! Anh vừa họp xong mới biết chuyện này! Em có bị thương ở đâu hay không? Nơi nào không thoải mái?"

Y/n hơi ngẩn ra, chợt nhẹ nhàng ngấc khóe miệng, sau đó nâng lên hai cánh tay, trở tay ôm lấy Hajin.

"Hajin, em không sao rồi, đừng lo lắng," Cô hạ mắt, dịu dàng trả lời.
Bốn phía chợt yên tĩnh lại, có ánh mắt mập mờ rồi đố kỵ phóng tới.

Jihoon nhìn hai người trước mặt, trái tim kịch liệt nhảy loạn, trong đầu có vô số suy nghĩ thay nhau thoáng qua, cuối cùng, anh nhẹ nhàng nâng bước chân về trước.

"Tôi là Park Jihoon, ở tập đoàn PJ, chuyện ngày hôm nay rất bất ngờ, nhưng vẫn thật vui mừng có thể nhìn thấy cô - Shin quản lý."
Hai giây sau, Y/n nâng cằm lên, đôi tay buông người Hajin, sau đó đưa tay phải ra bắt tay với Y/n mỉm cười nói: "Tôi cũng vậy, hân hạnh được gặp anh - Park tổng."
Khúc cuối cùng

Jihoon mắt thấy người đàn ông tên là Hajin đó theo Y/n cùng nhau vào phòng họp, bao gồm JiHwan, bốn người nói chuyện với nhau gần một tiếng, công sự cơ bản đã giải quyết.

Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Jihoon đứng dậy đầu tiên, "Hai vị đã tan việc chưa? Không biết Cố mỗ có vinh hạnh mời các vị ăn cơm trưa hay không?"

Hajin mới vừa muốn từ chối, Y/n một bên đã mở miệng trước, "Được, tôi biết một nhà hàng món Gang-nam mới mở."

Đây cũng không phải là phong cách Y/n, Hajin nghi ngờ liếc mắt nhìn Y/n, thấy đối phương sắc mặt như thường, mới nói: "Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng Park tiên sinh là khách, phải là tôi mời khách mới đúng."

Trên bàn cơm yên tĩnh đến quỷ dị, đầu tiên quan trọng nhất là hai người Jihoon và Y/n vẫn trầm mặc không nói, JiHwan chỉ đi cùng Jihoon cũng không có ngữ quyền nói, chỉ có Hajin có lúc nói đôi câu, bầu không khí mới thoáng thả lỏng.

Trước khi kết thúc, Jihoon giương mắt nhìn Y/n, ngoài miệng nói một câu: "Jung quản lý và Shin tiểu thư tình cảm thật tốt, không biết... khi nào thì kết hôn?"

Câu hỏi cực kỳ bất ngờ, Hajin nhất thời không hiểu.
Anh vừa muốn mở miệng phủ nhận, Y/n lại nhanh hơn anh: "Tháng sau."
?

Hajin nghi hoặc không thôi, nhưng dưới chân đau nhói khiến anh cấm thanh, lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Hả? Vậy tôi còn có thời gian một tháng."

Jihoon yên lặng nhìn Y/n nói những lời này, sau đó cười lên, "Đùa vui đùa vui, bỏ qua cho."

Cơm xong, Jihoon tạm biệt JiHwan, Y/n ngồi xe Hajin trở về công ty.

Bên trong xe, bầu không khí bị đè ép.
Hồi lâu, Y/n nhẹ nhàng mở miệng, "Hajin, vừa rồi... Thật xin lỗi."

"Người kia là..."

"Anh ấy là bạn trai cũ của tôi."

"... Em, vẫn yêu anh ta?"

"..."

"Yên tâm đi, anh không phải là loại người liều chết hy sinh." Hajin quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói có nhàn nhạt tiếc nuối,

"Em biết anh luôn cầm được thì cũng buông được, cần anh làm cái gì? Anh sẽ giúp em."

Từ ngày hôm đó, chiều nào nửa giờ, lầu dưới Gyeongju cũng sẽ đúng lúc xuất hiện một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi.

"JinHee, cô nghe nói không? Shin quản lý..."

"Cô nói là cô ấy và Jung quản lý sao? Ai nha, lần trước thang máy gặp trục trặc, Jung quản lý lo lắng như vậy, chậc chậc, xác định quan hệ của bọn họ không tầm thường... Tôi thật sự hâm mộ cô ấy nha..."

"Không phải, tôi không nói cái này, cô không nhìn thấy bên kia sao?" Giọng nữ dừng một chút, "Cái đó, Park tổng của PJ, nghe nói anh ấy đối với Shin quản lý vừa thấy đã yêu, đang cường thế theo đuổi !"

"Thật?"

"Vậy còn giả bộ, tôi đã nói với cô rồi mà..."
Giọng nói của các cô cũng không nhỏ, Jihoon dễ dàng nghe thấy, nhưng chỉ trầm mặc đứng tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng về một hướng, cho đến khi nơi đó xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Jihoon cất bước lên trước, "Y/n tiểu thư, xin hỏi anh có thể mời em ăn cơm tối không?"

Đây là anh lần thứ mười anh mời, những lần trước đều bị cự tuyệt không có ngoại lệ.

Nét mặt Y/n không giống trước kia, phải nói là đạm mạc khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng lần này cô lại quay đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông phía sau: "Hajin, thật xin lỗi, hôm nay..."

"Không sao." Đối phương trước sau như một mỉm cười nho nhã, xoay người lại đi với một nữ sĩ khác (*nữ sĩ: đúng nghĩa là "phu nhân" (dùng trong ngoại giao), nhưng ở đây có thể hiểu với nghĩa là "cô gái").

Y/n dẫn trước, Jihoon đi theo cô, xuống công ty, sau đó đi vào một nhà hàng Nhật Bản. Đoạn đường này Y/n cũng không nói gì, Jihoon cũng một mực yên lặng không nói.

Đưa phần cơm lên, đầu bếp thuần thục cuốn một phần "Phong tình Gia Châu", mới vừa cầm mù tạt một bên lên, giọng nói một nam một nữ đồng thời vang lên:

"Anh ấy / cô ấy không ăn cay."

"Ha ha, được." Đầu bếp vui vẻ buông mù tạt trong tay xuống, ánh mắt mập mờ quét qua đôi nam nữ trước mặt này, trong lòng không khỏi than thở.

"Được rồi, hai phần "Phong tình Gia Châu"!" Đầu bếp đưa sushi cho anh, nói tiếng Hàn không được rành rỏi lắm: "Bạn gái của anh thật xinh đẹp."

Jihoon nhìn sang người bên cạnh, cảm xúc trong lòng xáo động, nửa phần ngọt ngào, nửa phần khổ sở.

"Y/n..."

"..."

"Y/n, thật xin lỗi, tha thứ cho anh vẫn không tìm được em."

"Ha ha..." Cô cười khẽ, "Chẳng sao cả, bây giờ đã chẳng còn liên quan gì nữa rồi. Em sắp kết hôn, chúc mừng em đi."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí đè nén trầm mặc.

"Không, Y/n, anh ta không phải là bạn trai của em, đúng không?" Hồi lâu, Jihoon như đinh đóng cột nói.

Y/n ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên, nhưng không nói chuyện.

"Em đang gạt anh, nếu như anh ta là bạn trai em, sao có thể để em ra ngoài với anh đây?"

"Hajin biết em tìm anh nói cho rõ ràng ."

"..."
Ngoài cửa sổ chợt có tiếng sấm thật vang, một cơn mưa lớn bất ngờ ập tới.

Jihoon ngẩng mặt lên, chợt bắt lấy tay cô, "Y/n, còn nhớ rõ nghỉ hè năm lớp mười hai không?"

Cô muốn rút tay về, tay anh như xích sắt quấn lấy cô không chịu buông ra, hơn nữa, bàn tay ấm áp này... vẫn là nỗi nhớ ngày đêm của cô...

"Y/n, chỉ vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, chút mưa này coi là cái gì?" Anh dừng một chút, hai mắt chăm chú nhìn cô, "Khi đó, anh rất vui vẻ, chỉ cần liên quan tới em, anh đều cam tâm tình nguyện. Hiện tại, anh vẫn như vậy."

Anh đang thổ lộ sao? Người đàn ông mà cô ngày nhớ đêm mong, thậm chí bắt đầu oán hận... Hiện tại rốt cuộc đã trở lại, hiện tại, rốt cuộc hiểu được phải gắt gao theo đuổi cô sao?

Y/n cúi đầu , "Làm sao anh biết... Em có giống anh hay không?"

Jihoon, anh liên tục giải thích với em, liền muốn em quay đầu lại sao? Quá ảo tưởng rồi!

"Chắc chắn sẽ vậy mà..." Jihoon trầm thấp nói, nắm lấy bàn tay cô đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn, "Cho dù em không đồng ý, nhất định anh cũng sẽ theo đuổi được em."

... Gì chứ!

Y/n không khống chế được mà đỏ mặt, chỉ có thể cúi đầu càng thấp.
Lời nhắn cuối cùng với Yooji, lừa gạt anh nói mình muốn kết hôn, là cho anh một cơ hội cuối cùng, cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng, hi vọng... Anh có thể giống như một người đàn ông chân chính, bước ra.

Vốn đã muốn hung hăng ngược anh, nhưng, khi gặp lại người này, cô mới biết, tất cả kiêu ngạo, tất cả kiên trì của cô, ở trước mặt anh đều biến đâu mất. Gặp được anh, chính là số mệnh của Y/n cô.

"Tại sao... khi đó muốn rời đi?" Cô nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói khẽ mang theo nghẹn ngào, những ngày đau khổ đó, không biết đã hành hạ cô bao lâu... Cô hận, nhưng tại sao, cô không hận được...

"Bởi vì Jihoon là một tên ngốc, Jihoon ngu ngốc cho rằng, có người sẽ đem đến hạnh phúc hơn nữa cho nhóc ngốc." Anh một tay ôm lấy cô, nếu như không phải giải thích với cô, anh tuyệt sẽ không nhắc lại sai lầm lúc trước, rằng vì muốn cô được hạnh phúc hơn, hiện tại, anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh, "Y/n, anh vẫn chưa từng quên em."

"Y/n, em... em nguyện ý, trở lại bên cạnh anh sao?"

"... Xem biểu hiện của anh đã."

"Y/n, anh yêu em."

"... Ừ."

"Y/n, anh... anh biết món quà em định tặng anh là gì rồi."

"... ?"

"Mấy ngày trước... Anh gặp Yoo Ahn..., Anh rất thích cái tên Park Ha Jun này."

"..." Yoo Ahn khốn kiếp này...

Thật lâu sau, khi Jihoon rốt cuộc không nhịn được mở miệng nhắc tới cái tên kia thì Y/n nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Asahi à, anh ấy nói, anh ấy đi du lịch vòng quanh thế giới..."

Một ngày kia, Asahi tìm được cô, cô không cho anh sắc mặt tốt liền trực tiếp lên lầu.

Ngày hôm sau, anh lại tới tìm cô, anh nói anh muốn rời đi, anh muốn cái ôm cuối cùng với cô, cô đồng ý, sau đó hạ quyết tâm rời xa nơi đó.

Từ đó về sau, cô không còn có tin tức của Asahi nữa.
Không có ai biết, sau khi Y/n rời thành phố Seoul được hai ngày, Asahi đã biết địa chỉ của Y/n.

Không có ai biết, Y/n luôn không muốn đi quấy rầy Y/n, chẳng qua là... muốn Jihoon tìm được cô trước. Lần cuối cùng anh gặp cô, anh đã tùy hứng cả đời, anh chỉ nghĩ muốn tùy hứng một lần cuối cùng này, sau đó... hoàn toàn kết thúc mối tình không có kết quả.

Càng không có người biết, một khắc kia, anh buông cô gái ấm áp trước mặt ra, trong nháy mắt quay đầu, ngón tay của anh nắm thật chặt bệnh án trong túi.

Anh hận mẹ mình cả đời, anh đố kỵ Jihoonie cả đời, cuối cùng mới biết đây tất cả đều là lỗi của anh. Mẹ anh không sai, cái sai của bà là yêu anh trai ruột của mình, lại không hiểu chuyện kiên quyết sinh ra anh, thế mà anh vẫn cho rằng bà từ bỏ cha và anh.

Anh vốn không nên tồn tại ở cái thế giới này, hiện tại, đã đến lúc anh rời đi.

"Y/n, hãy để anh ôm em lần cuối cùng này thôi... Anh phải đến một nơi rất xa, anh muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Nếu như em gặp được Jihoonie, hãy nói với nó, anh thật có lỗi với nó. Còn có... Chúc hai người hạnh phúc."

...


"Các vị khách quý, hôm nay chúng ta có mặt ở đây, cùng tham gia hôn lễ của tiên sinh Park Jihoon và tiểu thư Shin Y/n. Hôn nhân là sự thăng hoa của tình yêu và lòng tin. Nó không chỉ cần hai bên một đời một kiếp yêu nhau, càng cần phải một đời một kiếp tin tưởng lẫn nhau. Hôm nay, tiên sinh Park Jihoon cùng tiểu thư Shin Y/n ngay tại nơi này, trang nghiêm tuyên bố với mọi người hứa hẹn tình yêu giữa bọn họ."

"Jihoon, con có nguyện ý cưới tiểu thư
Y/n  làm vợ của con hay không, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con sẽ hết lòng yêu cô ấy, vĩnh viễn thủy chung đến già?

"Con nguyện ý."

"Y/n, con có nguyện ý gả cho tiên sinh Jihoon làm vợ hay không, vô luận là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, con sẽ hết lòng yêu thương anh ấy, vĩnh viễn thủy chung đến già?

"Con nguyện ý."

End.
_________________________________________
                                                #200424
cuối cùng thì chiếc fic đầu tay của tui đã end r. thật ra là nó sẽ end sớm hơn nhưng do tui lười quá nên đến hnay mới đăng được, so sôri. tui đăng chuyện khá là tuỳ hứng=)) lúc thì tui sẽ đăng rất năng suất nma lúc thì mấy tháng trời tui mới đăng nma tui cũng rất cảm ơn vì mn đã đọc fic nhé 🤍 tui mong mn sẽ ủng hộ các fic chuyển ver khác của tui nữa nha🤩 iu mn nhiều nhiều
300523-200424

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro