Chương 1: Tiền Thưởng Không Có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú thích: đoạn đầu có một nhân vật tên "Thiên hạ" đừng tin... Gọi vậy thôi chứ không phải là tên riêng đâu. Tui không có viết hoa nè ^^

QQ-- Hội quý tộc độc thân . . . . . .

Phong Hoa: "Lão Đại giúp sư phụ mua trò chơi Bảo Bảo đi , muốn 3+10 Phượng Hoàng, ok?"

Mạc Nhiên : "Sư phụ, không thành vấn đề.

Thiên hạ: "Đại ca, người ta cũng cần Phượng Hoàng, thuận tiện mua cho ta một cái có được không?"

Mạc Nhiên: "Không mua cho ngươi "

Thiên hạ: "Đại ca. . . . . ."

Mạc Nhiên: "Không mua!"

Thiên hạ: "Đại ca. . . . . . ( giọng Bắc Kinh kéo dài ). . . . . ."

Phong Hoa: "Cười trộm. . . . . ."

Mạch Tang: "Lão Tam, ca ca mua cho ngươi."

Thiên hạ: "Cám ơn Nhị ca, vẫn là Nhị ca tốt với ta!"

Mạch Tang: "Bớt lắm mồm!"

. . . . . .

Hô hô. . . . . . Bảo Bảo, 3+10 tiểu phượng hoàng, rốt cục lấy được rồi ! 200 tệ nha! Lừa tiền người khác cảm giác thật sướng! Nam tử cười đến vô cùng bỉ ổi. . . . . .

Chợt , bên tai truyền đến giọng nói : "Tán gẫu thật sự cao hứng a!"

Người nào đó cao hứng phấn chấn , cũng không quay đầu lại đáp: "Không tồi!"

Lặng im. . . . . .

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Người nào đó phản ứng trì độn quay sang, nuốt từng ngụm nước miếng , nhìn sắc mặt âm trầm của quản lí: "Quản lí, người khỏe không ?"

"Đúng vậy, tôi rất khỏe , nhưng là cậu thật không tốt! Bởi vì tiền thưởng tháng này của cậu đã không có!" Lão quản lý nói xong xoay người rời đi. . . . . .

Để lại nam tử ở sau lưng hắn nhe răng trợn mắt, đặc biệt sao ! Lập tức đến cuối tháng rồi , còn có ba ngày là đến ngày lĩnh lương, tiền thưởng không có! Lão tử bị trừ 1000 nhân dân tệ a! Lão quản lý đáng chết ! Ta nguyền rủa cả nhà ngươi !

Nam tử biểu tình vặn vẹo hồi lâu, trong đầu hiện lên mấy ngàn biện pháp để cho quản lí đáng chết kia viên tịch , sau cùng thở sâu một hơi, vì công việc , ta nhẫn!

Tan tầm , vẻ mặt nam tử nào đó giống như đại tiện không thông đi ở trên đường, an ủi tổ tông mười tám đời của quản lí, cùng với tất cả họ hàng gốc rễ. . . . . .

Chợt , ánh mắt chớp chớp, lại chớp chớp, không nhìn lầm a. . . . .

.

Chỉ thấy phía trước một người đàn ông hai mươi lăm tuổi , cầm tay một cô gái có diện mạo thường thường . Cô gái kia bộ dáng không được tốt lắm, nhưng là ăn mặc cực kỳ xinh đẹp.

Người đàn ông hiển nhiên cũng phát hiện hắn, xấu hổ cười cười: "Cậu Dịch , xin chào !"

Nam tử khóe miệng giật giật: " Anh Lý, xin chào !"

"Người này là vợ tôi !" Người đàn ông biểu tình càng thêm cứng ngắc.

Nam tử giọng âm kéo dài: "Như vậy a. . . . . . Ngày hôm qua còn có một người cầm hoa hồng, đứng ở trước cửa nhà tôi khóc đến chết đi sống lại nói yêu tôi, không biết anh Lý có thấy hắn không ?"

Khuôn mặt người đàn ông kìm nén sắc tím : "Không thấy."

Người phụ nữ bị hắn giới thiệu là vợ , nghi ngờ nhìn bọn họ một cái. . . . . .

"Không thấy là tốt , nếu là thấy , làm phiền anh Lý giúp tôi kéo hắn đi cho chó ăn , cũng xem như tâm nguyện của tôi ." Nam tử nói xong không thú vị cậy móng tay của mình .

Sắc mặt người đàn ông thay đổi cực kỳ huyền diệu: "Cậu Dịch, không cần độc ác như vậy đi, người ta chỉ là. . . . . ."

" Chị à , em có một việc muốn nói với chị một chút." Nam tử không phản ứng đến người kia, thẳng mở miệng đối với cô gái bên cạnh y

Người đàn ông cuống quít mở miệng: "Cậu Dịch, không phải là kéo đi cho chó ăn sao ? Người như thế nên bị chó dữ phân thây mới đúng! Việc nhỏ, tôi nhất định giúp cậu giải quyết! Nhất định!"

Che miệng nhẹ cười: "Không nghĩ tới anh Lý cũng có suy nghĩ giống như tôi vậy , cho rằng cái loại người này nên là bị chó dữ phân thây!"

Người đàn ông nghe xong trên mặt hiện lên đủ mọi thần sắc , muốn nói gì, cuối cùng vẫn lại là không có mở miệng. . . . . .

"Được rồi, vậy thì làm phiền anh Lý rồi ! Tôi cũng không quấy rầy vợ chồng anh đi dạo phố nữa ! Gặp lại sau !" Nam tử nói xong tiêu sái đi đến bên cạnh y , đế giày dẫm nát trên chân y , người đàn ông lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, đau đến mức đỏ bừng mặt. . . . . .

"Làm sao vậy?" Người phụ nữ nhìn đến biểu tình ẩn nhẫn của y , hơi chút quan tâm hỏi.

"Không có việc gì!" . . . . . .

Rất xa truyền đến giọng nói ngọt ngào của nam tử : " Chồng chị bị táo bón !"

. . . . . .

Fuck ! May mắn là y không phải loại đồ ăn mà hắn thích , cho nên hắn không đáp ứng y theo đuổi, không nghĩ tới y cư nhiên kết hôn rồi !

Tuy hắn đối y không có cảm giác, nhưng là cậu không phải là Tiểu Tam ( người thứ ba) cũng không phải là dễ bị coi thường ! Dám tính kế bản công tử, tìm cứt! (một bà fan mẹ như tui đang vừa viết vừa cười a~ vốn dĩ là định tìm từ nào hay hay một chút... Cơ mà vẫn quyết định giữ nguyên :v)

Nam tử nào đó vẻ mặt cao hứng phấn chấn , bỗng nhiên nhớ tới tiền thưởng của chính mình , sắc mặt lại âm trầm xuống, đặc biệt sao ! Ông trời thật sự là có mắt như mù, cố ý cùng hắn đối nghịch!

Vừa mới nghĩ tới đây, bầu trời bỗng nhiên có mưa. . . . . .

Sấm chớp đùng đoàng , mưa gió mãnh liệt. . . . . .

" Fuck ! Mẹ kiếp một chút dấu hiệu đều không có liền mưa ! Ông trời , tôi với ông có cừu oán a!" Nam tử nào đó ướt sũng , ở trong mắt người qua đường xem giống như bị bệnh thần kinh đang ngửa mặt mắng ông trời . . . . . .

Chợt , một đạo tia chớp đánh xuống tới. . . . . . Ở giữa hồng tâm. . . . . .

Nam tử quang vinh ngã trên mặt đất. . . . . . Ặc , tiền lương tháng này lão tử còn chưa có lĩnh. . . . . .

. . . . . .

"Thiếu gia, người tỉnh rồi!" Bên tai truyền đến một tiếng hô to.

Nam tử quay đầu, nhìn nhìn một nam tử khác ăn mặc kiểu người hầu thời cổ đại đứng ở bên giường : "Ta không phải đã chết sao?"

Thốt ra lời này xong, nô tài kia hốc mắt đỏ lên, ôm hắn khóc lớn lên: "Thiếu gia, thiếu gia của ta số khổ . . . . . ."

Nam tử vẻ mặt hắc tuyến. . . . . . Đây là tình huống gì ? Lại nhìn xem kiến trúc cổ kính của căn phòng này , não đại bị vò thành một cục, một lần nữa véo một cái, lại hung hăng véo vài cái, rót ra một câu --"Ta xuyên không rồi !"

"Ha ha ha. . . . . . Ta xuyên không rồi ! Ta rốt cục xuyên không rồi !" Đẩy tên nô tài, đứng lên một trận cười cuồng tiếu, vì họa được phúc a! Hắn nhất định phải ở cổ đại quậy cho mưa to bảo nổi !

Nô tài kia nhìn thiếu gua nhà mình : "Thiếu gia, người hẳn không phải là điên rồi đi?"

Cười đến chính đang cao hứng người nào đó quay sang, nhìn hắn: "Ngươi nói cái gì?"

Nô tài nuốt nước miếng : "Thiếu gia, ta chưa nói cái gì!" thiếu gia biểu tình thật là khủng khiếp!

"Tới tới tới, nói một chút xem, đây là nơi nào, thiếu gia nhà ngươi là ai? Nơi này mỹ nhân trông như thế nào? Hoàng đế bao nhiêu tuổi ? Dự tính công tử nhà các ngươi có thể làm hoàng thân được không ? Còn có. . . . . ."

Một chuỗi lải nhải từ trong miệng nam tử tràn ra, rồi sau đó trở lại trên giường cổ kính kia , bắt chéo hai chân, nô tài nhìn trợn mắt há hốc mồm .

Nô tài sững sờ nhìn hắn hồi lâu , xoay người, chạy vội ra cửa : "Lão gia, thiếu gia, thiếu gia điên rồi!"

Fuck ! Làm cái gì!

Nam tử đứng lên, đuổi theo ra ngoài cửa, đem cái kẻ đang oang oang kéo trở về. . . . . .

"Nghe, thiếu gia nhà các ngươi không điên, chỉ là quên một số chuyện , hiện tại, đem chuyện ta vừa mới hỏi nói cho ta biết!" Nam tử vẻ mặt thân mật nhìn nô tài kia, đồng thời ở trong lòng nói, mẹ kiếp , ngươi nếu là lại thét chói tai, lão tử đánh chết ngươi!

Kẻ kia vừa nghe, hốc mắt liền đỏ, lại ôm nam tử khóc lớn: "Thiếu gia, thiếu gia số khổ của ta. . . . . ."

Nam tử đỉnh đầu đầy hắc tuyến, sặc , lão tử số khổ có thể làm thiếu gia sao? Có vẻ như ngươi làm một tên nô tài mới là số khổ đi. . . . . .

Tiếp theo nghe kẻ kia nức nở rầu rĩ nói cho hắn tình trạng hiện tại : "Thiếu gia, người là con trai thứ ba của trấn quốc đại tướng quân Dịch Dương Cảnh Thiên , người có hai ca ca, Dịch Thiên Hạo và Dịch Thiên Phong."

Dịch Thiên Hạo cùng Dịch Thiên Phong? Tên rất hay! Vậy tên của hắn nhất định cũng rất không hay! Kiếp trước cũng bởi vì ở trên có hai chị gái , cha không chịu trách nhiệm đặt cho hắn một cái tên nên gọi là Thiên Tỉ, lâu lâu lại bị gọi là Thiên Thiên. Rất giống tên nữ nhân đi? buồn bực chết , hiện tại rốt cục đổi tên rồi !

"Đại ca cùng Nhị ca tên dễ nghe như vậy , vậy thiếu gia ngươi gọi là cái gì? Dịch Dương Thiên Quân?" Vẻ mặt nam tử nào đó chờ mong .

Tiểu nô tài đầu lắc đầu. . . . . .

"Dịch Dương Thiên Hàn?"

Tiểu nô tài đầu lại lắc đầu. . . . . .

Ách. . . . . . Đại ca, Nhị ca đều có một chữ, chẳng lẽ tên của nàng cũng là một chữ?

"Dịch Thiên Thuần?"

Lắc đầu. . . . . .

"Fuck ! Nếu không dễ nghe cũng cần phải kêu Dịch Thiên Doanh đi?" Nam tử rất tức giận vỗ một cái mép giường, đau đến kêu thảm thiết. . . . . .

Tiểu nô tài đầu ngay lập tức tiến lên vì hắn xem có bị thương tổn hay không , thuận tiện mở miệng: "Thiếu gia, đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia tên đều là phu nhân đặt , phu nhân sinh người xong liền qua đời, lão gia không có đọc quá sách , suy nghĩ thật lâu đều không được , liền lấy tên là Dịch Dương Thiên Tỉ !"

Fuck ! Lại là Thiên Tỉ! Nam tử một hơi ngăn ở ngực sắc mặt mức đỏ bừng, rốt cục.

. . . . . Hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh. . . . . .

"Thiếu gia! Thiếu gia! Người tới , thiếu gia lại ngất xỉu rồi. . . . . ."

Lại tỉnh lại, trước giường đứng một đám người, một người nam nhân hơn bốn mươi tuổi đau lòng nhìn hắn. . . . . .

Một soái ca hơn hai mươi tuổi , quần áo màu đen khí phách sắc bén , nhíu mày, lo lắng nhìn hắn. . . . . .

Một tuyệt thế mĩ nam chừng hai mươi, quần áo trắng phiêu nhiên như tiên , ánh mắt có chút lo lắng nhìn hắn. . . . . .

Ánh mắt bắt đầu liếc , soái ca a soái ca a. . . . . .

Nhưng là, lập tức liền có người ngắt ảo tưởng của Thiên Tỉ . . . . . .

"Thiên Thiên!" 3 nam nhân mở miệng.

Khóe miệng giật giật, uể oải cúi đầu, đều là thân thích a?

Người nam nhân kia có vẻ như là phụ thân hắn , ngồi ở trước giường hắn, sờ sờ tóc của hắn: "Thiên Thiên, phụ thân nói tam vương gia không phải phu quân của ngươi , ngươi lại càng muốn gả cho hắn, hiện tại. . . . . ."

Gì? Gả? Nam tử vẻ mặt hoảng sợ, đùa giỡn cái gì, mới vừa xuyên không đến đây liền gả chồng ? Hơn nữa... Vương gia? Không phải là nam nhân đi?

"Phụ thân, ta gả cho người nào rồi hả ?" Cái vấn đề nghiêm túc này nhất định phải hỏi rõ ràng , nam tử ngồi nghiêm chỉnh, ngu ngơ nhìn mọi người.

"Lão gia, thiếu gia giống như mất trí nhớ rồi !" nô tài ở một bên nhắc nhở.

Lời này vừa rơi xuống, ba nam nhân hốc mắt đều đã hơi hơi phiếm hồng, soái ca khí phách sắc bén rất tức giận mở miệng: "Ta đi làm thịt hắn! Vương Tuấn Khải là cái thứ gì đó! Dám khi dễ tam đệ ta!"

Nói xong liền liền xông ra ngoài. . . . . .

"Hạo nhi, đứng lại!" Nam nhân giọng nói tràn đầy khí phách uy nghiêm vang lên.

Kia quần áo hắc y tại cửa sau một lúc lâu, quả đấm nắm chặt , nhưng vẫn lại là dừng lại. . . . . .

"Mẹ nó, người nào có thể nói cho ta biết tới cùng là chuyện gì a !" Dịch Dương Thiên Tỉ bão nổi , đặc biệt sao cư nhiên dám coi hắn như trong suốt!

Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều hoảng sợ nhìn hắn, này. . . . . . Đây là lời mà thiếu gia ôn nhu thanh lịch , Dịch Dương Thiên Tỉ có thể nói sao?

"Thiên Thiên, ngươi không có gả cho người nào, bất quá ngày mai liền là ngày đại hỉ của ngươi , nếu quên thì thôi , đi ngủ sớm một chút , ngày mai chuẩn bị xuất giá!" Nam nhân nói xong liền mang theo một đám đám người rời đi , lưu lại hắn trong đầu một dấu chấm hỏi to tướng. . . . . .

"Ngươi, lại đây !" Hung thần ác sát đối với mỗ nô tài.

Tiểu nô tài run lên, đi qua, nhìn thiếu gia quen thuộc lại xa lạ nói : "Thiếu gia, người có cái gì sai bảo?"

"Nói cho ta biết, tới cùng là chuyện gì !"

Lời này rơi xuống, nô tài kia lại có tư thế muốn khóc . . . . . ."Ngươi nếu là lại khóc, ta liền đem ngươi bán đi!" Gầm thét, có phiền hay không, một ngày khóc ba lần!

Kẻ kia vừa nghe, cường bạo ngừng lệ ý, mở miệng nói: "Thiếu gia, người thích tam vương gia, nhưng là tam vương gia cùng tướng gia công tử Nguyệt Vô Hạ lưỡng tình tương duyệt, thiếu gia lại ở trong bữa tiệc tuyển chọn đối với hoàng thượng nói không phải tam vương gia sẽ không lấy chồng!

Hoàng thượng cùng Đại công tử là anh em kết nghĩa, cho nên liền vì thiếu gia mà ban hôn, tôn thiếu gia vì vương phi. Mà công tử của Thừa tướng sẽ cùng thiếu gia cùng vào cửa chung , đành phải ở vị trí trắc phi.

Vốn ngày mai liền là hôn lễ, nhưng là hôm nay sáng sớm, Vương gia hẹn thiếu gia ra ngoài, nói thiếu gia không biết liêm sỉ, còn nói quá nhiều lời khó nghe. Giữa trưa thiếu gia trở về, đem A Phúc sai đi sau đó tự sát , đại phu nói không sống được , nhưng là lão gia cùng công tử cũng không ở nhà, hù chết A Phúc rồi !

Tam vương gia tới cùng có cái gì tốt a, giết người không chớp mắt, lạnh như băng , thiếu gia làm sao phải làm khổ mình như vậy!"

Tên nô tài nói xong bắt đầu khóc , Thiên Tỉ nghe xong lời của y, khóe miệng không thể ức chế rút rút. . . . . .

Không phải đâu? Sao mà xui xẻo thế không biết ! Một Vương gia không nhân phẩm ? Lại còn giết người không chớp mắt? Hắn vẫn làm bên thứ ba chen chân vào ? Hắn có thể đoán được cái kia rắm chó vương phi đang chờ hắn a , ngày tháng khẳng định phi thường không dễ chịu!

Gian nan nuốt từng ngụm nước miếng : "A Phúc, chúng ta chạy đi?"

A? A Phúc không dám tin há to mồm: "Thiếu gia, người không phải vẫn muốn gả cho Vương gia sao?"

"Ta hiện tại hối hận cũng không thể được sao ?" hắn nói xong khẩn trương đứng dậy, xuống giường thu thập mọi thứ , đem tiền bạc, trang sức, ngọc bội các loại rất nhanh đóng gói. . . . . .

A Phúc nhìn thiếu gia nhà y có vẻ như làm trộm rất nhiều năm , kỹ thuật thuần thục : "Nhưng là thiếu gia, phủ tướng quân có trọng binh trấn giữ, bảo hộ tướng quân đại nhân an toàn, người không chạy thoát được đâu!"

Nam tử động tác cứng đờ. . . . . . Biểu tình vặn vẹo. . . . . . Sau một lúc lâu. . . . . .

Chết tiệt ! Gả liền gả! Chạy đi luôn làm thỏa mãn ý của rắm chó Vương gia kia ! Lại nói vào vương phủ, làm vương phi, thân phận cao quý không cần nói cũng biết, gả, vì cái gì không lấy chồng!

Bổn thiếu gia cũng muốn nhìn xem Vương gia này có bao nhiêu lợi hại!

Nổi giận đùng đùng chạy đến trên giường nằm xuống. . . . . .

A Phúc không biết nói gì nhìn hắn: "Thiếu gia!"

"Lão tử buồn ngủ!" Thiên Tỉ gầm lên giận dữ!

A Phúc run lên, xoay người chạy vội mà đi, chạy trốn so với gió còn nhanh hơn. . . . . . Thiếu gia trở nên thật là khủng khiếp!
______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro