chap11: Người đàn ông này thật kiêu ngạo!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên đến chỗ đậu xe. 

Cậu cứ ngây ngốc như vậy,mặc cho anh ôm khiến anh thực vui vẻ.

Đến khi ngồi vào trong xe, cậu mới đưa đôi mắt tròn xoe của mình nhìn anh:

"Khải , sao... sao lại đối tốt với tôi như vậy? Sao lại giúp tôi?"

Trên thực tế mà nói, cậu và anh là hai người hoàn toàn xa lạ. Số lần họ chạm mặt nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hà cớ gì phải dây dưa không dứt như vậy?

Vương Tuấn Khải nhìn cậu , anh cưng chiều mà véo cái mũi nho nhỏ. 

Cậu ngốc này, vì sao anh phải giúp cậu , lẽ nào cậu thật không biết?

Nhìn bảo bối của anh bị ức hiếp, anh sao có thể đứng nhìn?

"Cậu nhóc người dưng, muốn biết lý do lắm sao?"

Gật gật.

"A, vậy em về làm người của tôi. Thế nào?"

Vương Nguyên nhăn nhăn cái mũi không vui lườm anh một cái, sau lại trở lại bộ dạng ảm đạm không có sức sống như ban đầu.

"Thực sự, 50 vạn là quá lớn. Tôi... đến bao giờ mới có thể trả lại đủ cho chú đây?"

Vương Tuấn Khải ôm cậu vào lòng, xoay cậu đối diện với mình. Anh cứ thẳng tắp môi cậu mà hướng xuống.

Hương vị ngọt ngào này, chỉ có cậu mới có. Chỉ cậu mới có thể lấp đầy thỏa mãn trong lòng anh.

Anh hôn cậu , mặc cho cậu không ngừng giãy dụa. Có vùng vẫy thì thế nào? Cậu cũng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng tay anh.

"Nguyên Nguyên , tôi không nói đùa! Về làm người của tôi, liền tất cả cái gì cũng là của em. Sẽ không còn ai muốn bắt nạt em, cũng không cần chú ý đến vấn đề tiền bạc!"

Vương Nguyên uất ức mà nhìn anh, bàn tay nhỏ bé hướng anh đánh một cái mà theo anh nhận xét thì... ừm... như muỗi đốt!

"Chú, tôi mới không thèm tiền của chú!"

Cậu có chân, có tay, hoàn toàn bình thường, không bị dị dạng. Hà cớ gì phải sống dựa dẫm vào người khác?

Còn có, khi bị bỏ rơi rồi, cậu phải sống làm sao? Không kinh nghiệm, không năng lực, đến lúc đó, ai sẽ thu nhận một người ăn không ngồi rồi như cậu ?

Cậu sẽ bị đói mà chết! Cũng không muốn bị người chiều đến hư!

Thái độ bất mãn của cậu làm Vương Tuấn Khải không khỏi bật cười. Anh cưng nựng cậu như vậy, sao có thể khiến cậu mệt nhọc mà làm việc?

Bé ngốc này, thật sự chính là không biết hưởng thụ sự ưu đãi của anh!

Phải biết rằng, trên thế giới này, chỉ có cậu nhóc bé nhỏ đang ngồi trong lòng anh mới có thể có khả năng được anh sủng nịch!

"Được được! Chỉ cần em muốn gì liền là cái đó!"

Người anh thương , muốn gì mà không được? Cậu chỉ đông, ai dám đi hướng tây? Chỉ có những kẻ thiếu hiểu biết, không thể nhìn thấy khẩu súng đời mới trong tay anh mới dám!

Vương Nguyên bĩu môi thỏa mãn. Cậu dựa vào lòng anh hưởng thụ, cái miệng nhỏ hơi chu ra. Thật sự rất là đáng yêu!

"Khải ... tôi đói! Tôi muốn ăn kem!"

"Không được!"

"Tại sao?"

Hừ, vừa rồi là ai mới nói cậu muốn gì liền được cái đó? Ân, chính là lừa gạt người! 

Cậu mới không thèm tin ông chú già đáng ghét này nữa!

Vương Tuấn Khải mày cau lại thật chặt, nghiêm nghị mà nhìn cậu :

"Nguyên Tử , đói bụng mà đi ăn kem, nhất định bụng sẽ bị đau, không tốt cho cơ thể! Ngoan, ăn cơm no bụng rồi, tôi sẽ đưa em đi ăn cả một thành phố kem!"

Ôi Thiên ơi~~~ tài xế lái xe khẽ rùng mình. Người yêu của boss ông thật có năng lực! 

Cả một thành phố kem? Cũng thật là quá phô trương đi?

Ay ay, người đàn ông này thật quá kiêu ngạo! 

__________________

___________

"Trung úy"

Một người đàn ông hướng tới người đàn ông còn lại đang quay mặt nhìn về phía ngoài kia nói một cách lắp bắp.

Người đàn ông này đang rất tức giận!

"Thế nào?"

"Đã tiếp cận được mục tiêu!"

"Giết!"

Dịch Dương Thiên Tỉ khí lạnh bao quanh mình, lạnh lùng đến cực điểm. 

Người con trai của anh, từ khi nào có người được phép chạm qua?

Nhìn đến chiếc siêu xe kia chạy vụt qua, bên trong còn là người con trai anh thương đang được ôm trong lòng của người đàn ông anh căm hận nhất, ánh mắt không tự chủ được liền trở nên lạnh lẽo.

Nhớ lại năm đó, Vương Tuấn Khải cái gì cũng đều tài giỏi hơn anh. Từ gia thế cho đến ngoại hình.

Là anh ta cướp đi mọi thứ của anh. Chính là anh ta!

Người đàn ông đó cướp đi người anh yêu thương thuở cấp ba trung học. Không chỉ vậy, chính Vương Tuấn Khải còn từ chối lời tỏ tình của em gái anh, khiến nó đau lòng mà tự vẫn.

Đến ngày hôm qua, anh ta còn suýt cướp đi mạng sống của anh.

Và ngày hôm nay, một lần nữa lại tính cướp đi cậu nhóc ngốc nghếch của anh sao?

Hừ, mơ tưởng!

Ngắm nhìn những bức ảnh trong tay, anh cười đến sủng nịch.

Vươn tay chạm nhẹ vào cánh môi anh đào của cậu , nhìn đến ánh mắt biết cười ấy... tất cả toát ra sự vui tươi đáng yêu như một đứa bé với má lúm đồng tiền xinh đẹp. 

Thiên thần trong lòng anh chính là cậu . Cho nên, cậu tuyệt đối cũng không được mơ tưởng đến người đàn ông nào khác!

Vương Nguyên , em là của tôi!

Không cần biết em có yêu tôi hay không, nhưng Hạ nhi thứ hai dù là thể xác hay tâm hồn, nhất định chỉ có thể nhớ đến một mình tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#wang