CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ.

Bảy giờ rưỡi.

Tám giờ.

Tám giờ rưỡi.

Cậu ta đâu rồi?

Chung Nhân ngồi trước máy tính, vô thức gõ ngón tay, đợi Khánh Tú đăng nhập.

Kỳ quái, bình thường giờ này đã sớm lên mạng rồi, tại sao hôm nay còn chưa thấy bóng dáng. Nói gì thì nói, sinh hoạt của Khánh Tú luôn luôn tuân theo quy luật, cho dù không theo quy luật cũng nói với mình một chút mới đúng chứ. Cứ như vậy không thấy chào hỏi gì, đến chín giờ cũng chưa lên, thực sự không giống phong cách của tiểu bạch.

Thật là, sớm biết thì đã hỏi cậu ta phương thức liên lạc rồi, dù tên tiểu bạch này ngay cả chút đề phòng cảnh giác cũng không có, nói chuyện phiếm ở trên mạng từ trước đến nay đều là người ta hỏi cái gì cậu ta trả lời cái đó. Chiều cao, tuổi tác, nơi làm việc Chung Nhân đều nắm rõ —— tuy gã đến giờ vẫn không thể tưởng tượng tên tiểu bạch kia dựa vào cái gì mà chui được vào một công ty tư nổi tiếng cả nước, cũng không biết rốt cuộc tiểu bạch làm cái gì ở công ty tư nhân kia, chẳng qua nghĩ là có lẽ cậu ta không làm gì khác ngoài nhân viên vệ sinh vặt vãnh gì đó. Nói cho cùng dạo gần đây máy vi tính thông dụng khắp nơi như vậy, người làm ở một công ty lớn như thế, làm sao mà ngay cả khởi động còn hay quên bặt công tắc màn hình.

Nhưng mà cũng nên đến giờ tan tầm rồi chứ, tại sao còn chưa lên nữa?

Đêm nay Chung Nhân không thể yên lòng, nhưng mà chờ đợi cậu ta như vậy, cũng không phải chỉ một buổi tối. Hai ngày, ba ngày, mãi đến khi Chung Nhân bắt tay vào tra số điện thoại nhà tiểu bạch, Khánh Tú mới chậm rãi lộ mặt ở máy tính bên kia.

"Ngươi chết ở cái xó nào vậy? Tại sao nhiều ngày như vậy không lên? !" Khánh Tú vừa mới kết nối mạng, bên này Chung Nhân lập tức gửi qua một câu.

Camera rõ ràng còn chưa mở, cũng không biết là âm thanh chưa cắm vào, lập tức lên màn hình, đầu tiên tìm văn bản TXT kia đã lâu chưa dùng tới, thuận tiện thiết lập lại một cái, sau đó đặt câu hỏi. Hồi lâu trong máy tính mới có âm thanh: "Tiểu Hắc, máy tính mình hai ngày trước bị hư."

Thừa lời, biết rồi: "Tại sao mà bị hư?"

"Hôm đó khi mình về thì không lên mạng được..."

"Sau đó?"

"Sau đó mình nghe bạn nói không lên được có thể là "miêu" chưa cắm chặt, vì thế mình..."

"Đi tìm con mèo?"

"Khinh người! Tôi đương nhiên biết "miêu" là modem."

"Cũng không biết ai lúc trước nói là "con 'miêu' mà gặp sự cố thì đi tìm con chuột' nữa à!"

"Dù sao mình cũng không làm vậy." Khánh Tú gãi gãi đầu, chuyển đề tài nói chuyện, "Nói chung nhất định là không kết nối được, mình nghĩ có lẽ là vấn đề về "con miêu", thế nên cắm lại dây điện một lần nữa."

"Ai, kỳ thực điện cũng thường xuyên dao động, không nhất định là vấn đề về "con miêu", chẳng qua ngươi làm như vậy cũng không sao, tiếp nữa?"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

END CHAP 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro