Chương XX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihoon chạy chậm tới trước mặt Y/n, bây giờ anh đã cao 1m78 rồi, ước chừng cao hơn Y/n gần một cái đầu.

"Đã rất lâu rồi em không tìm tôi ăn cơm!"

Dừng lại, Jihoon tức giận chất vấn.

Cũng đúng, hình như sau khi phân ban, hai người chỉ đi ăn cùng nhau sáu bảy lần.

Nhưng chia trung bình cũng là một tuần một lần, không phải ư?

"Cậu nhóc cậu vẫn còn chê ít à? Mình đã bận bịu muốn chết rồi!" Y/n hừ một tiếng, cậu nhóc chết tiệt này có luyến mẫu tình kết (ý ở đây là bám váy mẹ) sao?

"Vậy hôm nay cùng nhau ăn cơm đi! "Jihoon nắm lấy cánh tay Y/n tiến vào căn tin.

"Ai ai ai cậu buông ra đi! Đau! Đau!" Tại sao cậu cứ nhất định nắm lấy tay trái mình? Y/n buồn bực.

"A, ngượng ngùng, vậy..." Jihoon quay đầu lại cười với cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, "Cứ như vậy đi!"

"..."

"Vẫn là cơm chiên, đúng không?"

"Ừ..."

"Vậy thì ngồi chỗ này nhé!" Vào căn tin, Jihoon tiện tay chỉ vào một vị trí gần cửa sổ, "Ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ tôi, tôi lập tức sẽ trở về!"

"Được..." Sao cô lại có cảm giác có gì đó không đúng.

Y/n mê mang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau khi ngồi xuống, vuốt lại mái tóc có chút hỗn độn, cô bị cuộc thi làm mụ mẫm đầu óc rồi! Lại đưa mắt nhìn cây mộc miên(*) ngoài cửa sổ, vẫn nên nghỉ ngơi thôi, mấy ngày gần đây đọc sách quá nhiều, tiếp tục như vậy nữa lại biến thành ngu ngốc mất...

(*) Cây mộc miên: Cây gạo

Mùa này cây gạo còn chưa nở hoa, lá cây cũng không còn mấy, chỉ còn gốc cây trơ trọi ở nơi đó, nhưng Y/n nhìn, cũng cảm thấy có một phen mỹ cảm khác. Đến mùa hạ, hoa gạo kết lại thành từng đám bông, bay múa đầy trời, giống như tuyết rơi, cực kỳ xinh đẹp.

Y/n đắm chìm trong trong tưởng tượng của mình, không chú ý đến người đứng đối diện.

"Y/n?"

"A! Cậu đã trở lại à?" Y/n lấy lại tinh thần thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình, nghiêng đầu qua.

Không phải Jihoon.

Thấy Junghwan , trong nháy mắt, trong lòng Y/n có hơi chột dạ, "Sao, tại sao lại là cậu?"

"Tại sao không thể là mình?" Junghwan khẽ mỉm cười, cong người về phía cô, "Xem bạn kìa, ngồi một mình ngẩn người, sao không ăn cơm?"

Junghwan nở nụ cười dịu dàng, dưới ánh mặt trời, nụ cười càng trở nên ấm áp rực rỡ.

Nhất thời Y/n nhìn đến ngây người.

"Sao vậy?" Junghwan nghi hoặc, bàn tay quơ quơ trước mặt cô.

"À, à, không có việc gì, mình mới vừa thi xong." Y/n hốt hoảng thu lại ánh mắt, làm sao vậy? Sao cô lại trở thành hoa si vì anh ta rồi?

"Nghĩ tới cuộc thi cũng không thể không ăn cơm được." Junghwan mỉm cười, "Mình có thể ngồi xuống hay không?"

"Không ngại không ngại, bạn ngồi đi."

Y/n nói nhanh, trong lòng hồi hộp.

Junghwan bưng hộp cơm ngồi xuống, trước đó vài ngày hai người thường xuyên bàn chuyện công tác, cũng có thể nói là bạn bè.

"Vốn muốn tan học giờ tự học buổi tối mới tìm cậu, hiện tại gặp ở đây, nên nói luôn." Junghwan nói.

Y/n vội vàng ngồi thẳng nghe anh ta nói chuyện.

Junghwan nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, ngược lại bật cười, "Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy. Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là mới vừa rồi, mình gặp thầy giáo Kim."

"Hả? Thầy cũng tới căn tin à?" Y/n ngạc nhiên, không phải bình thường các thầy giáo đều trở về ký túc xá ăn sao?

"Thầy và cô giáo Jung, nên cùng nhau ăn ở căn tin." Junghwan giải thích với cô.

"Cô giáo Jung? Cô giáo Jung nào? Không phải là... cô giáo Jung Haesoo?"

"Chính là cô ấy!" Junghwan khẳng định gật đầu.

"Ồ! Xì căng đan giữa bọn họ là thật à?"

Y/n không khống chế được thốt lên.

Trái lại Junghwan lại nghi ngờ, "Xì căng đan? Xì căng đan gì?"

"Cậu không biết à..."

Không được không được, tại sao cô có thể lưu lại hình thượng nhiều chuyện trước mặt Junghwan được chứ? Y/n nghĩ tới đây, vội khoát khoát tay cười, "Không có việc gì không có việc gì, đều là bạn học nói lung tung, ha ha, không nên tưởng thật. Cậu nói cậu gặp thầy giáo Kim, sau đó thế nào?"

"Là thế này, Thầy giáo Kim nói, qua giữa học kỳ chính là kỷ niệm ngày thành lập trường, tối nay thầy không lên lớp, bảo mình thông báo với cả lớp, để mọi người chuẩn bị ghi danh tham gia tiết mục vào 2 tuần lễ sau."

Kỷ niệm ngày thành lập trường, trái lại
Y/n biết chuyện này, lúc học lớp mười cũng đã tham gia, nhưng hình như mỗi năm mỗi ban chỉ cần chuẩn bị một tiết mục thôi mà? Sao giờ lại phải thông báo cả lớp ghi danh?

Y/n nói ra nghi vấn trong lòng, Junghwan nói cho cô biết, bởi vì năm nay là kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, nên mới làm tương đối long trọng, hội học sinh tổ chức mười mấy hạng hoạt động, hi vọng thu hút được tất cả học sinh tham gia.

"Tất cả đều tham gia? Đây là ý gì?" Y/n hỏi.

"Nghe ý tứ của thầy giáo Kim, chia đều xuống ước chừng một ban phải có hai phần ba học sinh tham gia hoạt động."

"Điều này..." Y/n hơi do dự nói, "Cái này tương đối khó khăn, bạn xem, nhất là ban khoa học tự nhiên chúng ta, mọi người tương đối nhiệt tình với học tập, nhưng muốn nhiều người tham gia loại hoạt động mang tính chất giải trí này như vậy, chỉ sợ sẽ không có nhiều người hưởng ứng ."

"Mình cũng nghĩ tới vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân mình tìm cậu." Junghwan dừng một chút, "Mình có một ý định này, chúng ta chủ động đi đầu, tham gia hoạt động."

"Đây cũng là một biện pháp." Y/n gật đầu.

"Cho nên mình muốn tìm cậu lập đội, tham gia tranh tài 'khéo tay khắc đẹp'. Nếu như cậu đồng ý, tối hôm nay lúc chúng ta thông báo với cả lớp, có thể thuận tiện kêu gọi bạn học gia nhập vào đội chúng ta

Sao? Y/n chợt ngẩng đầu, khéo tay khắc đẹp?

"À, cậu còn chưa biết 'khéo tay khắc đẹp' đi, 'khéo tay khắc đẹp' là một hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay."

Junghwan nói, "Ở cảnh khu bên trường học, không phải vừa hay có một bờ cát sao? Đến lúc đó 'khéo tay khắc đẹp' sẽ cử hành bên đó, nội dung cụ thể chính là dùng các loại vỏ sò vỏ ốc, còn có các loại kim loại, nhựa, cao su,... hợp thành một bức đồ họa, sau đó sẽ do thầy cô trường Mỹ thuật và tất cả các bạn tham gia cũng tới chấm điểm, bình luận chọn ra các giải thưởng."

"Ra vậy..." Y/n mất tự nhiên lên tiếng, trong lòng dẫy lên chút đau đớn.

Ha ha, sao cô lại không biết 'khéo tay khắc đẹp' được chứ? Đây không phải là hoạt động trước khi cô trùng sinh, hoạt động mà lớp 11 cô tham gia nhân ngày kỷ niệm thành lập trường hay sao?

Nhưng Y/n cô chưa từng nghĩ tới, không ngờ lại có một ngày, có thể tham gia hoạt động này cùng Junghwan ...

Cô còn nhớ rõ khi đó, Junghwan cùng mấy bạn học khác cùng nhau lên sân khấu, trên đài dựng một tấm bản khổng lồ đầy vỏ sò, vỏ ốc sắp sếp đẹp mắt, dùng dao khắc lên vỏ sò, vỏ ốc các hoa văn xinh đẹp độc đáo, lại dùng màu nhuộm, tô vẽ lên các vỏ sò tạo nên những điểm nhấn mê người.

Bộ bối họa (*) kia, tên là "Hải âu và cá heo – tình yêu say đắm vĩnh viễn không thể đến được với nhau."
(*) Bối họa: (Hiểu theo hai nghĩa: tranh khắc, khảm hoặc tranh vẽ bằng vỏ ốc, vỏ sò)

"Cậu nói lần này, 'khéo tay khắc đẹp' được cử hành trên bờ cát?" Y/n ngẩng đầu lên hỏi Junghwan .

"Ừ!"

Y/n đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

"Được! Mình với cậu , cùng nhau tham gia!"

Cô không biết, giờ phút này này, cô ngồi dưới ánh nắng mặt trời, có vẻ đẹp mỹ lệ mà tự tin, tựa như cây mộc miên ngoài cửa sổ, hiên ngang sừng sững.
_________________________________________
                                                #030923

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro