[15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cậu thức dậy đã hơn chín giờ sáng. Trong phòng không có hình bóng của anh làm cho cậu cảm thấy thật nhớ. Đành chịu thôi, vì lúc sáng trước khi anh đi làm có hỏi cậu có muốn theo hay không, lúc đó cậu vừa buồn ngủ vừa mệt mông lại còn rất đau nên đành phải không đi. Bây giờ thì cậu thật nhớ cái ôm ấm áp của anh, nhớ nụ hôn nóng bỏng của anh.

Ọt ọt~ tiếng réo từ chiếc bụng phẳng của cậu phát ra liên tục biểu hiện nó đang rất đói. Vì quá đói nên cậu phải rời giường đi xuống nhà tìm đồ ăn. Mặc vào chiếc áo sơ mi trắng của anh treo trên móc áo. Lại mặc vào một chiếc quần đùi đen nhỏ thoải mái, đôi bàn chân nhỏ xỏ đôi dép lê hình mèo con trong cực đáng yêu. Nếu anh có ở đây thì nhất định sẽ xịt máu mũi vì cậu .

Cậu từ từ đi xuống nhà vừa vận nhìn thấy được người mà bây giờ cậu không muốn gặp nhất. Trong lòng như có tảng đá đè xuống vô cùng nặng nề. Người này trở về rồi, trở về rồi.
Lê từng bước chân xuống, cậu ngước mặt lên nhìn rồi khẽ gọi.

" Mẹ "

Park Hana và những người giúp việc đang loay hoay với đống hành lí của cô thì nghe được tiếng gọi của cậu liền quay lại nhìn cậu. Tay buông hành lí ra đi nhanh tới ôm cậu vào lòng.
Đây là đứa con trai cô yêu thương nhất đứa con đáng yêu mà nhiều năm cô không được gặp. Vì quá xúc động nên cô càng ôm chặt cậu hơn.
Còn cậu khi được cô ôm như vậy thì chỉ biết đứng đơ ra. Mẹ về rồi, như vậy thì mẹ sẽ cùng Baba... . Cậu không muốn baba là của cậu cho dù có là mẹ thì cũng không được.

" Minie mẹ rất nhớ con. Con ở bên đó sống có tốt hay không. Sao lâu như vậy mới chịu trở về. Cái thằng nhóc này lớn rồi liền không nhớ tới mẹ nữa"

Buông cậu ra cô liền nói một hơi làm cho cậu nghe mà không kịp trả lời. Trong đầu cậu suy nghĩ tại sao cô lại trở về sớm như vậy chứ. Chưa kịp để ý cậu liền hỏi ra miệng.

" Sao mẹ lại về sớm như vậy "

Cô nghe cậu hỏi liền trợn mắt khó hiểu.

" Minie con làm sao vậy. Mẹ về sớm con không thích sao "

Biết mình lở lời cậu liền cảm thấy có chút áy náy vội nói.

" Không phải a~ mẹ về con rất vui mà "

Cô cưng chìu nhéo nhẹ chóp mũi của cậu cười nói.

" Được rồi cục cưng mau xuống nhà nào mẹ mệt muốn chết luôn đây nè "

Cậu và cô cùng đi vào sofa đến bây giờ cô mới để ý tới cách ăn mặc của cậu. Chiếc áo mà cậu đang mặc không phải là của chồng cô hay sao. Từ trước đến giờ Jungkook rất ghét người khác chạm vào quần áo của anh vậy mà cậu lại dám hơn nữa còn mặc hẳn lên người xem ra những gì mọi người nói là thật nha. Miệng cô nhịn không được khẽ cong lên một cái.

Thoáng chóc đã đến chiều cũng là lúc mà anh sấp đi làm về.
Trong căn bếp đẹp đẽ lại ngăn nắp không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng thê thảm. Mà nguyên nhân làm nó ra như thế chính là hai mẹ con họ Park kia.

Lúc chiều nghe mẹ cậu nói muốn nấu một bữa thật ngon để đón Baba về, đương nhiên cậu sẽ không để cô làm một mình để lấy công rồi, vì vậy mà cậu cũng muốn nấu cho Baba nha.
Hai người cùng nhau ở trong bếp quậy loạn chỉ tội cho những người làm của họ phải tốn công mà dọn dẹp.

Hai người trong bếp thì vẩn đang chuyên tâm vào món ăn của họ. Một người thì nấu một người thì thái đồ ăn. Trong vô cùng hài hòa.

" Minie lấy giúp mẹ muối đi con "

Đang thái cà rốt nghe cô gọi thì cậu liền loay hoay đi lấy muối cho cô. Nhưng khổ nỗi cậu lại không biết muối là cái nào. Đành ngượng ngùng nhìn cô bằng ánh mắt to tròn.

" Mẹ a~ muối là cái nào vậy a~"

Cô nhìn cậu như vậy thì liền cười rộ lên. Con trai của cô thật là đáng yêu quá đi. Bởi vậy mà chồng cô mê chết mê mệt cậu cũng phải a.

" Được rồi để mẹ lấy con tiếp tục thái rau đi "

" vâng "

Khu bếp trở nên yên tĩnh hơn chỉ nghe được tiếng nước sôi của canh và tiếng thái rau của cậu thì ' phập '.

" aaaaa huhuhu "

" Minie làm sao đấy "

Tiền nói vội vàng mang theo lo lắng cất lên.
Đây không phải là tiếng nói của Park Hana mà là một giọng nói nam tính trầm ấm mang theo lo lắng vô cùng.

Là anh. Jeon Jungkook người đàn ông mà cậu yêu thương. Lúc nãy khi vừa vào cửa và chờ đợi cái ôm ấp áp của cậu. Nhưng sao lại không thấy được bóng dáng của cậu a. Chưa đợi anh suy nghĩ đã nghe được tiếng nói quen thuộc của cậu. Nhưng không phải là nói mà là hét a. Anh hoảng hốt chạy nhanh về phía phát ra tiếng hét của cậu mà không hề phát hiện có người nào đó đã trở về.
Chạy nhanh lại nâng cánh tay cậu lên liền nhìn thấy một vệt máu dài đang theo ngón tay trắng nõn chảy xuống. Không chần chừ anh liền đem ngón tay của cậu ngậm vào trong miệng mình mút nhẹ.

Cậu thấy hành động của anh thì trợn to mắt nhìn không phải cậu ngại ngùng gì đâu mà là mẹ cậu đang ở kế bên nha baba không thấy hay sao mà lại làm như vậy trước mặt mẹ. Nhưng trong lòng lại như rót mật vào vô cùng ngọt ngào.

" Minie sao lại không chú ý như vậy hả. Ai cho con vào đây còn cằm dao nữa bị đứt tay rồi này thấy chưa. Có đau hay không "

Anh lo lắng mà mắng yêu cậu nói xong lại hôn lên trên miệng vết thương của cậu một cái.

" Baba con không sao đâu, Minie muốn nấu ăn cho Baba nên mới vậy mà ~"

Cậu chu môi  nói với anh.

" Bảo Bối giỏi quá đi nhưng mà con vì làm đồ ăn cho Baba mà bị thương thì ba thật không muốn a. "
Cậu ngước lên nhìn anh. Nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi nói.

" Con không sao mà~ không phải máu cũng bị Baba hút hết rồi sao. Con không có đau đâu nên Baba đừng lo nha~"

Hai người hoàn toàn đã quên trong bếp không chỉ có hai người mà còn có cô. Mẹ của cậu. Vợ của anh.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro