Chương 12: Chúng ta không chơi với anh nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung bĩu mồm, quơ đũa làm bộ muốn cướp miếng thịt kia, Hye Min không cam lòng yếu thế, hai người trực tiếp đánh nhau vì miếng thịt.

Từ trước đến nay chỉ có cô cướp của người khác, chứ làm gì có chuyện người khác cướp đồ của cô.

Hai người cầm đũa đánh nhau không phân thắng bại, Jimin thật sự nhìn không được nữa, đè bả vai của Taehyung và Hye Min xuống.

"Bao nhiêu tuổi rồi còn tranh cướp đồ ăn, hai người các em phải biết nhường nhịn là..."

Còn chưa nói dứt lời, Hye Min và Taehyung đã cùng kêu rên, trên mặt đều lộ ra biểu tình tuyệt vọng.

Jungkook vẫn không nói chuyện, mặt không cảm xúc đưa đũa gắp miếng thịt lên, tư thế cao quý ưu nhã, ung dung cho miếng thịt vào miệng... nhai... nuốt xuống.

"Anh bao nhiêu tuổi rồi còn cướp ăn với chúng em!"

"Đúng vậy, đức tính nhường nhịn đâu mất rồi!"

Hai người mới náo loạn không phân cao thấp vừa nãy chợt đứng chung một chiến tuyến, trợn mắt nhìn Jungkook như nhìn kẻ thù, làm Jimin im lặng nhếch mép lên.

Jungkook xem thường nhìn hai người bọn họ, làm cho Hye Min và Taehyung đều cảm thấy ngượng ngùng.

Hai người nuốt nuốt nước miếng, chụm đầu xì xào bàn tán ——

"Anh ta không phải là người tốt, chúng ta không chơi với anh ta nữa."

"Được, sau này ăn chúng ta chỉ chia nhau thôi!"

"Hắc hắc, không nhìn ra cậu cũng rất hiểu biết." Hye Min cười híp mắt vỗ vào bả vai của Taehyung đích, khuôn mặt trắng nõn của cậu khẽ ửng hồng, Hye Min chạm vào người làm cậu ta hơi xấu hổ.
Sau khi hai con sâu ăn hàng ngốc manh cùng lập ra kế hoạch đối phó với đại ác nhân Jungkook, bọn họ trở thành bạn tốt bằng tốc độ kinh người.

Kẻ thù của kẻ thù đều là bạn mà, hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn quên đi cảnh tượng cố sống cố chết tranh nhau từng miếng thịt vừa nãy.

Chuông điện thoại di động của Taehyung reo lên, anh ta cầm lên vừa mới nút nghe, đầu điện thoại bên kia đã truyền tới giọng nói tức giận của một nữ sinh: "Tae Tae, em đã làm cái gì với thịt của chị! Hạn cho em chạy về nhà trong ba phút, bằng không tối nay chị sẽ hầm em!"

"Á, chị ơi, em là em trai của chị mà, này này này, chị đừng nóng giận, bây giờ em sẽ trở về!" Taehyung ủ dột trả lời, rồi vội vội vàng vàng chạy xuống.

Có thể làm Taehyung ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Hye Min không khỏi nhìn người chị này của cậu bằng ánh mắt khác.

Thiếu đi Tae Tae hoạt bát hiếu động, còn lại ba người an tĩnh ăn cơm, bầu không khí trở nên hơi ngột ngạt.

Hye Min thì không sao cả, cô chỉ mong Jungkook đừng nói chuyện, ai biết anh ta có thể cười nhạo mình hay không.

Sau khi ăn xong, Jimin gọi ly trà sữa cho Hye Min, bảo cô ngồi nghỉ một lát cho tiêu cơm, Jungkook gõ ngón tay thon dài lên mặt bàn, khóe miệng hơi cong lên: " Kim Hye Min, em có biết bữa cơm này em đã nạp bao nhiêu calo hay không, ăn một bữa mập mười cân, xem ra em cách mập mạp cũng không xa đâu."

Phốc —— cô thật sự rất muốn phun trà sữa lên trên mặt anh ta, anh ta không xỉa xói người khác thì sẽ chết à!

"Jungkook!" Jimin không vui gọi tên anh , anh ta hậm hực sờ chóp mũi của mình, uy hiếp nói: "Cái xe mỏng manh của anh không thể chở được người mập như em, hẹn gặp lại!"

"Anh đi nhanh lên!" Hye Min tức giận ném nốt nửa đĩa khoai tây chiên còn thừa trên bàn về phía anh ta.

Jungkook nghiêng người tránh, lạnh cười, còn bắt lấy hai miếng khoai tây chiên ăn, ung dung tự đắc đi xuống tầng: "Bái bai."

Tại sao lại có người đáng ghét như vậy! Hye Min đá vào chân bàn, kết quả mình ăn đau nhe răng toét miệng đứng lên.

Vẻ mặt của Jimin lại hơi sợ hãi, nói về Jungkook cậu ta là người cực kỳ sạch sẽ, sao cậu ta lại ăn đồ Hye Min ném cho cậu ta được?

Hơn nữa từ trước đến nay, tính cách của Jungkook đều tỉnh táo chững chạc, nhưng từ sau khi gặp phải cô em gái này của anh, thì đúng là... khụ, như biến thành người khác, độc mồm độc miệng, lại còn ngây thơ nữa chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro